Chương 312: Tình Địch?

Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 312: Tình Địch?

Một lời vừa hạ xuống, một đấm liền vung lên. Quyền kình ồ ạt ập tới, lấy khoảng cách giữa hai người bọn hắn vốn không xa, đối phương lại bất ngờ triển khai công kích, Vân Chính Thiên đúng thật trở tay không kịp.


Ầm!


Quyền này đánh thẳng vào bụng hắn, chấn lực lập tức đem thân thể Vân Chính Thiên cấp tốc bắn mạnh ra bên ngoài như một viên đạn pháo, mạnh mẽ tông nát cánh cửa bằng sắt dày cộm.


"Chính Thiên." Đinh Hương kinh hãi kêu lên. Vạn lần không ngờ Thiên Chí Vỹ bất ngờ công kích như vậy, mà nhìn sơ qua một quyền này, rõ ràng ẩn chứa mãnh liệt lực lượng a.


Bất quá ngay lập tức nàng thở phào một cái, bởi vì Vân Chính Thiên ở trên không trung kia, khẽ vặn mình xoay tròn, liền đem phần lớn xung lực đòn tấn công hóa giải đi. Thân thể chậm rãi rơi xuống mặt đất, đứng vững.


Vân Chính Thiên tâm niệm khẽ động, bên trong cơ thể hắn, ma hạch điên cuồng xoay tròn. Cuồn cuộn hắc lực vận chuyển, lập tức gia cố lục phủ ngũ tàng cùng toàn bộ kinh mạch, hóa giải kình lực bị xuyên thấu vào. Ánh mắt gắt gao rơi vào Thiên Chí Vỹ thân ảnh đang từ từ bước ra.


Người này quả thực có chút thực lực, đừng thấy Vân Chính Thiên an nhiên sau khi bị một quyền này đánh trúng. Đổi lại là Đại Kình chắc chắc đã thổ huyết trọng thương. Dù sao hắn cường độ cơ thể đã xa xa vượt qua tu vi của mình, lại có ba mươi vạn năm thân thể cốt Băng Hùng Vương chống đỡ. Bậc này lực lượng, còn chưa đủ đem hắn đánh gục được.


"Thật không ngờ, ngươi lại có thể đón lấy một quyền của ta mà không bị đánh tàn, quả thực có chút bổn sự."


Thiên Chí Vỹ lúc này cũng đã bước ra ngoài sân, trông thấy Vân Chính Thiên vẫn bình chân như vại, ánh mắt hắn không có nữa điểm kinh ngạc, trái lại còn tỏ vẻ thưởng thức. Đại Kình ở sau lưng còn đang sốt sắng trong lòng, chỉ cần Vân Chính Thiên bật lại Thiên Chí Vỹ, hắn cũng gia nhập vòng chiến ngay tức khắc.


Thế nhưng Thiên Chí Vỹ lại không giống như trong tưởng tượng, hắn không có tiếp tục khởi xướng công kích, mà là chỉ đứng đó, thần sắc trầm lặng.


"Thiên Chí Vỹ, ngươi làm cái gì, tại sao lại đánh hắn?"


Đinh Hương đã chạy tới đỡ lấy Vân Chính Thiên, lấy ra chính mình khăn mùi xoa, đích thân lau đi vết máu trên mặt hắn. Miệng thì không ngừng chất vấn Thiên Chí Vỹ. Thời khắc này, Đại Kình không biết tại sao lại thấy Đinh Hương khả năng diễn xuất đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh đến như vậy.


Thật giống! Thật giống tân nương vì tân lang mà lo lắng.


"A Hương, ta không sao." Vân Chính Thiên cũng nắm bắt thời cơ, theo chân nàng diễn xuất. Bất quá hai chữ ‘A Hương’ vừa thốt lên, gương mặt Đinh Hương chuyển sang màu mận đỏ.


Thấy cảnh mùi mẫn này, Thiên Chí Vỹ gương mặt có chút đanh lại, thản nhiên nói:


"Có chút bổn sự, coi như Đinh Hương ánh mắt không tệ. Một quyền khi nãy, là ta đánh thay cho Liễu Đắc bị ngươi trọng thương khi nãy. Bây giờ coi như đã giảng hòa, ta mời các ngươi vào trong nhà bàn bạc tiếp."


Mẹ, tên này có phải bị điên hay không, đánh đã lại ngồi xuống ăn bánh uống trà bàn đại sự?


Đại Kình lần nữa trợn mắt, trong lòng thầm mắng.


Vân Chính Thiên cũng không có truy cứu, dù sao hôm nay hắn tới lấy dĩ hòa vi quý làm mục tiêu hàng đầu, bất đắc dĩ lắm mới phải sử dụng vũ lực. Bởi vì hắn biết rõ, thu phục nhân tâm tuy khó nhưng đổi lại được lòng trung thành lâu dài. Còn dùng phương pháp vũ lực đàn áp chỉ đổi được nhất thời sợ hãi mà thôi.


