Chương 631: Đại Chiến Thủy Quái Xúc Tu

Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 631: Đại Chiến Thủy Quái Xúc Tu

Nếu không nhìn xa được, vậy thì không cần điên với nó.

Vân Chính Thiên đạp chân bơi lên, khoảng cách với thủy quái đã xa hơn trăm mét, bất quá thuyền nhỏ thì lại gần thủy quái hơn. Muốn tiếp tục hành trình, tự bơi tất nhiên không được, bên dưới Hải Thần Hồ còn quái vật hay không hắn cũng không rõ, cho nên muốn an toàn cần phải tìm cách lấy lại thuyền nhỏ mới được.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó lặn trở xuống lòng hồ. Mặc dù tinh thần lực không sử dụng được, nhưng Vân Chính Thiên hai mắt sáng như đuốc, lại nói nước Hải Thần Hồ cực kỳ trong vắt, chỉ là do đêm đen phản chiếu nên nhìn từ trên xuống mới thấy nó tối đen như mực mà thôi.

Vân Chính Thiên quan sát thủy quái ở bên kia, đây rõ ràng là bạch tuột loại, ngoại trừ cái đầu to tổ bố kia ra, bên dưới mặt nước chỉ còn một đống xúc tu không ngừng ngọ ngoạy. Thủy quái này nhãn lực yếu kém, cho nên phần lớn cảm nhận đều là do những xúc tu ẩn dưới mặt nước kia thám thính truyền về cho. Hơn nữa ở mặt hồ di chuyển, rẽ nước mà đi cũng tạo nên ba động, Vân Chính Thiên lọt vào tầm ngắm của nó cũng không tính oan uổng.

Thực ra gặp phải thủy quái Vân Chính Thiên cũng đã lường trước được, Hải Thần Hồ muốn vượt qua tuyệt không dễ dàng ung dung như vậy, chắc chắn sẽ có biến cố phát sinh ở nữa cuối đoạn đường. Cho nên bị thủy quái tập kích bất ngờ, Vân Chính Thiên vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nghiên cứu cách thức đối phó với nó.

"Hừm, súc sinh này tầm nhìn chẳng ra làm sao, nhưng lớp da vô cùng cứng rắn, cận chiến lại là thế mạnh của nó, xúc tu trong phạm vi gần mười phần linh hoạt. Bình thường mà nói thì lựa chọn viễn trình công kích là tốt nhất đáp án, nhưng hiện tại ta lại không làm được như vậy."

Võ hồn bị phong ấn khiến Vân Chính Thiên rơi vào bị động rất nhiều. Nhưng không sao, hắn vẫn còn kiếm kỹ đã ăn sâu vào trong máu huyết. Ánh mắt rơi vào trên tay hai cái mái chèo, hắn bỗng nhiên cười khẽ.

"So với năm đó bị thiên hạ đuổi giết tay không tất sắt, thì bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi."

Vân Chính Thiên trồi lên mặt nước, sau đó dùng mái chèo khuấy động mặt hồ, tạo nên một làn sóng nước lập tức lan truyền mà tới. Thủy quái thông qua xúc tu cảm biến được phía trước có dị động, nó tức khắc lao đi, càng tới gần nó tầm nhìn trở nên rõ hơn, phát hiện địch thủ ở dưới nước, nó trong lòng hò reo.

Thủy quái này chung qui mắt chỉ bị mờ chứ không có bị mù.

Ngay vào lúc song phương khoảng cách chỉ còn hai mươi mét, Vân Chính Thiên bỗng nhiên lặn xuống, hai chân quẩy đạp, cả người lại lao về phía thủy quái, khiến cho cả hai thời gian va chạm rút ngắn lại rất nhiều.

Thủy quái chứng kiến một màn này, nó trước hết liền nghĩ nhân loại kia lại như vừa nữa hóa thành rùa đen rụt cổ chạy trốn, bất quá song phương ở gần như vậy, kẻ kia căn bản không thoát khỏi thiên la địa võng xúc tu mà nó giăng ra.

Thủy quái sáu mắt chớp động, hơn mười căn xúc tu đồng loạt từ dưới mặt nước nâng lên cao, sau đó liền tục ầm ầm vỗ xuống. Sóng nước bị xung lực chấn văng tung tóe, dưới thế công miên man bất tận của thủy quái, thậm chí Hải Thần Hồ mặt nước còn muốn bị xé tan ra.

"Ngươi đánh đã tay chưa?"

Thủy quái đang hăng máu điên cuồng công kích, bỗng nhiên một đạo nhân loại thanh âm lọt vào trong tai khiến nó giật nảy cả mình.

