Chương 50: Lương Thế Nhân
Lâm Minh trại một đêm náo nhiệt, hơn một nữa lều trại đã bị thiêu rụi, mà người có công trong việc này hiện đã trốn thoát, Mộng Hồng Nhan.
Võ hồn của nàng công kích phạm vi trong diện rộng, khiến cho Lâm Minh trại hoàn toàn tang hoang. Mà bây giờ trại chủ Lâm Minh trại, Lâm Chấn chỉ có thể đổ mọi sự tức giận lên đầu hai tên tiểu tử to gan dám nán lại trêu ngươi hắn.
Bên cạnh Lâm Chấn vẫn là vị trại chủ Bạch Phong trại, Lão Bạch, hắn vẫn phong thái ung dung sau một lần đại chiến với Tiểu Mã.
Không rõ vì sao vị trại chủ Lão Bạch này lại có mặt trong Lâm Minh trại, nhưng cũng may mắn lão đích xác chỉ đi có một mình, thực sự nếu như nhân mã Bạch Phong trại đồng dạng có mặt, bọn Vân Chính Thiên có mười lá gan cũng không dám nán lại như thế này.
Tiểu Mã tay vẫn nắm lấy Lôi Ảnh Quang Minh Kích, hơi thở nặng nề nhìn chằm chằm Lân Chấm bên kia, hiển nhiên đối với đại thù trước mắt, hắn cắn chặt không buông.
Mà vị Lão Bạch ban nãy giao chiến với Tiểu Mã vốn đã không xuất toàn lực, bởi vì lão vẫn giữ ý định chiêu dụ Tiểu Mã về dưới trướng a. Nếu không chưa chắc Tiểu Mã có thể thoải mái không bị thương như hiện tại.
Vân Chính Thiên ngẩng cao đầu hiên ngang, tóc trắng có chút rối tung lên, bất quá điều này vẫn không che dấu được chính khí của hắn. Hiện tại hồn lực đã khôi phục lại bảy tám phần, hắn tuyệt đối có nắm chắc đem Lâm Chấn đánh chết, bất quá vị Lão Bạch tứ hoàn kia sẽ không để cho hắn đắc thủ như vậy.
Mà Tiểu Mã đồng dạng đối mặt với Lão Bạch cũng không thể chiếm cứ thượng phong, trầm ngâm một chút, Vân Chính Thiên lên tiếng.
"Tiểu Mã, ta giao Lâm Chấn cho ngươi, thay ta kết liễu hắn. Còn tên già kia, ta sẽ cầm chân hắn cho ngươi, nên nhớ mục tiêu của chúng ta hiện tại chỉ là đánh chết Lâm Chấn mà thôi, sau đó lập tức rời đi"
Tiểu Mã nghe vậy khẽ gật đầu, một lát sau hắn nói
"Lần này trở về, ngươi phải cho ta mượn tiền đi mua hồn linh a, nếu không sợ rằng Liên Minh thảo khấu kéo tới, ta vô phương chống cự"
Vân Chính Thiên nhoẻn miệng cười, trong tình huống dầu sôi lửa bỏng mà Tiểu Mã vẫn còn có tâm trạng đùa cợt, là hắn tự tin với thực lực của mình dễ dàng đánh chết Lâm Chấn đã trọng thương bên kia.
"Được rồi, trở về liền ghé qua Truyền Linh Tháp"
Tiểu Mã hai mắt vui mừng nói
"Đa tạ"
Nghe hai tên tiểu tử vô tri nói chuyện, Lâm Chấn có chút mất kiên nhẫn quát lên.
"Còn nói nhiều, các ngươi mau qua đây cho ta"
Dứt lời, Cự Viên lần nữa đứng lên vỗ ngực, bất quá khí thế yếu đi so với lúc đầu rất nhiều. Mà Lão Bạch bên cạnh không nói lời nào, Lôi Bá Trống hư huyễn trước mặt.
Ngay lúc Tiểu Mã chuẩn bị xông tới vị trí Lâm Chấn, hắn đột nhiên quay mặt lại nhìn Vân Chính Thiên nói
"Chính Thiên, từ bây giờ hãy gọi ta bằng tên thật"
"Hử?" Vân Chính Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên
"Tên của ta là Lương Thế Nhân"
Hãy nhớ, tên của hắn là Lương Thế Nhân.
Tiểu Mã từ nhỏ là một đứa trẻ bị chính phụ mẫu vứt trên vệ đường, lý do thì không biết tại sao họ lại ruồng bỏ chính đứa con của mình. Mà Chu Bá Thước năm đó tình cờ đi ngang qua đã rủ lòng thương đem hắn về phủ nuôi nấng.
