Chương 45: Cha Mẹ Mất Tích
Can Hữu Long bên trong gian phòng của Vân Chính Thiêu, thất kinh thanh âm vang lên.
Tiểu Mã khẽ gật đầu. Thi đấu sắp sửa diễn ra hắn cũng cần nhanh chóng tăng lên thực lực, mà cách tốt nhất bây giờ chính là phụ gia một cái hồn hoàn, trở thành một tên Hồn Tôn chân chính.
Nếu được như vậy, đội Hoàng Thập Nhất thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Vân Chính Thiên cùng Tiểu Mã có thể xem như cường công hệ chiến hồn sư, Can Hữu Long miễn cưỡng có thể xem như công phòng toàn diện, Mộng Hồng Nhan là mẫn công kèm không chế.
Đội hình này đặt trong doanh trại, cũng tương đương cường hãn.
Mộng Hồng Nhan ngồi trên giường, hai mắt long lanh nhìn Tiểu Mã nói.
"Ngươi có biết hồn linh giá bao nhiêu tiền không, trăm năm hồn linh đã là một triệu kim hồn tệ, mà ngươi cần không phải là trăm năm hồn linh nha, là ngàn năm hồn linh đó".
"Đúng vậy, ta nhớ giá của ngàn năm hồn linh hình như là năm triệu kim hồn tệ" Can Hữu Long cắn răng nói ra, nói xong không khỏi rùng mình một cái.
Năm triệu kim hồn tệ, là tương đương với hai vật phẩm chí bảo Thanh Phong Quả cùng Thiên Long Gân mà Vân Chính Thiên đem về? lần trướ?c.
Tiểu Mã mồ côi từ nhỏ, làm sao có được số tiền này.
Vân Chính Thiên từ đầu tới cuối đều ngồi trên ghế, hắn cũng không có tham gia cuộc đối thoại, lúc này hai mắt mở ra, nhìn Tiểu Mã nói.
"Tiểu Mã, ngươi nói cho mọi người nghe đi".
Tiểu Mã gật đầu nói.
"Ta biết giá trị hồn linh ngàn năm cao đến mức nào, cho nên mới hẹn các ngươi ra bàn a" hắn nói xong liền nhe răng cười.
Can Hữu Long cùng Mộng Hồng Nhan đột nhiên cảm thấy bất an, nói như vậy không lẽ hắn định...
"Cho ta mượn tiền nha"
"Ta biết ngay mà" Can Hữu Long thất thanh kêu lên, ngay sau đó giả bộ lăn ra đất bất tỉnh. Còn Mộng Hồng Nhan hành động còn kinh dị hơn nữa, nàng lập tức dốc ngược toàn bộ túi áo ra, bên trong không rớt ra một xu một cắc nào, sau đó lè lưỡi nhìn Tiểu Mã lắc lắc đầu.
"Các ngươi..."
Vân Chính Thiên ngồi đó không khỏi thất thanh cười lớn, bọn nhóc này thực dễ thương a. Bất quá suy đi nghĩ lại cảm thấy đúng, nếu như Tiểu Mã thu được hồn linh, đạt được đệ tam hồn hoàn, đối với cả đội tuyệt đối là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Vân Chính Thiên khẽ nhìn vào nhẫn trữ vật, bên trong đó còn có một khối hồn cốt, là ngoại phụ hồn cốt mới đúng. Phượng Hoàng Dực thời gian vừa qua vẫn lặng yên nằm trong đó.
Đã nhiều lần Vân Chính Thiên muốn dung hợp với nó nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị gạt bỏ. Bởi vì dung hợp ngoại phụ hồn cốt sẽ mang tới áp lực không nhỏ, nơi này lại nhiều người như thế, vạn nhất có kẻ nổi máu tham lam, nhân lúc hắn đang toàn tâm dung hợp phá đám, hậu quả khó có thể nghĩ tới.