Vân Chính Thiên không biết từ khi nào đã vòng ra sau lưng thủy quái, hai cái mái chèo không khách khí đập vào những xúc tu đang ở dưới nước.

Thủy quái bị đánh lén lập tức bạo rống, những căn xúc tu dài chui xuống dưới, quét ngang quét dọc, khí thế bức người.

Vân Chính Thiên vẻ mặt lạnh tanh, một đầu ướt sũng mang theo cả người đạp vào một cái xúc tu mà bật lên cao. Hai cái mái chèo chập lại làm một, phảng phất bị cầm giống như cự kiếm, nhắm vào đỉnh đầu thủy quái mà cắm xuống.

Gào ——!

Vân Chính Thiên không khỏi thầm than, thủy quái đỉnh đầu vẫn cứng rắn vô cùng, hai tay hắn đã có điểm tê dại. Bất quá nghe tiếng nó rống lên đau đớn như vậy, có thể xác định đòn tấn công có hiệu quả nhất định.

Ngay sau khi đắc thủ, Vân Chính Thiên lập tức cúi thấp người xuống, mượn đầu thủy quái làm bàn đạp, chân giẫm mạnh liền bắn trở lại mặt hồ, trốn tránh thủy quái phản kích.

"Quả nhiên có hiệu quả." Vân Chính Thiên trong lòng vui mừng kêu lên.

Vừa rồi hắn ở dưới mặt nước, lựa chọn công kích những cái xúc tu kia đều là những xúc tu mang lại khả năng cảm biến với môi trường xung quanh. Cho nên cảm biến xúc tu bị đánh đau thời điểm, năng lực phản xạ cùng ứng biến của thủy quái trên diện rộng giảm xuống.

Thủy quái tức giận gào rít, cảm biến xúc tu một lần nữa vươn ra dò xét. Vân Chính Thiên nấp ở rất gần, thấy được những cái xúc tu ngắn nhất kia đột nhiên tỏa ra một loại nhu hòa sáng sáng. Hắn một lần nữa áp sát thủy quá, hai mắt khóa chặt mục tiêu, hai cái mái chèo luân phiên đập ra.

Mái chèo không có cạnh sắc cho nên không thể chặt đứt được xúc tu, hơn nữa ở trong nước tác chiến cũng bị giảm không ít uy lực, cho nên Vân Chính Thiên cũng không hy vọng mình có thể phá hủy bộ phận cảm biến này, hắn chủ định chỉ là quấy phá mà thôi.

Chỉ cần không ở dưới nước, mái chèo cũng phát huy được lợi ích của nó. Không chém thì đập, trực tiếp đập bẹp hết thảy. Vân Chính Thiên áp dụng chiến thuật như vậy, luân phiên đánh vào cảm biến xúc tu, một bên phân tâm né tránh thủy quái công kích, một bên dùng toàn lực nện ở trên thân thủy quái.

Ngắn ngủi vài lần như vậy, thủy quái dù da dày thịt béo cũng bị mái chèo đập cho bầm tím nhiều chỗ.

Đến lúc này Vân Chính Thiên lại gặp phải một cái khó khăn. Hắn kiệt sức.

Thủy đạo tác chiến không phải sở trường của nhân loại. Chỉ có sở hữu đặc thù võ hồn hải hồn sư mới có thể ung dung chiến đấu, mà thủy quái kia rõ ràng là sinh vật sống dưới nước, mặc dù bị Vân Chính Thiên đánh cho thê thảm, bất quá nó như cũ vẫn có thể xoay chuyển càn khôn vào lúc này.

Vân Chính Thiên thở hồng hộc, hai cánh tay đã hoàn toàn tê dại, hai chân cũng cơ bắp căng cứng, thao tác đã không còn linh hoạt như trước.

Ầm ——!

Một cái xúc tu rốt cục trúng đích. Vân Chính Thiên bị đánh bay từ dưới nước lên không trung, trong miệng không nhịn được thổ huyết, sắc mặt tái nhợt. May mắn hai đáp ở gần thuyền nhỏ, vội vàng leo lên trên thuyền, hai mái chèo đặt vào đúng vị trí, dùng hết sức còn lại đào tẩu.

Thuyền nhỏ lấy tốc độ nhanh nhất rẽ nước mà đi, thẳng tới Hải Thần Đảo phương hướng ly khai.

Thủy quái thấy đối thủ chỉ vừa ăn mới ăn một roi liền quay đầu chạy như vậy, nó tức giận đến mức sáu mắt bốc hơi nước, vội vàng khởi động truy sát. Nó tốc độ bơi so với Vân Chính Thiên chèo thuyên nhanh hơn nhiều lắm, trong chớp mắt hai bên đã lần nữa sát lại gần nhau.