Nhưng nếu quả thực có động thủ, hắn cũng sẽ không sợ. Chỉ là, nếu tránh được thì tránh a.


Thiên Chí Vỹ gương mặt lại trở nên bình thản, tựa như những phát sinh lúc nãy không có liên can đến hắn. Trực tiếp ngồi xuống bàn làm việc của mình, từ trong hộc tủ lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đốt lên, khói thuốc trắng xóa cả phòng. Sau một hơi rít hết sạch cả điếu, hắn mới lên tiếng:


"Tiểu Hương, chúng ta nhiều năm không gặp, lần này đến đây không phải đơn thuần giới thiệu tân lang của nàng cho ta biết mặt chứ?"


Hai người bọn họ còn nhỏ vốn là thanh mai trúc mã, trong một lần theo Tô Khắc Liệt ghé sang Thiên Phong bộ lạc đã gặp hắn. Thiên Chí Vỹ lúc đó đã là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, tương lai ắt kế thừa chức vị thủ lĩnh. Sau khi hắn gặp nàng, đã đem lòng yêu thích. Bất quá Đinh Hương là một nữ nhân mạnh mẽ, nàng thẳng thừng từ chối hắn. Từ đó đến nay cũng không có gặp lại, thế nhưng tiếng xấu đồn xa, người ta đồn Thiên Chí Vỹ vẫn còn mộng tưởng đến nàng.


Mà trước mắt tin tức Đinh Hương lấy chồng, tự nhiên làm Thiên Chí Vỹ đau khổ không thôi. Vừa vặn nghe phu thê bọn họ tới đây ra mắt, tiện thể làm khó tên phu quân của nàng. Dù sao hai người bọn hắn cũng ví như tình địch, mặc dù không có chính thức.


Nghe được câu này, Đinh Hương ánh mắt hơi đổi, sau đó vẫn kiên định trả lời:


"Không qua được mắt Chí Vỹ ngươi, kỳ thực hôm nay chúng ta tới đây, là có một chuyện muốn nói."


Thiên Chí Vỹ đột nhiên giơ tay lên chặn lại lời của nàng, ánh mắt quét về phía Vân Chính Thiên, hỏi:


"Có liên quan đến hắn?"


Đnh Hương gật đầu, đáp: "Hắn là người đã thuyết phục chúng ta."


"Được rồi, nàng nói tiếp đi." Thiên Chí Vỹ hai tay gác sau đầu, gác hai chân lên bàn, cả người dựa ngửa ra phía sau, lắng nghe nàng nói.


Đinh Hương cũng không có nhiều lời vòng vo, trực tiếp nói vào vấn đề chí. Thiên Chí Vỹ lắng nghe rất chăm chú, không một chút lơ đễnh.


Sau khi nghe hết câu chuyện, hắn thở ra một hơi, cười nói:


"Vế sau nghe được, còn vế đầu, cái chuyện thống nhất các bộ lạc. Ta thấy các ngươi quá ngây thơ rồi."


"Làm sao?" Đinh Hương nghi hoặc hỏi.


"Ta là bộ lạc đầu tiên các ngươi tìm đến?" Hắn hỏi, thấy nàng gật đầu, hắn cũng yên tâm nói tiếp:


"Nếu là như vậy, ta cho các ngươi hai lý do tại sao thống nhất các bộ lạc không có dễ dàng như vậy. Thứ nhất, trên thế giới này ai ai cũng muốn mình lớn nhất, muốn làm thủ lĩnh hiệu triệu mọi người. Vậy thì một khi thống nhất thì mệnh lệnh là do bộ tộc nào ban xuống? Ai cam chịu dưới quyền của người kia? Có lẽ các ngươi nói thành lập một cái ủy ban lãnh đạo sẽ giải quyết tất cả, đúng là có thể giải quyết nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi. Bọn thủ lĩnh các bộ lạc kia toàn là những lão già cổ hủ, bọn chúng luôn muốn mình là lớn nhất, không muốn phục tùng một ai. Cho nên để thống nhất các bộ lạc, vũ lực là không thể thiếu. Nếu không phải còn chút e dè, chỉ sợ ta đã sớm đem toàn bộ triệt để thống nhất."


"Thứ hai, một cái thống nhất thế lực muốn lập ra, liền phải có cho riêng mình một mục đích. Các ngươi nói lấy truy quét hồn thú khỏi Lưỡi Quỷ làm mục tiêu hàng đầu, vậy thì phải minh chứng cho mấy lão già cổ hủ đó thấy, hồn thú căn bản không phải đối thủ của chúng ta. Tốt nhất đem một số hồn thú cường giả liệp sát tế cờ, có như vậy mới làm cho lòng tin của mọi người đối với thế lực mới tăng lên. Đặt xuống cơ sở vững chắc lâu dài."


Thiên Chí Vỹ một hơi nói hết, bất chấp ánh mắt cổ quái của những người xung quanh.


