Chương 355: Cùng Phong Hào Đối Chiến (3)
Đó là năng lực mà hắn đang sử dụng để chiến đấu với Thiên Phong lão tổ.
Hồn Kiếm võ hồn có thể thông qua ma lực ngưng kết tạo thành một đạo phân thân giống y như đúc bản thể nhưng lại có thể nương theo tinh thần lực dẫn dắt mà thi triển những đặc thù hồn kỹ của võ hồn này. Còn chưa nói đến khả năng chuyển đối ý thức chưởng khống qua lại giữa hai bên một cách quỉ dị.
Thế nhưng không thể phủ nhận kỹ năng này giúp cho Vân Chính Thiên năng lực chiến đấu trở nên thiên biến vạn hóa, không thể dùng khái niệm bình thường mà hình dung được.
Có lần Bao lão đã nói với hắn, năng lực mà hắn đã sở hữu chính là độc nhất vô nhị. Tạm thời còn không rõ tại sao trên cơ thể một người lại có thể tồn tại độc lập hai loại khí lực vốn dĩ đối nghịch nhau, nhưng bọn chúng thực sự đã và đang tồn tại và sẽ vẫn tiếp tục phát triển lên dựa theo sự trưởng thành của hắn. Không biết có phải vì vậy cho nên mới có thể sinh ra năng lực phân tách đặc biệt này, hoặc thậm chí sau lưng còn có bí ẩn nào đó mà chúng ta chưa có tìm hiểu ra.
Những chuyện kỳ lạ trên thế gian không thể tự nhiên mà có, tất cả đều có nguyên nhân của nó, nhưng tạm thời chưa có người khám phá ra nội tình uẩn khúc bên trong mà thôi, tương tự với chuyện này, Vân Chính Thiên còn chưa tìm được câu trả lời.
Ngay lúc hai mắt của hắn từ trạng thái vô hồn hóa thành không khác gì trong suốt tinh thể song đồng, đáy mắt tỏa ra vô tận lạnh lẽo quang mang, thì Băng Đế Kiếm trên tay lam sắc hào quang càng phát ra rực rỡ hơn bao giờ hết. Vân Chính Thiên quát nhẹ một tiếng, tức thì thân thể hắn đột nhiên mọc lên một lớp băng lân giáp trụ, lấy hình thái chiến giáp bao phủ bề ngoài của hắn.
Loại này hồn kỹ còn không phải ba mươi vạn năm thân thể cốt giao phó cho đệ nhất hồn kỹ có khả năng tăng phúc thuộc tính băng, Băng Hoàng Hộ Thể hay sao. Dưới Băng Hoàng Hộ Thể liên tục rót vào vô tận băng lực, Vân Chính Thiên rốt cuộc có thể triệt để thôi động cực hạn chi băng uy lực đến mức tận cùng.
Xùy!
Một kiếm chém ra, tựa như muốn đóng băng trời đất.
Thiên Phong lão tổ hàng lông mày không khỏi cau lại, cứ việc lão đang phân tâm nhị dụng chưởng khống Truy Mệnh Thương nhưng như cũ lạc lại một tinh thần cảm ứng vào người đối thủ. Dĩ nhiên bây giờ đã cảm nhận được khí tức băng hàn điên cuồng tăng lên trên người Vân Chính Thiên, lão nội tâm sâu bên trong đã tràn ngập câu hỏi nghi vấn cùng kinh hãi tâm tình.
Vân Chính Thiên đạo phân thân này làm sao có chiến lực kinh khủng đến như vậy được. Cơ hồ bản thể kia cũng không cách nào cùng nó so sánh.
Thế nhưng, lúc này không có thời gian để suy nghĩ, Thiên Phong lão tổ hít mạnh một hơi, thân thể bỗng hư huyễn, trên tay Truy Mệnh Thương một đường quét qua liền phá tan băng hỏa khí tức gây nhiễu loạn khi nãy, nhắm thẳng vào lồng ngực Vân Chính Thiên mà đâm tới. Truy Mệnh Thương thướng ý phóng ra hắc sắc thương mang vô cùng sắc bén, liền đối với lam sắc băng quang bên kia đụng vào nhau.
Hưu!
Không hề có kịch liệt tiếng nổ vang lên. Mà ngay khi Truy Mệnh Đoạt Hồn Kích sắc bén ngạnh hám với Thiên Hạ Băng Cực Vô Song của Vân Chính Thiên, chính là trong chớp mắt không gian ầm ầm sụp đổ xuống. Từng vệt hắc sắc thương mang kia hoàn toàn bị lam sắc băng quang làm cho đông cứng lại.
Ầm, ầm ——.
Bạch y Vân Chính Thiên đột nhiên nắm tay thu lại, một quyền tùy ý xuất ra đem những thứ đông cứng thương mang kia nhất kích oanh nát.
A. Thiên Phong lão tổ thấy vậy chợt giật cả mình, phải biết Truy Mệnh Đoạt Hồn Kích vừa rồi của lão chính là bài danh đệ ngũ hồn kỹ, là loại đơn thể công kích hồn kỹ không thể xem thường. Vậy mà như cũ không thể mảy may thương tổn tiểu tử kia lấy một chút. Lại còn bị hắn một quyền đơn giản oanh kích phá tan đi.