"Nếu như dung hợp khối hồn cốt này, có khả năng tiếp cận 30 cấp hồn lực không chừng a" Vân Chính Thiên trong lòng thầm nghĩ.
Hai tháng vừa qua điên cuồng tu luyện không có nghỉ ngơi, hồn lực của hắn đã chạm mốc 25 cấp Đại Hồn Sư, tốc độ này so với đồng bọn muốn nhanh hơn một chút.
Can Hữu Long hiện tại đã đạt tới 28 cấp hồn lực, Mộng Hồng Nhan kém một chút nhưng cũng chạm một chân vào cấp 28. Chỉ có Tiểu Mã chưa phụ gia hồn hoàn, không biết hiện tại cấp độ bao nhiêu.
Đối với tốc độ này Vân Chính Thiên phi thường hài lòng, theo như phán đoán của hắn, kể từ khi dung hợp hồn hoàn của Phượng Hoàng Tứ Dực, không những tự thân sinh mệnh dồi dào hơn trước, mà Dịch Cân Kinh đối với Phượng Hoàng chi lực cũng có bổ trợ nhất định. Có lẽ nguyên nhân này khiến tốc độ tu luyện Vân Chính Thiên tăng nhanh.
Một tên tiểu tử mười một tuổi, thiên phú đã bắt đầu bộc lộ ra.
"Tiểu Mã, ta sẽ cho ngươi mượn tiền" Vân Chính Thiên không do dự lên tiếng.
Nghe vậy, cả ba người lập tức nhìn sang tên đội trưởng, Tiểu Mã cao hứng lên tiếng
"Ngươi cho ta mượn bao nhiêu".
Vân Chính Thiên giơ năm ngón tay lên nói "Năm triệu kim hồn tệ"
................
"Đùng Đùng"
Tiếng trống hành quân vang lên. Toàn bộ binh sĩ trong doanh trại quân trang nghiêm chỉnh, xếp thành hàng di chuyển cùng nhau.
Phương hướng họ đang đi chính là Long Thần thành.
Hàng năm, thi đấu giữa các chi đội ngũ đều được cử hành trong doanh trại, chỉ riêng lần này Thành Chủ đặc biệt ra quyết định, thi đấu lần này sẽ cử hành tại quảng trường chính, ngay trung tâm Long Thần thành.
Người khác không hiểu, nhưng Vân Chính Thiên làm sao không hiểu cho được. Hàn Long Quần đưa ra chỉ thị như vậy, chắc chắn là muốn tận mắt trông thấy thực lực Vân Chính Thiên, để xem có lợi hại như lời Dạ Hành hay nói không.
Vân Chính Thiên bình tĩnh suy xét, cảm thấy việc này không có gì xấu. Nếu như xuất chiến lần này đạt được vị trí cao, càng làm cho danh tiếng hắn vang khắp Long Thần thành, mà cho dù có thua đi nữa, hắn bất quá chỉ là một tiểu hài tử mười một, mười hai tuổi, căn bản mọi người sẽ không truy cứu.
Doanh trại đóng quân không quá xa Long Thần thành, trở về không tới một ngày thời gian. Mà ba ngày sau mới bắt đầu buổi lễ khai mạc đại hội, trước đó mọi người đều có thời gian tự do hoạt động.
Ba người Tiểu Mã tất nhiên trở về Bàn Long môn một chuyến, còn Vân Chinh Thiên không do dự đi thẳng về nhà. Hắn có rất nhiều thứ muốn đưa cho họ.
"Cha, Mẹ. Ta đã về"
Đẩy cửa bước vào, Vân Chính Thiên lập tức kinh ngạc. Gian nhà hoàn toàn lạnh ngắt, có vẻ đã lâu lắm không có hơi người. Đồ đạc trong phòng bị bao phủ bởi một lớp bụi dầy. Vân Chính Thiên cảm giác có chuyện không ổn. Sau đó lập tức đi tìm mọi ngóc ngách trong nhà.
