Chương 365: Véo Má
Ngay lúc hắn bước vào Thiên Minh điện thì có một đám cận vệ hớt hải chạy tới, sắc mặt tái nhợt hướng hắn nói:
"Minh Chủ, ngài đi đâu vậy, bọn thuộc hạ tìm mãi không thấy ngài đâu."
Vân Chính Thiên vỗ vỗ vai hắn, híp mắt cười nói:
"Sau này ta ra ngoài các ngươi không cần đi theo đâu, ta thích cảm giác tiêu do tự tại một chút, gò bó như vậy thật không quen. Với lại các ngươi có muốn cũng không theo kịp ta a."
Tên cầm đầu đám cận vệ cười khổ nói:
"Minh Chủ à, hay là ngài hướng Đinh tổng quán nói giúp chúng thuộc hạ một câu đi. Bởi vì ngài ra ngoài mà không có bọn ta theo sau, vừa nãy nàng đã muốn đem chúng ta trách phạt."
Vân Chính Thiên nghe vậy, chợt có chút buồn cười. Dường như đám cận vệ này sợ Đinh Hương hơn là sợ hắn. Rốt cuộc thì là hắn hay là Đinh Hương là người quyền lực nhất đây không biết nữa. Tận sâu trong lòng Vân Chính Thiên làm sao không hiểu nàng lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của hắn, vì thế mới bố trí cận vệ theo sau. Vân Chính Thiên chợt nghĩ ngợi, trong mắt đã xuất hiện thêm một tia dị sắc.
Nếu Đinh Hương có mặt tại đây, sẽ vì biểu hiện này mà nói hắn trong đầu đang bắt đầu tính kế người khác a.
Quả thực đúng như vậy, hắn đang nghĩ nếu sau này rời khỏi Lưỡi Quỷ đại đạo mà tiến vào Thú Vực, Thiên Minh Thần Triều giao cho Đinh Hương tuyệt đối đáng tin cậy a. Dù sao hắn cũng không thể ở mãi chỗ này, nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn còn ở phía trước. Thiên Minh Thần Triều về sau sẽ là một cái hậu phương vững vàng, giúp cho Nhân Vực hồn sư tạo thành một cái bàn đạp tấn công vào Thú Vực phạm vi.
"Được rồi, ta sẽ tìm nàng nói cho các ngươi." Vân Chính Thiên gật đầu đáp.
Đám cận vệ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại theo sau tháp tùng Vân Chính Thiên di chuyển, tìm đến tổng quản điện, cũng nơi làm việc của Đinh Hương hiện tại.
"Chính... à, Minh Chủ ngươi hôm nay làm sao có nhã hứng tới đây, không phải ưa thích dạo chơi bên trong Thiên Minh thành sao?" Đinh Hương ngồi ở bàn làm việc, tươi cười nhìn hắn.
Vân Chính Thiên phất tay nói đám cận vệ lui ra, sau đó mới tiến tới gần nàng nói:
"Tiểu Hương, ngươi theo dõi ta sao?"
Đinh Hương mặt bỗng cứng lại, thè lưỡi ra nói:
"Há, không qua được mắt ngươi a. Người ta chỉ là vì ngươi mà âm thầm bảo tiêu thôi mà. Vạn nhất có tà hồn sư trà trộn vào thành phát hiện danh tính của ngươi thì sao."
Vân Chính Thiên đưa tay xoa xoa đầu của nàng, cười nói:
"Ta ra ngoài đều có mũ trùm cẩn thận, vả lại vẻ bề ngoài của ta không phải khác trước sao. Bọn chúng căn bản sẽ không nhận ra được."
Đúng vậy, Quỷ Kiếm lúc trước nồng nặc ma lực đến khó thở, mà bây giờ trên người Vân Chính Thiên hoàn toàn một mảnh quang minh chính khí lẫm lẫm, cho nên dù có nghi ngờ cách mấy cũng không thể đoán được hắn cùng Quỷ Kiếm là cùng một người.
Cho nên Vân Chính Thiên mỗi lần ra ngoài, chỉ cần khoác vào mũ trùm đầu là được rồi.
"Vả lại, ta bây giờ cũng không ngán đứa nào đâu. hắc hắc." Vân Chính Thiên đột nhiên lật bàn tay đem cái má bầu bĩnh của nàng véo một cái thật đau, sau đó xoay người bỏ chạy.
"Ái ui đau, Chính Thiên, ngươi chết với ta." Đinh Hương giận dữ cấp tốc đuổi theo, đem tổng quản điện nhấc lên một chút ồn ào cùng nổi loạn của tuổi trẻ khí thịnh.
"E hèm. Kim hộ pháp, Ngân hộ pháp, bái kiến Minh Chủ đại nhân."
Đang lúc hai người còn đang chơi trò rượt đuổi, thì từ bên ngoài bỗng nhiên truyền vào thanh âm có phần bất đắc dĩ.