Ngay vào lúc này, thủy quái làm ra một màn mà Vân Chính Thiên cũng không thể dự đoán trước, nó lặn xuống.

Mặt hồ hoàn toàn yên tĩnh trong giây lát, Vân Chính Thiên nội tâm cả kinh, thủy quái này là đang dốc toàn lực một kích. Hắn cũng vội vàng đình chỉ chèo thuyền, hai tay lại nắm chắc mái chèo, trọng tâm hạ xuống.

Oanh ——!

Từ ngay phía dưới đáy thuyền truyền lên chấn động cực mạnh, tiếng gỗ nát vang lên, thủy quái đã dùng chính đầu của mình húc nát chiếc thuyền nhỏ thành ngàn vạn mảnh gỗ. Vân Chính Thiên cũng bị nó húc văng lên trời, nhìn thấy thuyền nhỏ tan vỡ, hắn tâm đã như tro tàn.

Thủy quái này khó đối phó hơn hắn tưởng, mặc dù nó trí khôn chưa tới đâu, nhưng vẫn có thể nhận biết được Vân Chính Thiên là dựa vào thuyền nhỏ này mà tẩu thoát, cho nên nó đã cố ý công kích vào đáy thuyền.

Vân Chính Thiên bị hất lên không trung, sau đó tiến vào rơi tự do trạng thái. Ở bên dưới, thủy quái đã há ra bồn máu chờ sẵn, hai hàm răng sắc nhọn lóe sáng trong đêm. Chỉ cần Vân Chính Thiên rơi vào trong miệng nó, có sống sót hay không liền khó nói rồi.

"Muốn ăn thịt ta?" Vân Chính Thiên hừ lạnh, tại thời điểm rơi vào thủy quái bồn máu, hai hàm răng chuẩn bị khép lại, tức thì Vân Chính Thiên đem hai cái mái chèo đặt ngang người, chặn lại cơ hàm khủng bố đang cắn lại kia.

Rống ——!

Thủy quái không khép được hàm, nó phẫn nộ gào lên một tiếng, ẩn dưới nước xúc tu vùng vẫy liên tục, sau đó không ngừng giơ lên quấn quanh vặn vẹo ngay hàm, thế nhưng vô phương đem mái chèo cắn ngang họng kia lấy đi. Vân Chính Thiên có thể nói ứng biến cực nhanh, đây chính là trường kỳ chiến đấu thành lập nên phản xạ, đổi lại là người khác không chắc có thể sống dai như vậy a.

Mặc dù tạm thời ngăn chặn thủy quái nuốt trọng, bất quá hắn cũng không biết tiếp theo phải làm cái gì.

Thủy quái gào rít một vài tiếng sau, nó trong miệng phát ra khò khè thanh âm, sau đó cả người đã cuộn tròn lại, lần thứ hai lặn vào trong nước.

Vân Chính Thiên chỉ kịp hít đầy bụng không khí, trước mắt ánh sáng đã dần dần tối sầm lại, thủy quái mang theo hắn lặn sâu xuống Hải Thần Hồ, càng đi xuống càng tối đen như mực, áp lực nước mỗi lúc một lớn, khiến cho dưỡng khí trong ngực tiêu hao không phanh.

"Chẳng lẽ bỏ mạng ở đây sao?" Vân Chính Thiên ý chí đã muốn nguội lạnh, bởi vì căn bản bây giờ hắn cái gì cũng không làm được. Chỉ cố gắng hết sức tiết kiệm dưỡng khí, mặc kệ thủy quái đang bơi đi đâu.

Ngắn ngủi vài lần hô hấp sau, Vân Chính Thiên hai mắt đã trở nên mờ ảo, tâm trí không còn tỉnh táo, đây chính là hậu quả của việc não không còn đủ dưỡng khí để duy trì mọi hoạt động.

Ngay tại thời điểm ý thức chuẩn bị mất đi, Vân Chính Thiên cảm thấy thủy quái hình như đã dừng lại, sau đó một đạo thanh âm ở trong đáy hồ đột nhiên vang lên: "Mạng ngươi cũng lớn thật, xứng đáng để ta ra tay."

Vân Chính Thiên trong vô thức kêu lên: "Ngươi, ngươi là ai?"

Người kia trả lời: "Ta là Hải Thần Các Các Chủ đời thứ một trăm hai mươi lăm, ngươi có thể gọi ta Diệt Nhật Các Chủ."

Diệt Nhật Các Chủ bốn chữ lọt vào tai Vân chính Thiên cũng là lúc hắn triệt để hôn mê bất tỉnh.