"Vẫn có chút xem thường ngươi."
Khẽ quát lạnh một tiếng, Thiên Phong lão tổ nắm lấy Truy Mệnh Thương bằng cả hai tay, sau đó lão liên tục đâm ra vô số lần, mỗi một thương đều chứa đựng lực lượng mạnh mẽ của Phong Hào đấu la cấp bậc, trong nháy mắt đã đem khí tức băng hàn kia đâm thủng, liền trong không khí nhanh chóng tan đi.
Luận về thương pháp thể nghiệm, Thiên Phong lão tổ tuyệt không kém hơn Vân Chính Thiên thông hiểu kiếm đạo.
Thiên Phong lão tổ vừa đắc thủ, hắn tiếp tục triển khai công kích, tốc độ nhanh đến chóng mắt, áp cho Vân Chính Thiên có chút thở không nổi. Trên tay lão Truy Mệnh Thương đột nhiên phóng ra, lăng lệ khí tức phát sáng không khác gì cự trảo của viễn cổ hung thú đang bổ xuống.
Hừm. Vân Chính Thiên đồng tử trước tiên nhúc nhích, hắn cảm nhận rõ được sự uy hiếp đến từ một kích này của Thiên Phong lão tổ. Trong nháy mắt làm ra quyết định.
Khí lực của Thiên Phong lão tổ phi thường cường thịnh, có hai cái hồn hạch chống đỡ, nếu không cùng cấp số khiêu chiến chỉ sợ rất khó lòng làm lão tiêu hao toàn bộ hồn lực cho được. Vân Chính Thiên cũng không ngu ngốc đến mức trực tiếp đối đầu, mà hắn càng thích lánh nặng tìm nhẹ hơn. Phượng Dực sau lưng điên cuồng vũ động, hắn lập tức lùi lại xa hơn trăm mét, vừa vặn để toàn bộ công kích tiếp theo của Thiên Phong lão tổ rơi vào khoảng không.
"Tiểu tử, có giỏi thì cùng ta chính diện quyết đấu, ngươi thích chạy như vậy, làm sao có thể chiến thắng được ta."
Thiên Phong lão tổ tức giận quát lên, tuy rằng với thân thủ của lão vẫn có thể đuổi theo truy sát. Nhưng Vân Chính Thiên cái tên này thủ đoạn rất nhiều, nôn nóng tấn công không biết chừng rơi vào hố hắn đào sẵn cũng không chừng. Vì vậy tốt nhất là để hắn tự động đưa đầu ra cho mình đánh thì hơn.
Vân Chính Thiên sắc mặt vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn cũng không có để ý kế khích tướng tầm thường của lão. Hai mắt vừa khép hờ bỗng nhiên mở ra, sáng lạn lam sắc hào quang lần nữa nở rộ, sau đó tại nữa thân trên vốn đang được băng lân giáp trụ bao bọc, có một vòng tròn lam sắc chậm rãi khuếch tán mà ra.
Vù, vù ——.
"Lĩnh vực?" Thiên Phong lão tổ nhất thời kinh hô.
Đúng vậy, đó chính là lĩnh vực, là hồn cốt giao cho lĩnh vực. Loại này lĩnh vực chính là do Băng Hùng Vương năm xưa sinh sống tại Cực Bắc Chi Địa, nhiều năm hấp thụ băng khí trong trời đất mà tạo thành lĩnh vực. Tên của lĩnh vực này chính là Băng Cực Lĩnh Vực a.
Băng Cực Lĩnh Vực chậm rãi phóng thích mà ra, có thể rõ ràng nhìn thấy bằng mắt thường trong không khí băng quang như hải dương cuộn sóng, trong nháy mắt đã đem Thiên Phong lão tổ phạm vi bao trùm lại.
Ngay thời điểm lĩnh vực phủ xuống, trong người lão cảm nhận được cảm giác lạnh run đã lên tới đỉnh điểm, ngay cả tốc độ hồn hạch áp súc cũng bị giảm đi mấy phần. Thật không hổ là cực hạn chi băng mang đến trì trệ năng lực. Nếu như lúc nãy Thiên Phong lão tổ còn mượn chênh lệch hồn lực cấp bậc mà miễn cưỡng chống trả cực hạn chi băng nguyên tố của Vân Chính Thiên, vậy thì Băng Cực Lĩnh Vực xuất hiện đã đem phần này miễn cưỡng triệt để khu trừ.
Một cỗ lạnh lẽo từ trong linh hồn truyền ra, Thiên Phong lão tổ nhận thấy một tia nguy cơ kinh khủng. Theo phản xạ tự nhiên lắc người lui lại đề phòng đối phương có hậu chiêu, thế nhưng lão còn chưa lui được chục thước, một cái màn đêm vô tận mang theo khí tức hắc ám từ phía sau lưng đã ập tới.
"Cái gì? Lại là lĩnh vực. Làm sao có thể?" Thiên Phong lão tổ không nhịn được mà quát lên.