Vân Chính Thiên nhìn thấy hai người Thiên Chí Vỹ và Thiết Thiên Kỳ, lập tức đem nét mặt đùa giỡn thu liễm lại, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế tổng quản của Đinh Hương. Bản thân Đinh Hương thì ngượng chín cả mặt rồi, đứng ở sau lưng Vân Chính Thiên, hai tay bưng lên che đi gò má đỏ.
"Nhị vị có chuyện gì không?" Vân Chính Thiên nói.
Thiên Chí Vỹ trước tiên nói:
"Minh Chủ, thời điểm không sai biệt. Ngày rằm tháng này Thiên Minh thành sẽ khánh thành đúng hạn, bất quá chuyện đau đầu nhất vẫn là một chút chiến sự gần đây."
Nhắc tới chiến sự, Vân Chính Thiên trở nên cực kỳ nghiêm túc. Hắn chăm chú lắng nghe Kim hộ pháp cùng Ngân hộ pháp báo cáo, hai hàng lông mày chưa từng giãn ra, lâu lâu lại nhướng lên một chút.
"Không nghĩ tới hồn thú sau thời gian như rắn mất đầu bây giờ lại bắt đầu tụ tập lại với nhau. Xem ra đang vì chúng ta lập ra Thiên Minh Thần Triều mà chuẩn bị triển khai chiến tranh. Còn phía tà hồn sư thì sao, Kiệt Quỷ hắn hành tung có lộ diện?"
Ngân hộ pháp Thiết Thiên Kỳ lắc đầu, thanh âm trầm trọng nói:
"Thiết hộ pháp đã đích thân đi dò xét nhưng nơi xảy ra hỏa hoạn không có để lại bất kỳ dấu vết nào. Toàn bộ đều bị ma viêm thiêu đốt thành tro bụi. Có một người dân may mắn sống sót nói lại, tên tà hồn sư đó có khả năng chưởng khống ma viêm, sau lưng có tới bảy vòng hồn hoàn, rõ ràng là Kiệt Quỷ và hắn đã bước vào Hồn Thánh cấp bậc rồi."
Vân Chính Thiên sắc mặt đanh lại, Kiệt Quỷ không hổ là đệ tử chân truyền của La Hổ, tốc độ tu luyện quá nhanh đi. Đảo mắt năm tháng mà đã tiến vào Hồn Thánh, triển khai võ hồn chân thân ra thực lực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều. Một cái Hồn Thánh tà hồn sư, cho dù hai người Kim Ngân hộ pháp liên thủ cũng không chắc có thể đem Kiệt Quỷ chế trụ.
Trong lòng hắn hiện tại có chút hối hận vì lúc trước đã không đem Kiệt Quỷ triệt để đánh cho tàn phế, nếu không thì bây giờ đỡ biết mấy.
Kiệt Quỷ trở thành đầu lĩnh tà hồn sư, không nghi ngờ gì sẽ áp đặt tính hiếu chiến của hắn vào tà hồn sư đơn vị. Trái ngược với La Hổ luôn cân nhắc nặng nhẹ trước khi hành động kia, không nghi ngờ gì mang đến nguy cơ gấp mấy lần. Còn phía hồn thú không cần phải nói, Tà Mâu Bạch Hổ rốt cuộc dùng chính nó thực lực đã chấn nhiếp quần hùng, trở thành tạm thời đầu lĩnh, có thể điều động được bên dưới hồn thú cùng liên kết với tà hồn sư chuẩn bị khai chiến.
Xem ra đại chiến sắp tới, không thể kéo dài được nữa rồi.
Vân Chính Thiên trầm giọng nói:
"Được rồi, cần phải thay đối kế hoạch. Các ngươi trở về chỉnh đốn lực lượng, ba ngày sau, chúng ta tiến công."
"Chúng thần lĩnh chỉ." Kim Ngân hộ pháp tràn ngập chiến ý, cung kính nói, sau đó lui ra.
Cục diện hiện tại đã chuẩn bị phức tạp, nếu để hồn thú và tà hồn sư có thời gian ổn định lực lượng cùng chuẩn bị kỹ càng, thì sau này mỗi trận chiến độ khó sẽ tăng lên, cho nên bây giờ cần phải đánh phủ đầu chiếm lấy tiên cơ. Những đạo lý cơ bản này Vân Chính Thiên tự nhiên thông hiểu, mặc dù trong lòng vẫn muốn sau khi Thiên Minh thành chính thức khánh thành thì mới triển khai chiến tranh. Nhưng tình thế cấp bách, cũng không nên do dự bất quyết.
Đinh Hương ở phía sau nhận thấy Vân Chính Thiên lộ rõ vẻ mệt mỏi, nàng ngọc thủ đặt lên trên vai, vì hắn mà xoa bóp.
"Tiểu Hương, ngươi truyền lệnh của ta. Ngày mai khai mở hội nghị thần triều, lệnh mọi người phải có mặt đầy đủ. Trận đầu tiên này, tuyệt đối không thể thua được, phải thắng thật oanh liệt cho ta."
