Chương 314: Hồn Kiếm Đệ Tứ Hồn Kỹ
Nguyên soái Khôi Nguyên bộ lạc ngạo khí kinh thiên, hai chân vững như bàn thạch, hồng sắc vân quang trên bàn tay càng tỏa ra mãnh liệt quang sắc.
Thủ lĩnh Thiên Phong bộ lạc mặt dù không bị áp đến mức khó coi, nhưng sắc mặt đã không còn vẻ tự tin ngạo mạn như trước. Thiên Chí Vỹ hắn thế mà bị một tên Hồn Tông bốn hoàn đánh lui trọn vẹn trăm mét. Bề mặt sàn đấu cũng bị hắn chân rạch thành hai đường thẳng kéo dài sâu hoắm.
Trước một màn này, khán giả im bặt. Thiên Phong bộ lạc toàn bộ chiến sĩ im bặt.
Đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc cũng im bặt.
Dĩ nhiên nhìn thấy Thiên Phong bị áp lui, chuyện khó tin như thế này vậy mà diễn ra ngay trước mắt. Phải biết hắn một thân Hồn Thánh tu vi, không những thế đã đạt tới bảy mươi sáu cấp hồn lực. Võ hồn Phá Hồn Thương cường hãn lực công kích, cho dù sinh sinh ngạnh kháng với Hồn đấu la cũng có thể miễn cưỡng thủ hòa.
Vậy mà đối mặt với một tên bất quá tu vi mới bốn hoàn Hồn Tông, dĩ nhiên rơi vào hạ phong.
Nói đi cũng phải nói lại, Vân Chính Thiên ngoại trừ tu vi chính thức không có nói ra, cũng không có sử dụng Thất Diện Kiếm võ hồn, thì những thứ khác hắn vẫn có thể sử dụng. Đầu tiên phải nói tới đẳng cấp tinh thần lực của hắn. Linh Uyên Cảnh cao giai đâu phải bình thường trẻ tuổi như hắn có thể sở hữu. Đây chính là Phong Hào đấu la cấp bậc tinh thần lực nền mống, vậy mà lại tồn tại trên người tên thiếu niên mới chỉ hai mươi tuổi. So với Thiên Chí Vỹ về phương diện này, hắn tất nhiên xa xa vượt qua đối thủ.
Kế tiếp không thể không nhắc tới, bộ tu luyện nội công thượng thừa tại Địa Cầu, Dịch Cân Kinh.
Quá khứ Vân Chính Thiên đã đem hồn lực dẫn luyện Dịch Cân Kinh, hiệu quả mang tới không tệ, có thể giúp cường độ thân thể được gia tăng, đẩy nhanh tốc độ tu luyện thêm một bậc. Nhưng sau đó đem Dịch Cân Kinh luyện lại bằng hắc lực, không ngờ dẫn tới thoát thai hoán cốt trình độ. Đem hiệu quả mà công pháp Dịch Cân Kinh mang lại đưa lên một tầng cao mới.
Lý do vì sao có chuyện này xảy ra, hắn cũng suy nghĩ đã lâu, có suy đoán của riêng mình.
Sở dĩ đạt được hiệu quả như vậy, chung qui là do hắc lực phẩm chất chênh lệch với hồn lực quá xa. Không ngoa khi nói hắc lực của hắn có tên gọi khác là ma lực, đến từ Ma Giới. Vì vậy Dịch Cân Kinh luyện lại trên nền tảng hắc lực, không nghi ngờ khác xa so với hồn lực luyện Dịch Cân Kinh. Có lẽ chỉ khi nào hắn hoàn toàn đem hồn lực thăng hoa thành thần lực trên Thần Giới, thì mới có thể cùng hắc lực nằm chung một hàng.
Dịch Cân Kinh một khi triển khai ra, liền lấy màu sắc đặc trưng cho từng cấp bậc.