Màn đêm vô tận kia còn không phải Hắc Giới Lĩnh Vực hay sao? Đệ tứ hồn kỹ của Hồn Kiếm võ hồn, đang được hắc y Vân Chính Thiên trong trạng thái phân thân thi triển.
Trước mặt Băng Cực Lĩnh Vực phủ xuống, phía sau Hắc Giới Lĩnh Vực bọc hậu, đem Thiên Phong lão tổ nhốt vào chính giữa, khó tiến cũng khó lùi. Băng cùng hắc ám tuy không hợp cũng không quá mức bài xích nhau, hỗn hợp này tạo thành một màn chắn phi thường cứng cáp, đủ để cầm chân Thiên Phong lão tổ một đoạn thời gian.
Thiên Phong lão tổ thầm kêu khổ, nếu như lão không bộc phát toàn bộ lực lượng của mình ra, e rằng không thể đem hai đại lĩnh vực này phá toái. Nếu là đoàn đội chi chiến, thì trận này phe của lão đã nhận lấy thất bại rồi.
"Không ngờ tới, ngươi vốn là cường công hệ vậy mà hồn kỹ khống chế cũng mạnh đến như vậy." Thiên Phong lão tổ từ chân tâm mà thốt ra.
Một màn này làm cho hết thảy ngoại nhân đều chấn động, ai mà ngờ được đường đường Thiên Phong lão tổ đỉnh đỉnh đại danh, là hàng thật giá thật Phong Hào đấu la giao đấu với một cái hậu bối dĩ nhiên bị áp chế đến mức tối tăm mặt mũi. Tuy rằng Vân Chính Thiên từ đấu chí cuối còn chưa làm lão chảy một giọt máu, nhưng ai cũng rõ Thiên Phong lão tổ muốn đem Vân Chính Thiên đánh bại, cũng phải trả một cái giá không nhỏ a.
Cục diện này nếu dằn co hồi lâu, người thắng không sai biệt vẫn là Thiên Phong lão tổ, nhưng nếu lão thật sự mặt dày đến nhận, vậy thì hết cách.
Vân Chính Thiên trong lòng minh bạch từ lâu, cho dù hắn có triển khai toàn bộ thủ đoạn mình có cũng không thể đem Thiên Phong lão tổ đánh bại được. Nguyên nhân hắn có thể khống chế quấy nhiễu được Thiên Phong lão tổ, là do lão nhân gia chỉ vừa tiến vào Phong Hào đấu la, còn chưa có chân chính nắm giữ phần này lực lượng đã vội vàng chạy tới đây tham gia đại hội. Nếu để lão thêm vài ngày nghiền ngẫm, như vậy Vân Chính Thiên còn có thể ở đây làm khó được lão hay sao.
Sắc mặt Thiên Phong lão tổ cũng biến hóa không ngừng, chiến đấu tới bây giờ kỳ thực đã ngoài dự kiến của lão. Vậy mà Vân Chính Thiên kia ngoại trừ tự tiêu hao hồn lực ra, hắn cũng chưa bị lão đánh trúng một lần nào cả. Công bằng mà nói, lão thật sự thua rồi. Không phải thua về thực lực mà là thua về thời đại.
Thiên Phong lão tổ tuy đột phá đến cảnh giới cao nhất của nhân loại, nhưng lão đã quá già để có thể tiến sâu hơn. Mà Vân Chính Thiên trước mắt, chính là một cái bất thế kỳ tài vạn năm có một. Nếu có thể thuận lợi để hắn trưởng thành, trong tương lai chắc chắn hồn sư giới sẽ đản sinh một vị tuyệt thế cường giả, chuyện này đối với vận mệnh nhân loại thì trăm lợi không có một hại nào.
Thở dài một hơi, Thiên Phong lão tổ trên người Truy Mệnh Thương biến mất, thay vào đó là đệ cửu hồn hoàn của lão sáng lên.
Một đôi hắc sắc quang luân hiện ra trên tay, nồng nặc ba động hồn lực truyền vào trong song luân này, bén ngót khí thế như rạch nát không gian tàn sát bừa bãi mà ra. Ánh mắt Thiên Phong lão tổ có phần âm trầm, lão bỗng nói:
"Tiểu tử, chỉ cần ngươi đỡ được lão đệ cửu hồn kỹ Truy Mệnh Song Luân này, hôm nay ta sẽ nhượng bộ mà thoái lui."
Vừa nghe Thiên Phong lão tổ nói, bên dưới mọi người sắc mặt chấn kinh rồi. Thiên Phong lão tổ rốt cuộc không chịu nổi đả kích nếu kiên trì dùng thực lực chân chính đấu với Vân Chính Thiên, cho nên mới lập ra cái đổ ước này. Bất quá, nếu thật sự Vân Chính Thiên có thể đỡ được, không những hắn ngang nhiên bước vào một trong thập cường vị trí mà hắn danh vọng của hắn trong liên minh khó có người bì kịp.
Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, đường hoàng nói:
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
..............
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: readslove.com
Banhbaothit