Chương 144: Hắn Là Nam Nhân Của Ta
Quần đấu trận đầu tiên diễn ra, mọi người đều hiếu kỳ kéo tới theo dõi. Ở khu vực đặt cược, vẫn có rất đông người tụ tập. Bọn hắn không thể tham gia thi đấu, nhưng vẫn có thể đem huyết châu của mình đặt cược một thoáng.
Nội dung đặt cược vô cùng phong phú, có hạng mục người sống sót cuối cùng, lại có hạng mục người chết đầu tiên, còn có hạng mục người này chết bởi tay ai nữa. Phong phú hạng mục đánh cược khiến quầy khu vực này đông đúc vô cùng.
"Ta đặt cho Trương Phong năm viên huyết châu a."
"Đã nhận cược cho Trương Phong năm viên huyết châu, tỷ lệ một ăn hai."
"Ta đặt cho Vương Liễu ba viên huyết châu đi."
"Đã nhận cược cho Vương Liễu ba viên huyết châu, tỷ lệ một ăn hai rưỡi."
"Trương Phong ba viên huyết châu."
"Đã nhận cược cho Trương Phong ba viên huyết châu."
Thanh âm đặt cược vang lên liên tục, đại đa số bọn họ đều đặt cho mấy tên Huyết giả đấu sĩ cấp bốn là nhiều. Bởi vì đối với bọn họ hiểu biết nông cạn, cấp cao hơn tự nhiên càng mạnh mẽ.
Trương Phong chính là người đứng đầu bảng đặt cược, số lượng huyết châu đặt cho hắn đã lên tới năm trăm viên. Nếu như hắn thực sự sống sót rời khỏi, hắn sẽ được hưởng 10% trên tổng số huyết châu này.
Quần đấu trận đầu tiên có hai mươi lăm Huyết giả tham dự, Vân Chính Thiên trên bảng đặt cược có vị trí vô cùng khiêm tốn. Số lượng người đặt cho hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Sao ngươi không đặt cho Thiên, ta thấy hắn nổi tiếng lắm mà?"
"Vốn dĩ định đặt cho hắn nhưng mà vài ngày trước hắn lại đi gây sự với Trương Phong, cho nên ta quyết định không đặt nữa."
"Ngươi ngốc quá, vẫn đặt đi nhưng mà đặt hạng mục chết đầu tiên hắc hắc."
"Ngươi nói đúng, ta đã đặt hắn ở hạng mục bị Trương Phong giết a."
Đa số mọi người đều cho rằng Vân Chính Thiên đã tới số rồi. Chọc vào một vị Huyết giả cấp bốn chính là ký vào bảng án tử hình. Cho dù bên ngoài hắn được vị sứ giả xinh đẹp kia chống lưng ra sao, vào bên trong đại đấu trường liền phải xem bản thân rồi.
"Ta đặt cho Thiên một trăm viên huyết châu."
Đột nhiên có một thanh âm nữ nhi vang lên thu hút sự chú ý của mọi người ở khu vực đặt cược. Bất giác hàng trăm con mắt đổ về hướng phát ra âm thanh đó.
Còn không phải Vĩnh Lăng vừa nói hay sao, trên mặt nàng có vài phần tức giận, hiển nhiên là nghe được mấy người ở đây đang nói xấu Vân Chính Thiên, nói xấu nam nhân của nàng.
"Tôn kính sứ giả." Cả đám nhao nhao cúi đầu chào hỏi. Sứ giả có địa vị siêu nhiên, bọn hắn không thể bất kính.
Vị lão giả phụ trách đánh cược lật đật chạy lại hỏi:
"Tôn kính sứ giả, ngài đặt cho Thiên một trăm viên, nhưng hắn được đánh giá không cao a, chỉ sợ... "
Vĩnh Lăng còn chưa nghe hết câu, một tay giơ lên ra hiệu dừng lại, nói:
"Huyết châu là của ta, ta thích thì ta đặt thôi, ngươi lắm chuyện từ khi nào vậy."
"Ách, được rồi, đã nhận cược cho Thiên một trăm viên huyết châu, tỷ lệ một ăn năm."
Vân Chính Thiên lúc này đã tiến vào khu vực chờ chiến. Xung quanh hắn là hai mươi bốn Huyết giả khác cũng đang ngồi chờ, trong đó có gương mặt quen thuộc như Trương Phong.
Trương Phong hắn hai mắt cay độc nhìn Vân Chính Thiên trừng trừng, xem ra vừa xông trận liền muốn đem Vân Chính Thiên đánh chết trước.
Vân Chính Thiên hoàn toàn không chú ý tới thái độ của hắn, thủy chung nhắm mắt ngưng thần. Bản thân hắn tuổi còn nhỏ nhưng đối mặt với tử vong không ít lần, tâm tính muốn vững chắc hơn đồng bạn nhiều lắm. Cho nên loại chiến đầu này đối với hắn, mặc dù có nguy hiểm nhưng chưa tới mức làm hắn phải run rẩy sợ hãi.
"Thằng đáng ghét." Trương Phong ngồi bên kia lẩm bẩm.