Thấp nhất là Hồng Cấp Phù Đồ, hồn kỹ Hồng Cấp Quyền Quang. Tuy đây chỉ là cấp độ thấp nhất nhưng đã mang tới hiệu quả to lớn không thể nghi ngờ. Một kích vừa rồi Vân Chính Thiên đã đem Hồng Cấp Quyền Quang kết hợp với tinh thần lực cường đại của mình, chuyển hóa thành Vô Tận Hồng Sắc Quyền Ảnh, rốt cuộc thành công đem Vạn Trận Phá Thương Ảnh của Thiên Chí Vỹ đánh tan nát. Bức đối phương phải lui lại cả trăm mét.
Loại hồn kỹ này tuy mạnh mẽ, nhưng tiêu hao trả lại quá lớn, nếu như không gặp phải đối thủ khó chơi như Thiên Chí Vỹ, hắn cũng không muốn đem vận dụng ra. May mắn đây mới chỉ là Hồng Cấp Phù Đồ, càng tu luyện lên cao thì tiêu hao càng thảm liệt. Theo Vân Chính Thiên phán đoán, muốn đề thăng Dịch Cân Kinh lên cấp độ tiếp theo, Hoàng Cấp Phù Đồ, chí ít hắn phải đạt tới Hồn đấu la cấp bậc hồn lực. Nếu không quá gượng ép tu luyện sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể.
Sau một kích phân cao thấp, hai người bọn hắn lại đứng yên quan sát đối thủ của mình.
Vân Chính Thiên điều động ma hạch trong đan điền cấp tốc xoay tròn, đem hắc lực tiêu hao mạnh mẽ phục hồi lại. Sở hữu tinh hạch là có thể nương theo linh khí trong thiên địa tiến hành khôi phục. Mà hắn lại đang ở trong Lưỡi Quỷ đại đạo, nơi có nồng độ tà hồn lực nhiều hơn Nhân Vực, không tránh khỏi có cảm giác cá gặp nước a.
Đồng dạng Thiên Chí Vỹ bên kia, bản thân là Hồn Thánh tự nhiên cũng sở hữu hồn hạch. Lúc này hồn hạch trong cơ thể hắn cũng điên cuồng vận chuyển, hấp nạp thiên địa nguyên lực bổ sung cho hồn lực bị tiêu hao. Bất quá hiệu quả tự nhiên không thể so với Vân Chính Thiên được.
"Chúng ta lại tiếp tục đi." Thiên Chí Vỹ tôn nghiêm bị hủy, nhất thời lửa giận bốc cao.
Hít mạnh một hơi, Phá Hồn Thương trên tay tỏa ra mãnh liệt ánh hào quang. Vầng ánh sáng này nhanh chóng đem thân thể hắn bao phủ lại, đem lôi đài nhấn chìm vào trong ánh sáng, song song đó khí tức của hắn tăng trưởng đến chóng mặt.
Võ hồn chân thân!
Đông đảo khán giả trầm trồ không ngớt. Võ hồn chân thân chỉ có Hồn Thánh mới có thể nắm giữ, đây chính là năng lực giúp cho hồn sư cùng võ hồn của mình hòa thành một thể thống nhất, luận về lực công kích, tốc độ hoặc phòng ngự đều trên diện rộng tăng cường.
Thiên Chí Vỹ sử dụng võ hồn chân thân, chứng tỏ hắn đối với Vân Chính Thiên thập phần kiêng kỵ.
"Tiểu tử, nếu ngươi có thể tiếp được của ta một thương nữa. Trận chiến này coi như kết thúc, ngươi là người chiến thắng."
Thiên Chí Vỹ trầm giọng kêu lên, lập tức đệ lục hồn hoàn sang lưng hắn phát ra chói lọi ánh sáng. Chỉ kịp nhìn thấy Phá Hồn Thương mũi nhọn lóe ra ánh sáng màu tím. Phảng phất mắt thường đều có thể nhìn thấy một chút tử sắc lôi điện từ mũi thương phóng thích mà ra, không gian gần đó vặn vẹo lên mấy lần, ầm ầm cuộn sóng năng lượng lan ra bốn phương tám hướng.