"Cha, Mẹ. Hai người ở đâu" Vân Chính Thiên quát lớn, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, cả vết tích đánh nhau cũng không có, tựa như cứ như vậy mà hai người họ biến mất vào không khí.
Nhưng mà có chuyện gì xảy ra mới được.
Vân Chính Thiên không từ bỏ, hắn lập tức chạy một vòng hỏi thăm mọi người trong Long Thần thôn, bất quá không một ai biết khi nào hai vợ chồng Vân Lý Tân biến mất.
Tâm tình Vân Chính Thiến lúc này có phần hỗn loạn. Mặc dù hắn đã sống qua một kiếp người, nhưng chân chính khiến cho hắn động lại cảm giác gắn bó cũng chỉ có hai người mà thôi. Vân Chính Thiên siết chặt bàn tay, trong đầu suy tư một lát sau đó hắn lập tức rời đi, thẳng hướng Lâu đài của Thành Chủ mà tới.
Rồng cũng có vảy ngược, chạm tới liền nộ. Mà nghịch lân của hắn còn ai khác ngoài hai người Hàn Phi, lần này cho dù có là Thành Chủ, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Hàn Long Quần, Vân Chính Thiên cảm thấy vị Thành Chủ này hoàn toàn không vừa ý với hôn nhân của Hàn Phi, cũng bởi vị địa vị Vân Lý Tân quá thấp kém. Đối với việc Hàn Phi rời bỏ cuộc sống quí tộc, gả cho một tên nông dân nghèo rớt mồng tơi khiến hắn canh cánh trong lòng.
Cho nên sự việc trước mắt Hàn Phi phu thê biến mất, người đáng nghi nhất đương nhiên là Hàn Long Quần.
Dù sao hắn thân là chủ một tòa thành như thế này, việc tìm ra tung tích Hàn Phi còn dễ hơn trở bàn tay.
Lâu đài Thành Chủ Long Thần thành.
Vân Chính Thiên đằng đằng sát khí đi tới, một tên binh sĩ phụ trách canh gác tiến tới chặn hắn lại hỏi.
"Tiểu tử, ngươi đến đây làm gì"
Lâu đài Thành Chủ vốn canh phòng nghiêm ngặt, cho dù một con ruồi cũng khó lòng lọt qua.
Vân Chính Thiên không nói không rằng, từ trong ngực lấy ra huy chương Hoàng Cấp đội trưởng giơ lên trước mặt tên bình sĩ. Ngay sau đó thái độ tên này lập tức thay đổi sắc mặt.
"Vâng xin chào ngài đội trưởng, ta có thể giúp gì cho ngài"
"Báo cho Thành Chủ, là Vân Chính Thiên muốn gặp hắn".
Tên binh sĩ hai mắt cả kinh nhìn về phía Vân Chính Thiên, muốn gặp Thành Chủ, chỉ sợ cái chức Hoàng Cấp đội trưởng của ngươi còn chưa được. Bất quá hắn cũng không dám làm khó dễ Vân Chính Thiên, trực tiếp tiến vào bên trong bẩm báo.
Một lát sau hắn đi ra lại nói với Vân Chính Thiên.
"Ngài vào đi, Thành Chủ đang đợi"
Vân Chính Thiên không trả lời, trực tiếp đi vào trong, sắc mặt trầm lặng.
Vào tới đại điện, Hàn Long Quần đang ngồi trên ghế sử lý chính sự, bên cạnh là gương mặt quen thuộc, Hắc cấp thống lĩnh Dạ Hành.
"Chính Thiên, ta cũng tính nói Dạ đoàn trưởng đi kiếm ngươi"
Hàn Long Quần vui vẻ lên tiếng trước, đối với việc Vân Chính Thiên chủ động tới tìm hắn rất cao hứng a. Bất quá ngay lập tức Hàn Long Quần cảm thấy có chuyện kỳ lạ, bởi vì Vân Chính Thiên không có đáp lại lời nói của hắn.