Vân Chính Thiên trong mắt cũng xuất hiện một vòng kinh ngạc, những chuyện này hắn tất nhiên biết rõ. Nếu như hôm nay Thiên Chí Vỹ từ chối, hắn liền đem Thiên Phong bộ lạc nhấc một trận long trời lở đất, đem vũ lực ra đàn áp ý chí của bọn hắn. Thế nhưng hắn thật không ngờ, Thiên Chí Vỹ cũng có cùng suy nghĩ này, thật là tư tưởng lớn gặp nhau a.


Còn vấn đề thứ hai mà Thiên Chí Vỹ vừa nói, hồn thú mà Vân Chính Thiên định sẵn trong đầu muốn đem ra tế cờ trước mọi người, không xa lạ chính là đầu mười vạn năm hồn thú kia. Có đem nó chém giết, thì hết thảy bộ lạc tại Lưỡi Quỷ này đều không cần sợ hãi nữa mà hết mình quật khởi.


Đinh Hương thấy Thiên Chí Vỹ đã dừng lại hít thở, nàng mới lên tiếng:


"Chí Vỹ, ta thấy sao ngươi không giống phản bác, mà lại càng giống vì chúng ta vẽ ra kế hoạch từng bước chi tiết."


Thiên Chí Vỹ bỗng nhiên bật cười thành tiếng, lại áp sát Đinh Hương cười cợt nói:


"Chứ còn gì nữa, tiểu Hương, ta đã nói từ trước, bất kể nàng muốn như thế nào, ta tình nguyện làm theo. Cho dù cái kế hoạch của tên thiểu năng kia, nghe rất phi logic. Nhưng mà có ta ở đây, chắc chắn sẽ làm được. Ha ha."


Nghe được một câu này, Vân Chính Thiên si ngốc, Đại Kình cũng si ngốc, không quên trợn mắt.


Thì ra cái tên Thiên Chí Vỹ này vẫn còn yêu thích Đinh Hương tới mù quáng a. Kế hoạch nghe qua có hơi bất khả thi lại được hắn sảng khoái đáp ứng, thật không thể hiểu nỗi suy nghĩ người này.


Ánh mắt đột nhiên quét về Vân Chính Thiên, Thiên Chí Vỹ bỗng nói:


"Thành lập đế chế mới, hắn sẽ làm chức gì?"


Thiên Chí Vỹ nội tâm vẫn có chút bài xích thân phận ngoại lai của Vân Chính Thiên, cho nên ủy ban lãnh đạo chuẩn bị thành lập kia, hắn tự nhiên không muốn mất một ghế cho người này.


Đinh Hương ngẩn ra một chút, lập tức minh bạch ý tứ, đáp:


"Hắn nói rồi, chỉ cần cho hắn ra trận truy sát hồn thú, hắn chức gì cũng không cần."


"Tốt, thì cứ vậy đi. Ủy ban lãnh đạo của đế chế mới tạm thời có nàng và ta. Còn lại tất cả đều là thuộc hạ." Thiên Chí Vỹ đập tay xuống bàn, chốt hạ.

Tên này, cứ như đa nhân cách, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, thật khó mà lường được. Chẳng trách Đinh Hương không thèm để ý đến hắn.


Vân Chính Thiên nhìn thấy tình hình tương đối khả quan, cho nên cũng không có tùy tiện lên tiếng, vạn nhất tên khùng điên này đổi ý muốn đánh một trận rồi mới chịu gia nhập, vậy thì phiền toái lắm.


Ngay vào lúc Vân Chính Thiên dòng suy nghĩ lướt qua, đột nhiên Thiên Chí Vỹ bàn tay vỗ vỗ trán, chợt thốt lên:


"Khoan khoan, Đinh Hương, ta không thể đơn giản đáp ứng như vậy được. Đám thuộc hạ bên ngoài sẽ vì vậy mà không hài lòng, đến lúc đó lòng quân không ổn, có làm gì cũng thất bại, các ngươi hiểu không."


Đinh Hương bắt đầu mất kiên nhẫn: "Vậy ngươi muốn làm sao mới được?"


Thiên Chí Vỹ bỗng hướng về Vân Chính Thiên, ánh mắt sáng lên: "Đánh với ta một trận, nếu như có thể đem ta đánh bại, vậy thì được rồi. Toàn bộ Thiên Phong chiến sĩ cũng sẽ vì vậy mà chấp nhận thân phận của hắn. Thậm chí đem hắn xem như thống lĩnh. Bất quá nói trước, ta từ nhỏ không biết nương tay a."


Con mẹ nó, Đại Kình ba chữ này mơ hồ chuẩn bị thốt ra khỏi miệng lập tức bị hắn cường hoành nuốt xuống.


Vân Chính Thiên ánh mắt vẫn bình thản, chậm rãi hướng Thiên Chí Vỹ, gật đầu đáp:


"Vậy thì cùng Thiên đại thủ lĩnh luận bàn một phen."


..............


Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét

Nguồn: readslove.com
Banhbaothit