Chương 639: Hạo Thiên Đài
Vân Chính Thiên liếc nhìn Đường Tử Hào một cái, cũng nhanh chóng bám theo.
Đường Tử Hào không chút che giấu vẻ mặt vì không được tiếp tục tiến vào Thần Vực mà buồn bã, bất quá hắn trong đầu đã có dự định khác.
Hải Thần Đảo diện tích khổng lồ, đường đi quanh co, khắp nơi đều có dĩ vãng kiến trúc sụp đổ, ngổn ngang đất đá kết hợp với thảm thực vật um tùm làm cho quang cảnh toát ra mùi vị cổ xưa.
Càng tiến tới gần Tà Ác Chi Thụ, Vân Chính Thiên cảm nhận được ma hạch trong cơ thể mình có dấu hiệu cực hạn áp súc, nếu lấy hắn chỉnh thể thực lực trước đây tuyệt đối không thể bình ổn ma hạch không tiến vào bạo động được, thế nhưng bước vào Thần Nguyên Cảnh tinh thần lực, hắn có thể dễ dàng làm được điều này. Hơn nữa, kể từ khi tiến vào Sử Lai Khắc, bước chân lên Hải Thần Đảo, lại biết được Thần Vực tồn tại sau, Vân Chính Thiên thủy chung tồn tại một loại dự cảm.
Hắn có thể cảm thấy bản thân mình tiền cảnh rộng rãi, không nói về hồn lực tu vi vẫn chưa đạt tới đỉnh phong, thì Thần Nguyên Cảnh tinh thần lực có lẽ vẫn chưa phải cảnh giới cuối cùng.
Lúc nãy hắn có thể nhìn thấy được sinh mệnh năng lượng của mỗi vị ý chí ngưng tụ thành một loại đồ vật hình thái, giống như khí lưu một dạng không ngừng lan tỏa ra bên ngoài. Đây là ý vị như thế nào, tinh thần lực của con người có thể nhìn được khí số của người khác hay sao. Hoặc có thể nói tinh thần lực của Vân Chính Thiên lại có đột phá, bất quá cảm giác vẫn không có rõ ràng như vậy.
Hết thảy chỉ là tự bản thân Vân Chính Thiên phán đoán mà thôi, không biết thực hư như thế nào. Lát sau quay đầu hỏi thămg Diệt Nhật ý chí một chút mới được.
Hạo Thiên ý chí dẫn theo Vân Chính Thiên và Đường Tử Hào tới một cái vách đá, hắn đứng ở trước mặt vách đá, trong miệng ngâm xướng cái gì đó, tức thì trên vách đá tách mở ra một cái thông đạo.
"Vào thôi." Hạo Thiên ý chí ngữ điệu nhàn nhạt, dẫn đầu xông tới.
Thông đạo thể tích khá nhỏ, tối om, lại sâu hun hút. Phía cuối thông đạo thế mà lại có một cái hang động thật lớn, tràn ngập kim loại mùi vị xộc vào tới mũi.
Đạt tới tu vi như Vân Chính Thiên, Đường Tử Hào, bọn họ không cần thắp đèn cũng nhìn được trong hang động có cái đồ vật gì.
Hang động này rõ ràng là nhân tạo, được xây dựng theo hình vòng tròn, chia ra làm ba mặt riêng biệt tương ứng với ba công đoạn chế tác đấu khải. Một góc khác thì có hàng đống kim loại xếp chồng, ngổn ngang, không ngừng tỏa ra lấp lánh quang mang.
Chính giữa là một cái bình đài, trên bình đài tọa lạc một cái lò rèn. Lò rèn dường như đúc từ thiên ngoại vẫn thạch, một mực đen xì, khí tức âm trầm khó tả.
Nhìn thấy hắc sắc lò rèn, Đường Tử Hào nhãn quang sáng lên, hắn lập tức bay người lên trên cao, đáp xuống bên cạnh lò rèn, hai mắt quét một vòng hang động, ngữ khí hưng phấn nói: "Đây là trong truyền thuyết Hạo Thiên Đài sao?"
Hạo Thiên ý chí đắc ý gật đầu: "Tiểu nhi ngươi nói không sai. Là ta sau khi trở thành Các Chủ đã hạ lệnh ở Hải Thần Đảo xây dựng Hạo Thiên Đài. Các ngươi đừng thấy hang động này diện tích bất tiện, kỳ thực khắp nơi đều có tự tay ta chế tạo phòng hộ đại trận. Cho dù Chuẩn Thần buông xuống phá hoại cũng không muốn dễ dàng như vậy đem nó hủy đi. Có thể nói Hạo Thiên Đài chính là Đấu La Tinh hiện đại nhất đấu khải chế tác phòng làm việc cho đến tận bây giờ."
Vân Chính Thiên không khỏi cảm thái, vị Hạo Thiên Các Chủ này là người duy nhất có thể một mình cùng lúc am hiểu chế tạo đấu khải ba cái công đoạn, phòng làm việc của hắn tự nhiên cũng là độc nhất vô nhị.