Vân Chính Thiên vẫn cứ đứng đó, sát khí trên người không hề che dấu, hai mắt có một tia hung quang. Dạ Hành vốn là cường giả hồn sư cao cấp, cảm nhận có chuyện không đúng, hắn lập tức đem Hàn Long Quân thân thể che chắn ở phía sau.
"Ngươi muốn làm gì vậy Chính Thiên" Dạ Hành lớn tiếng nói.
Mà ngay lúc Dạ Hành lên tiếng, xung quanh bốn phía mấy tên binh sĩ lập tức rút kiếm ra, bao vây Vân Chính Thiên ở bên trong. Dù sao đảm bảo an toàn cho Thành Chủ vẫn là ưu tiên hàng đầu, cho dù ngươi có địa vị gì đi chăng nữa.
Thời gian một nén hương trôi qua, Vân Chính Thiên mới ngẩng mặt lên, lạnh rên nói.
"Cha Mẹ ta mất tích, ngài có biết?"
Ngắn gọn thanh âm vang lên, Hàn Long Quần trong lòng tràn ngập nghi vấn, hắn nói cái gì biến mất? Là Hàn Phi biến mất? Hàn Long Quần không nhịn được, lập tức đứng lên nhìn Vân Chính Thiên hỏi lại.
"Ngươi nói cái gì, nói lại ta nghe xem".
"Ta nói Cha Mẹ ta mất tích, có liên quan tới ngài không?" Lần thứ hai lên tiếng, Vân Chính Thiên đã không còn kiên nhẫn, lựa nộ nhất thời bộc phát.
Cha Mẹ là người hắn đã thề sẽ bảo vệ nếu còn hơi thở, mà bây giờ lại ngang nhiên biến mất, làm cho Vân Chính Thiên hắn hoàn toàn không kiểm soát được tâm lý.
Võ hồn lập tức phóng thích ra, trực tiếp chuyển hóa Băng Đế Kiếm hình thái, lạnh lẽo không khí trong nháy mắt bao trùm toàn bộ chánh điện. Đến kẻ mạnh mẽ như Dạ Hành cũng có chút kinh ngạc, trong lòng âm thầm tán thưởng.
"Vài tháng không gặp, thực lực hắn tăng lên một cách kinh khủng".
"Vân Chính Thiên, ngươi mạo phạm Thành Chủ, có biết tội nặng hay không?"
Dạ Hành nói, đồng thời một chân tiến lên phía trước, mỗi bước chân của hắn như nặng ngàn cân, bước lên một bước, khí tức băng giá của Vân Chính Thiên giảm đi mấy lần, sau đó vài bước, chánh điện hoàn toàn khôi phục hiện trạng như ban đầu.
Vân Chính Thiên điên cuồng vùng vẫy, bất quá hắn có cảm giác như một đầu hung thú nhìn hắn chằm chằm, căn bản cửa động cũng không được nói chi đến xuất chiêu chống cự. Dạ Hành tu vi, chỉ sợ còn vượt xa so với Tử cấp thống lĩnh Liễu Trấn Sơn không chỉ một đường.
Vài bước chân đã hoàn toàn dập tắt được khí thế của Băng Đế Kiếm. Còn khiến võ hồn của Vân Chính Thiên khẽ run lên bần bật, lúc này tâm tình hắn mới bình ổn lại đôi chút.
Đây không phải là thuộc tính áp chế, chỉ đơn thuần là tu vi chênh lệch sinh ra áp chế. Đứng trước người này, cho dù Vân Chính Thiên có mười mạng cũng không đánh lại hắn.
Cảm thấy Vân Chính Thiên đã bị áp chế, khôi phục sự bình tỉnh, Dạ Hành tiến lại trước mặt hắn, mỉm cười nói
"Bây giờ ngồi xuống, nói cho ta nghe có chuyện gì xảy ra, Hoàng cấp Vân Chính Thiên".