Vân Chính Thiên nói. Đinh Hương khẽ gật đầu, sau đó hai tay vẫn duy trì xoa bóp. Vân Chính Thiên lúc này tâm tình mới thoải mái hơn một chút, hai mắt khép hờ tận hưởng. Một lát sau, Đinh Hương bỗng nhiên thất thanh kêu lên.
"Làm sao thế?" Vân Chính Thiên hai mắt vẫn nhắm, lên tiếng hỏi.
"Chính Thiên, ta quên nói cho ngươi. Có hai vị bằng hữu từ Nhân Vực tới, họ đang đợi ngươi ở thư phòng."
Nghe một lời này, Vân Chính Thiên hai mắt chính là sáng lên, từ trên ghế bật thẳng dậy. Bằng hữu từ Nhân Vực, tự nhiên là Ngạo Thiên Long và Lương Thế Nhân rồi.
"Trời ạ! Sao bây giờ mới nói." Vân Chính Thiên nhìn nàng trách cứ.
Đinh Hương bĩu môi: "Ai biểu lúc nãy véo má người ta."
Vân Chính Thiên vội vàng rời khỏi tổng quản điện, trở về thư phòng của mình. Bên trong phòng đã có hai thân ảnh đợi sẵn, còn không phải Ngạo Thiên Long cùng Lương Thế Nhân sao.
"Chính Thiên."
"Lão đại."
Vừa thấy hắn bước vào, cả hai người đồng loạt đứng lên cười nói.
Đã lâu không gặp đồng bạn, Vân Chính Thiên tâm tình cực kỳ thống khoái. Hắn một mình ở trong Lưỡi Quỷ hành tẩu bôn ba, hiện tại gặp lại mấy cái bằng hữu này, suýt nữa thì khóc. Tâm tình phi thường hưng phấn tiến tới vỗ vai hai người chào hỏi.
"Các ngươi đặc huấn hoàn thành sao?"
Ngạo Thiên Long vỗ ngực nói trước: "Ta dĩ nhiên là hoàn thành. Lấy Vong Linh Ma Pháp của ta lần đầu hiển lộ ra, đã dọa cho đám bảo thủ lão già đó một phen mất vía. Bất quá bọn họ vẫn cho rằng ta cần phải đặc huấn, nếu không đã sớm đi theo ngươi, quậy chỗ này một trận tưng bừng rồi. Chính Thiên ngươi cũng không tệ a, cơ ngơi như thế này, đặc tại Nhân Vực đủ để hoành tảo ngang dọc rồi."
Lời của hắn đúng có chút đạo lý, bản thân thời điểm mới nhận thức nhau Ngạo Thiên Long đã là Hồn Thánh cấp bậc, lực chiến đấu so với đám Thiên Chí Vỹ cư nhiên mạnh hơn một bậc. Mà bây giờ mấy tháng không gặp, ba động hồn lực trên người hắn còn kinh khủng hơn trước gấp mấy lần, xem ra đặc huấn cũng không phải vô ích.
Có hắn tại chỗ này, Tử Anh có thể trở thành hắn hồn linh rồi.
Lương Thế Nhân thì nhe răng cười nói:
"Lão đại, ta kỳ thực đặc huấn vẫn chưa triệt để hoàn thành, nhưng cũng không có sai biệt lắm."
Ngạo Thiên Long đột nhiên đưa cùi chỏ huých vào người Lương Thế Nhân, trong mắt mang theo vài phần thán phục nói:
"Chính Thiên cái tên huynh đệ này của ngươi quả thực là quái vật chuyển thế a. Ngươi có biết hắn vừa hay tin ngươi bị thương, cần sự có mặt của hắn. Thế là toàn bộ danh mục đặc huấn cần tiêu tốn tối thiểu một năm đã bị hắn thanh lý môn hộ trong vòng năm tháng. Lúc đó, mọi người nhìn hắn không khác gì một đầu điên cuồng hung thú a. Hắc hắc."
"Thiên Long ca, ngươi đừng có nói ta như vậy. Chẳng qua có chút tình huống đặc thù cho nên mới được bọn họ đặc cách thông qua."
Lương Thế Nhân cười khổ.
Nghe hai người thân quen đàm thoại, Vân Chính Thiên trong lòng bất an cảm giác đã hoàn toàn tan biến. Không nghi ngờ sự có mặt của bộ đôi này, đối với tình hình chiến sự sắp tới rõ ràng có cực mạnh trợ giúp.
Không những thế, bọn họ có thể giúp cho Vân Chính Thiên giải quyết những vẫn đề còn tồn đọng của cơ thể thời gian qua. Bây giờ Vân Chính Thiên càng thấm đẫm đạo lý, mình vì mọi người, mọi người vì mình. Một cái đạo lý mà Kiếm Thần kiếp trước không bao giờ có thể trải nghiệm được.
..............
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Nguồn: readslove.com
Banhbaothit