"Thật có chút hoài niệm. Nếu như ta thọ mệnh không hết, rất có thể sẽ làm được tới một màn kia." Hạo Thiên ý chí thở dài.
Đường Tử Hào an ủi: "Lão tổ tông, ngài đừng buồn. Tại Hạo Thiên Tông lưu lại truyền thuyết đều vì ngài mà tự hào vô cùng."
Hạo Thiên ý chí đột nhiên tức giận: "Còn dám gọi tông môn tên sao, không phải do đám hậu bối phế vật các ngươi, Hạo Thiên Tông cũng sẽ không bị hủy diệt. Hạo Thiên Phong lại trở thành Tà Hồn Điện đại bản doanh, thật là hết nói nổi, càng nghĩ tới lại càng bực mình.
Hạo Thiên ý chí trước kia chính là Hạo Thiên Đấu La, Hạo Thiên Tông Chủ, mà đến thời đại Đường Tử Hào thì Hạo Thiên Tông đã thật sự xong rồi, cho nên Hạo Thiên ý chí tức giận cũng là điều dễ hiểu.
Vân Chính Thiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức lên tiếng: "Hạo Thiên tiền bối, Hạo Thiên Tông kỳ thực vẫn còn tộc nhân, bọn họ lại là ta đồng bạn, đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với tà hồn sư. Với năng lực của bọn họ, ta tin tưởng có một ngày Hạo Thiên Tông sẽ lại trùng hiện đại lục mà thôi."
"Ngươi nói sao?" Hạo Thiên ý chí, Đường Tử Hào trăm miệng một lời kêu lên.
Đường Tử Hào thần sắc kịch biến, vội vàng truy hỏi: "Ngươi nói Hạo Thiên Tông vẫn còn tộc nhân sao? Là ai? Mau nói cho ta biết?"
Vân Chính Thiên đáp: "Là một cặp huynh đệ. Huynh gọi Đường Tâm, tuổi tác so với ta lớn hơn, hắn hiện tại cũng là Phong Hào Đấu La, bất quá đại chiến vừa rồi giống như bị Tà Hồn Điện tẩy não, vì bọn chúng mà liều mạng chiến đấu. Sau cùng đã bỏ đi đâu không rõ tung tích."
"Đường Tâm, Đường Tâm... " Đường Tử Hào bệnh cũ tái phát, như điên như khùng lẩm bẩm: "Ngươi mau nói tiếp, người còn lại thế nào?"
Vân Chính Thiên lại nói: "Đệ gọi Đường Minh, tuổi cùng với ta không sai biệt. Hắn hiện tại vẫn là Đường Môn đệ tử, là minh hữu vô cùng chặt chẽ với thế lực của ta."
"Tốt quá rồi, vẫn còn hai viên hạt giống. Vân Chính Thiên, hứa với ta một điều, sau khi trở về chiếu cố bọn hắn một chút được không?" Hạo Thiên ý chí vẻ mặt rõ ràng hồng thuận hơn nhiều lắm.
"Đây cũng là ý định của ta ngay từ đầu." Vân Chính Thiên cung kính đáp, sau đó lại liếc nhìn Đường Tử Hào: "Đại ca, ngươi làm sao vậy?"
Đường Tử Hào lúc này hai mắt đã giàn giụa hơi nước, hắn khóe miệng run rẩy: "Đường Tâm, Đường Minh... Ông trời ạ, ta nhớ lại rồi, ta có con."
"Cái gì?" Lần này đến lượt Vân Chính Thiên cùng Hạo Thiên ý chí đồng thanh kêu lên.
Đường Tử Hào lấy tay lau đi nước mắt mà nói: "Khi ta còn tung hoành Nhân Vực thời điểm, đã từng cùng một người phụ nữ kết hôn. Nàng gọi Đường Minh Tâm, cũng là Hạo Thiên Tông chi tử. Chúng ta sớm sinh con đầu lòng, Đường Tâm cũng là do ta đặt tên, khi đó một nhà ba người sống rất vui vẻ. Thế nhưng không được bao lâu, tà hồn sư có dấu hiệu trùng hiện, vì sự an nguy của mọi người, ta quyết định lên đường chấp hành nhiệm vụ, bỏ lại hai mẹ con nàng một mình. Khi đó ta cũng không nghĩ sẽ đi lâu như vậy, nhắm mắt mở mắt đã là hai mươi mấy năm trôi qua. Nàng vậy mà hạ sinh một đứa nữa, lại gọi là Đường Minh. Tên của bọn chúng ghép lại, chính là tên của nàng. Bọn chúng chính Đường Tử Hào ta nhi tử."