Đệ lục hồn kỹ, kết hợp với thương ý cùng tinh thần lực, trở thành chiêu thức công kích mạnh nhất mà Thiên Chí Vỹ hiện thời sở hữu. Trong quá khứ mấy lần không may đối mặt với vị mười vạn năm hồn thú duy nhất trong Lưỡi Quỷ kia, chính bằng một thương này áp cho nó lui lại. Phải biết mười vạn năm hồn thú đã là tồn tại tương đương Siêu Cấp đấu la, tuy không thể làm cho nó bị thương nhưng như vậy cũng đủ để Thiên Chí Vỹ vỗ ngực tự hào. Cho nên có thể thấy một thương này đã đạt tới trình độ tương đương kinh khủng.
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Vân Chính Thiên thản nhiên đáp, bất quá trong mắt hắn không giấu được sự ngưng trọng. Hắn biết một thương này nếu muốn đón được, vậy thì phải cực khổ một phen rồi. Nếu như có thể sử dụng Thất Diện Kiếm võ hồn, hắn căn bản không có chút lo lắng. Vận dụng đệ lục hồn hoàn tế ra Thiên Tru Thần Kiếm, cộng thêm mấy ngày gần đây tích lũy linh hồn năng lượng đã đến mức bão hòa, tuyệt đối có thể dễ dàng đem một thương này cản lại, không những thế còn có thể triển khai phản kích không chừng.
Bất quá tạm thời Thất Diện Kiếm võ hồn không thể lấy ra, vậy thì chỉ đành trông chờ vào Hồn Kiếm võ hồn. Mà cụ thể là đệ tứ hồn hoàn vừa mới giải khai không lâu.
Không chần chờ thêm nữa, trên tay hồng sắc vân quang triệt để biến mất, Linh Hồn Kiếm từ trong hư vô lần nữa hiện ra. Đồng thời đệ tứ hồn hoàn cũng lấp lánh. Trong quá khứ hắn chưa từng đem đệ tứ hồn kỹ này ra sử dụng, bởi vì hắn tự nhận bản thân đối với hồn kỹ này khống chế vẫn chưa thật nắm chắc. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, không thể suy nghĩ đắn đo thêm nữa.
Linh Hồn Kiếm lóe ra ánh sáng màu đen, tức thì từ vị trí Vân Chính Thiên đứng, một cái vòng tròn màu đen lặng lẽ lan ra, đem toàn bộ khuôn vi nó lướt qua hóa thành một vùng thế giới đen tối.
"Lĩnh vực?" Đại Kình nơi quan chiến bất ngờ kinh hô.
Đinh Hương thoáng gật đầu: "Là hồn kỹ lĩnh vực."
Lĩnh vực loại này lực lượng chính là tầng thứ hồn kỹ siêu cường trong hồn sư giới. Lĩnh vực phân chia thành ba loại, mạnh nhất và cũng hiếm nhất chính là thiên phú lĩnh vực, kế tiếp là hồn kỹ lĩnh vực và cuối cùng tự ngộ lĩnh vực. Vân Chính Thiên hiện tại sở hữu, chính là đệ tứ hồn hoàn mang tới hồn kỹ lĩnh vực.
Thiên Chí Vỹ chỉ cảm thấy trời đất đột nhiên hóa thành một mảnh tăm tối, trong cơ thể không biết tại sao tốc độ vận chuyển hồn lực chậm lại mấy phần. Ngay cả một thương vừa ngưng kết kia ánh hào quang cũng cấp tốc thu liễm lại một chút. Đây là ảnh hưởng do hắn ở trong phạm vi ảnh hưởng lĩnh vực của Vân Chính Thiên.
"Xem ra ta vẫn đánh giá ngươi quá thấp. Bất quá, chỉ bằng nhiêu đây liền muốn đỡ lấy của ta một thương, thật quá ngông cuồng." Thiên Chí Vỹ cười nói.