Nhớ lúc mở cái giỏ ra, một bé trai kháu khỉnh nằm trong giỏ ngủ yên, bên cạnh là một tờ giấy có ghi ba chữ Lương Thế Nhân. Chính là tên của nó do chính phụ mẫu đặt.
Có lẽ sau này muốn hắn trở thành một người nổi bậc.
Bất quá tạo hóa trên người, Lương Thế Nhân lớn lên, sáu tuổi thức tỉnh vũ hồn lại là một cây gậy phổ thông, tiên thiên hồn lực ba cấp, theo nhận định của người khác hắn chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện, tương lại không thể thành tài.
Cũng chính lúc này trời cao ban cho hắn nghịch thiên vận khí, mặc dù võ hồn yếu ớt nhưng tốc độ tu luyện so với người khác nhanh hơn nhiều lắm. Lấy độ tuổi của hắn hiện tại mới mười bốn tuổi đã đạt tới 30 cấp, đích xác rất nhanh a.
Nhưng hồn lực hắn dù có cao như vậy, đối mặt cấp hồn lực thấp hơn vẫn bị người khác đánh thê thảm, bởi vì nguyên nhân võ hồn quá yếu. Hắn có chỉ có cái mã ngoài thôi. Đó là câu trêu chọc ác ý của một số người. Từ đó hắn gọi là Tiểu Mã.
Có thể nói bước ngoặt trong cuộc đời Tiểu Mã chính là quen biết được Vân Chính Thiên, hắn từ từ thay đổi. Từ một tên tiểu tử nhát gan yếu đuối, nay lại có dũng khí đối mặt một tên đường chủ khát máu, lại còn muốn đánh chết hắn.
Hiện tại, hắn muốn mọi người tại Đấu La Đại Lục biết tới tên tuổi của hắn.
Tiểu Mã năm xưa đã chết. Hiện tại hắn là Lương Thế Nhân.
Lương Thế Nhân mỉm cười với Vân Chính Thiên, ngay sau đó hắn bất ngờ gia tốc, lôi điện hiện ra như vô số đầu rắn độc, bất ngờ công kích Lâm Chấn.
Lão Bạch vốn có hứng thú với Lương Thế Nhân, lập tức muốn ra tay can thiệp. Bất quá hắn còn chưa kịp làm gì, một cỗ lạnh lẽo khí tức từ sau lưng phủ tới.
Thiên Hạ Băng Cực Vô Song một kém chém tới tạo thành một bức tường băng ngăn cách Lâm Chấn và Lão Bạch.
Lão Bạch hai mắt lúc này ngập tràn hung quang, quay nhìn Vân Chính Thiên một cái, hắn rít lên lạnh lẽo.
"Ngươi đã muốn chết trẻ, vậy để lão phu thành toàn".
"ẦM ——"
Bàn tay vỗ mạnh lên mặt trống, cũng không có lôi điện oanh kích như lúc nãy. Chỉ có một cái vòng sáng đột nhiên xuất hiện ở dưới chân Vân Chính Thiên, vòng sáng này phát ra ánh sáng mãnh liệt, kèm theo vô số hình thù hoa văn kỳ dị ẩn hiện.
Cảm nhận có chuyện chẳng lành, Vân Chính Thiên lập tức lộn người tránh sang một bên.
"OANH ——"
Ngay lúc Vân Chính Thiên vừa rời khỏi chỗ đứng, từ trên trời cao một cột sét giáng thẳng xuông vị trí hạch tâm vòng tròn, mặt đất hoàn toàn bị chấn vỡ ra. Để ý nhìn kỹ thì chỗ đất bị đánh thành lỗ sâu xuống, không nhìn thấy đáy.
Điều đáng sợ là ngoài vị tri vòng tròn định sẵn, xung quanh hoàn toàn không có một vết nứt.
Vân Chính Thiên nhất thời rùng mình, thật là mạnh mẽ khả năng chưởng khống lôi hệ.
Phải biết đạt tới kỹ xảo này vô cùng khó khăn, một hồn kỹ tấn công hoàn toàn không có dư thừa chấn lực, toàn tâm toàn ý đánh vào vị trí cần thiết, lực sát thương vô cùng khủng bố, điều này này đòi hỏi tinh thân lực phải ở một mức không thấp hơn Linh Thông Cảnh cảnh giới.
"Ngươi chọc vào nhầm người rồi" Lão Bạch lại quát lên.
Hắn giơ hai tay lên gõ liên tục vào mặt trống tạo thành vô số tiếng động kinh thiên.
"ẦM … ẦM … ẦM"
Theo sau mỗi lần gõ xuống, lôi điện từ trên cao lại đánh xuống Vân Chính Thiên, chỉ cần bị đánh trúng, toàn thân sẽ bị tê buốt, trở thành một cái bao cát không hơn không kém.