Vân Chính Thiên cảm nhận được Đường Tử Hào cảm xúc đau khổ, thậm chí bằng vào mắt của hắn có thể nhìn thấy màu đen khí lưu tại đỉnh đầu Đường Tử Hào vờn quanh, ngưng tụ ra một tầng hắc sắc quang ảnh. Màu đen đại biểu cho tiêu cực tâm tình, Đường Tử Hào người này đang chìm đắm trong hối hận và tiếc nuối.
Vân Chính Thiên nói: "Đại ca, ngươi đừng quá bi quan. Hiện tại ta có thể đảm bảo hai người bọn hắn vẫn rốt tốt, cả hai đều vô cùng cường đại, ý chí so với ta càng mạnh mẽ hơn."
Hắn chỉ nói đến Đường Tâm, Đường Minh hai người, còn Đường Tử Hào hắn không dám nhắc đến, bởi vì hắn cũng không rõ nàng còn sống hay không. Bởi vì theo Đường Minh kể lại, từ nhỏ hai huynh đệ bọn hắn đều là do Đế Tôn Dạ cùng Đường Các Phàm nuôi dưỡng.
Rất có thể nàng hạ sinh Đường Minh sau, không lâu sau đó cũng nằm xuống. Nếu như nói ra phán đoán này, e rằng Đường Tử Hào tâm tình lại chuyển biến theo chiều hướng xấu, cho nên Vân Chính Thiên quyết định không nói thêm cái gì nữa.
Bất quá, ngoài dự liệu của Vân Chính Thiên, Đường Tử Hào chính miệng lại nói: "Nàng có phải đã chết? Nếu không nàng tuyệt đối sẽ không để Đường Tâm đi theo con đường cũ của ta."
Vân Chính Thiên giật mình một cái, sau đó lập tức chấn chỉnh thần sắc, nghiêm chỉnh mà nói: "Liên quan đến đại tẩu, ta cũng không được rõ. Bất quá, đại ca, ngươi phải mạnh mẽ lên, ngươi còn phải trở về gặp lại bọn hắn, trùng chấn Hạo Thiên Tông, ta nói có đúng không?"
Đường Tử Hào như từ trong u mê thanh tỉnh lại, hai mắt chợt lóe dị quang: "Đúng, tiểu đệ ngươi nói đúng. Ta phải mạnh mẽ lên, ta phải trở lại thăm bọn hắn, ôm bọn hắn mỗi đứa một cái, sau đó chúng ta ba người sẽ trùng chấn lại tông môn, đem tông dương phát dương quang đại, so với lịch sử càng cường đại hơn mấy lần."
"Đúng, đúng là như vậy." Vân Chính Thiên cười khổ.
Đường Tử Hào đầu óc quả thực không bình thường, lúc tỉnh lúc mê, phải chăng là do tiến vào Thần Vực gặp phải sự cố mà lưu lại di chứng hay sao. Cũng nhờ vậy mà may mắn vực dậy được tinh thần của hắn, nếu không một lát chế tác đấu khải sẽ gặp phải không hay ho sự tình cũng không chừng.
Hạo Thiên ý chí ngược lại lạnh nhạt: "Làm được không đó, hay là đem hai đứa nó tới đây cho ta chỉ dạy đi, ta sợ bọn nó bị ngươi làm hư người."
Vân Chính Thiên quát lớn: "Tiền bối!"
"Hắc hắc, ta chỉ đùa thôi mà, làm gì dữ vậy." Hạo Thiên ý chí cười lớn, sau đó thẳng thừng bay đến một bên góc hang. Hắn khẽ thổi nhẹ một cái, tức thì trên vách hang động phát ra ánh sáng lân quang, nhất thời làm cho hang động tối tăm sáng tỏ.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều, tiến hành thôi, dựa theo phân phó trước đó mà làm." Hạo Thiên ý chí nói.
"Tiểu nhi, ngươi vào trong khi lấy ra hợp kim đi, tất cả đều đã được ta tinh luyện tới cực phẩm, bất quá vẫn chưa tiến hành sáng linh. Đường Tử Hào, cho ta thấy ngươi không phải kẻ vô dụng đi, chứng minh ngươi chính là gần nhất một đời thiên tài Thần Tượng, là người ta có thể đặt hy vọng trùng chấn tông môn đi."
Đường Tử Hào hào khí như mây: "Tin tưởng ta."
Hạo Thiên ý chí quay sang Vân Chính Thiên nhắc nhở: "Khắc họa hạch tâm pháp trận tuy là công đoạn cuối cùng. Kỳ thực rèn đúc hợp kim lại là công đoạn quan trọng nhất, ngươi đứng ở đây, tùy thời giúp đỡ Tử Hào hắn."
Vân Chính Thiên gật đầu: "Giao cho ta."
Hạo Thiên ý chí lúc này ngửa đầu lên trời, thanh âm trầm thấp tự nói: "Ta muốn nhân lúc cuối đời, có thể để lại cho thế gian một cái chưa từng xuất hiện kiệt tác. Cảm tạ hết thảy đã cho ta cơ hội thứ hai, lần này ta sẽ nắm chắc, tuyệt đối không bỏ qua."