"Có đỡ được hay không, phải thử mới biết." Vân Chính Thiên đáp lễ.
Vù!
Thiên Chí Vỹ một thương tích lực đã lâu, chính vào lúc này mạnh mẽ đâm tới. Không gian lập tức rách ra một vệt sáng màu trắng dài, khủng bố lực lượng tàn sát bừa bãi trên đường đi, đem sàn đấu triệt để nghiền nát.
Xoạt!
Vân Chính Thiên trên tay Linh Hồn Kiếm cũng đồng dạng quét tới, tràn ngập phiến thiên địa trong một khắc này, hóa thành một màu đen. Một dòng lũ màu đen gào thét mà tới, ngang nhiên đem công kích của đối phương cản lại.
Vào thời khắc hai cỗ lực lượng bất đồng chuẩn bị va chạm, mọi người đều đang chuẩn bị đón chờ một hồi kịch liệt nổ lớn, ai nấy đều không dám hít thở quá mạnh. Bất quá, tại thời khác thương ý của Thiên Chí Vỹ như một con rồng khổng lồ miệng đầy răng nhọn hung hăng quét qua, ngay lập tức thì thế giới màu đen kia như sống lại linh tính, nó huyễn hóa thành hai cánh tay, đem con rồng hình thành từ thương ý kia ôm trọn vào lòng.
Xùy!
Dưới con mắt kinh hãi của mọi người, con rồng này chớp mắt bị thế giới màu đen xâm nhiễm, kể cả ánh sáng hào quang cũng hóa thành hắc quang, từ từ nhỏ lại, chậm rãi tan đi, vô thanh vô tức biến mất. Mà theo thời điểm thương ý tan đi, toàn bộ áp lực công kích Thiên Chí Vỹ cực khổ triển khai ra, hoàn toàn lặn mất không thấy tăm hơi.
Lúc này, chỉ còn lại Vân Chính Thiên sừng sững đứng giữa thế giới đen tối kia, ngạo nghễ vô cùng.
"Làm, làm sao có thể?" Thiên Chí Vỹ một mặt đã ngây ngốc. Công kích của hắn tự nhiên tiêu biến, làm sao hắn không thất kinh cho được. Tình huống vừa rồi, Thiên Chí Vỹ cảm thấy giống như chạm tay vào một vũng đầm lầy nhầy nhụa, chỉ trong tíc tắc toàn bộ bùn lầy đều bao trùm lấy hắn, không cách nào dứt ra, rốt cuộc ngậm ngùi bị kéo xuống lòng đất, chậm rãi tan biến.
Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, đem thế giới màu đen kia thu liễm lại, lúc này cũng ngồi bệt xuống nền đất, nở một nụ cười. Để triển khai cùng khống chế được lĩnh vực vừa rồi, hắn chân chính tiêu hao toàn bộ sức lực cùng tinh lực của mình. Nếu không phải Thiên Chí Vỹ đã nói chỉ cần cản được của hắn một thương tiếp theo của hắn thì trận chiên xem như kết thúc, bằng không lấy hắn năng lực bây giờ tiếp tục đối chiến, tin chắc sẽ rơi vào hạ phong, thậm chí có thể bị đánh bại nếu hắn vẫn muốn giấu nhẹm Thất Diện Kiếm võ hồn tồn tại.
Bất quá Thiên Chí Vỹ dù sao cũng là thủ lĩnh nơi đây, trước đông người dân như vậy, căn bản không sợ hắn nuốt lời, cho nên lúc này có thể thả lỏng một chút. Vân Chính Thiên cũng không quên nhìn về phía Đinh Hương đang ở khu vực quan chiến, nhe răng cười đồng thời giơ ngón tay cái lên.
Trận này, hắn thắng rồi.
..............
Cầu vote 5*, Cầu comment nhận xét
Nguồn: readslove.com
Banhbaothit