Lão Bạch này quá cường hãn.
Chiến trường hiện tại chia làm hai khu vực riêng biệt, lấy bức tường băng của Vân Chính Thiên làm biên giới, một bên lôi điện oanh kích liên tục từ trên cao, cũng một bên lôi kích điên cuồng đâm tới.
Lâm Chấn bản thân trọng thương chưa hết, nhất tời tu vi bị hạ thấp xuống, mơ hồ ngang bằng một tên Hồn Tôn phổ thông. Lại đối với thế công điên cuồng liều mạng của Lương Thế Nhân, Lâm Chấn chống đỡ vô cùng chật vật.
"Chết tiệt"
Lâm Chấn bản thân trúng đòn vô số đã kích phát nộ hỏa của hắn, Cự Viên gầm lên một tiếng, bản năng cầu sinh khởi động khiến cho tốc độ Lâm Chấn đột ngột tăng lên.
Một đấm hung hăng giáng thẳng vào lồng ngực Lương Thế Nhân, Lôi Ảnh Quang Minh Kích theo phản xạ đưa lên trước ngực.
Tức thì một cảm giác đau đớn truyền lên đại não.
"OANH ——"
Lương Thế Nhân bị một đấm của Lâm Chấn đánh văng đi, va chạm với một loạt ngoại vật ở sau lưng mới miễn cưỡng dừng lại.
"Con mẹ nó"
Lương Thế Nhân chật vật đứng dậy khẽ mắng. Mà Lâm Chân kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Từ trên trời, Cự Viên thân ảnh to lớn giáng thẳng xuống vị trí Lương Thế Nhân, thuần túy lực lượng hình uy năng khủng bố không kém gì Thiên cân áp đỉnh, đem Lương Thế Nhân đè xuống, vô cùng khó chịu.
"A" Lương Thế Nhân rên lên một tiếng đau đớn, trong đầu hắn lúc này truyền về cảnh tượng lúc xưa, Chu đội trưởng bị Lâm Chấn đánh chết, cả xác cũng bị đánh qua đánh lại, cuối cùng chết không toàn thây.
Lần đó Lương Thế Nhân hắn nhỏ yếu, không có tư cách nói đến hai chữ trả thù, điều này cả năm qua luôn canh cánh ở trong lòng, bây giờ thời cơ đã đến, Lương Thế Nhân hắn còn không nắm lấy, vĩnh bất siêu sinh.
Lôi nguyên tố trong cơ thể lần nữa bộc tác, đem Cự Viên thân ảnh to lớn chấn lui ra. Hồn lực trong thể nội điên cuồng vận chuyển, Dịch Cân Kinh cũng không rãnh rỗi, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại tổn thương.
Lâm Chấn bị đánh lùi, hai mắt lúc này tràn ngập hoảng sợ tột độ. Bản thân hắn vạn lần không ngờ rằng, một tiểu tử nhỏ bé năm nào giờ như hiện thân của tử thần đến lấy mạng hắn.
Trong giây phút Lương Thế Nhân bộc tác nguyên tố, đạo tâm cùng kiêu hãnh chiến ý của Lâm Chấn đã bị chấn nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Ta không muốn chết"
Cho dù ngươi ngày thường kiêu căng hung bạo cỡ nào, đối mặt kẻ thù mạnh mẽ như vậy, cũng chỉ là một con rùa rúc đầu.
Không thể do dự hơn nữa, Lâm Chấn quay lưng bỏ chạy.
"Muốn chạy?" Lương Thế Nhân tràn ngập lôi nguyên tố bao phủ, trọng kích giơ lên nhắm vào tấm lưng của Lâm Chấn.
Một kích toàn lực mang theo cuồng bạo lôi điện đâm thẳng tới, trong nháy mắt hoàn toàn xuyên qua người Lâm Chấn.
Đau nhói cảm giác truyền thẳng lên não, ngay sau đó một màn đêm vô tận đem ý thức Lâm Chấn hoàn toàn thôn phệ. Cả thân thể nặng nề rơi xuống đất, đôi mắt trắng dã không cam lòng.
Máu tươi của Lâm Chấn hoàn toàn không chảy ra, bởi vì lục phủ ngũ tạng cùng mọi thứ đã bị lôi điện thiêu đốt không còn xót lại một chút gì.
Lâm Chấn, một đời làm việc ác, cuối cùng đã có báo ứng.
Lương Thế Nhân đáp xuống bên cạnh thi thể Lâm Chấn, hắn lúc này hai mắt rưng rưng, cuối cùng không nhịn được mà rơi xuống.
"Chu đội trưởng, Trầm đội phó cùng các anh em, ta đã trả thù cho mọi người, xin hãy yên nghỉ"