Đại đấu trường ở hạch tâm chính là sân thi đấu, chỗ này là một khoảng đất trống trải, chiều ngang dài hơn hai trăm mét, chiều rộng cũng vượt hơn trăm mét. Sân thi đấu này còn được bố trí một số kho vũ khí ngẫu nhiên, hoặc một số phiến đá lớn để làm chổ ẩn nấp nhất định. Có như vậy bọn hắn mới có thể thiên biến vạn hóa, cống hiến cho người xem những màn chém giết đỉnh cao.
Mỗi một trận đấu như vậy, vị trí các đồ vật này lại thay đổi để đảm báo tính bất ngờ. Huyết Đô đại đấu trường đúng là danh bất hư truyền.
Ở trên đài cao kia, là hơn mười đạo trường bào màu đen, dựa theo vóc dáng có lẽ toàn bộ đều là nữ tính. Bọn họ ai nấy đều có mạng che mặt, nhất thời không nhìn rõ được dung nhan. Tất cả đều là sứ giả do chính Huyết Đế lựa chọn và đào tạo để tiện cho việc quản lý hết thảy sinh linh trong Huyết Đô này.
Đứng ở giữa là một vị sứ giả có vóc người thon thả, y phục bám sát vào thân thể để lộ ra đường cong mê người. Thân thể chỗ lồi chỗ lõm, tựa như được trời cao điêu khắc mà thành. So với Vĩnh Lăng kia thì chỉ hơn chứ không kém.
Nàng đi ra chính giữa đài cao, trong tay hồn đạo khuếch đại âm thanh đưa lên, nói:
"Mọi người im lặng, quần đấu đã muốn bắt đầu. Phụ trách viên bên dưới mở cửa cho các vị Huyết giả tiến vào sân thi đấu."
Nhẹ nhàng mà quyết đoán thanh âm vang lên, tức vì bên dưới khán đài một trận nhiệt huyết xôn xao. Nàng như vậy nhưng chính là đại sứ giả quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người ở Huyết Đô a.
Phụ trách viên vội vàng mở cánh cửa sắt, lần lượt hai mươi lăm tên Huyết giả lũ lượt kéo nhau đi ra sân thi đấu. Bọn hắn lúc này đều không có đội mũ trùm kín đầu. Trong đó nổi bậc nhất phải nói tới Vân Chính Thiên, hắn càng lớn dung mạo càng biến hóa. Một đầu tóc trắng buộc gọn ở phía sau, làn da trắng như tuyết, đôi mắt như tinh quang sán lạng, khiến cho mấy vị nữ tử sứ giả ở trên không tự chủ hắn nhìn hắn không ngớt.
Vĩnh Lăng hừ lạnh liếc mắt nhìn mấy tên sứ giả kia, trong lòng thầm nói:
"Hắn là nam nhân của ta đó. Các ngươi ai dám hó hé đừng trách ta trở mặt."
Tiếng trống trận rền vang, làm nền suốt thời gian thi đấu, đây là thời điểm không khí đại đấu trường trong vài năm qua sục sối nhất một lần. Hai mươi lăm tên Huyết giả lần lượt tản ra, lựa chọn vị trí tốt nhất cho chính mình.
Cho đến khi trên sân thi đấu không còn phát hiện bóng dáng một tên nào, vị đại sứ giả kia thanh âm trong trẻo lại vang lên:
"Thi đấu bắt đầu."
Nương theo từng chữ của nàng rơi xuống, phản phất khán giả cũng trở nên im lặng, nghe rõ trong đó có vô số thanh âm hô hấp.
Ngay lúc này, từng đạo hắc quang lóe lên trên sân thi đấu. Bọn hắn đã bắt đầu lựa chọn đối thủ sau đó va chạm với nhau.
Vân Chính Thiên lựa chọn vị trí chính ở giữa hai tảng đá khổng lồ, hắn trong tay cầm một con dao nhỏ, hạ thấp mã bộ, ngưng thần quan sát xung quanh. Bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng ‘leng keng’, giòn tan thanh âm vũ khí va chạm ở khắp nơi.
Bất quá hắn không có tự tiện đi tấn công một người nào, bởi vì nơi này là quần đấu thể thức, với năng lực của hắn bây giờ, một đấu một tuyệt đối tự tin nắm chắc chiến thắng, nhưng quần đấu yếu tố bất ngờ rất nhiều. Mạng thì chỉ có một, không được khinh suất.
"Thiên, ngươi ở đâu"
Đột nhiên vào lúc này, có một tên nào đó gào lên tên hắn. Dựa theo tiếng thanh âm vọng lại, xem ra khoảng cách không quá xa. Vân Chính Thiên hơi nhíu mày, rõ ràng thanh âm này phát ra là từ Trương Phong cổ họng. Trương Phong thế mà vô cùng tự tin a, trực tiếp hét lớn lên như thế cũng giống như thông báo cho mọi người biết vị trí của hắn đang ở đây.
"Thằng dở hơi." Vân Chính Thiên thầm mắng.
Hưu!
Một cỗ áp lực xuất hiện từ phía sau lưng, Vân Chính Thiên cả kinh ngã người tránh né. Tức thì trên hai phiến đá khổng lồ kia có hai thanh chủy thủ cắm vào. Nếu hắn không cảm ứng nhanh như vậy, chỉ sợ cơ thể đã bị xiên ở trên đá.
"Ồ là ngươi."
Một tên cao kều Huyết giả xuất hiện trước mặt Vân Chính Thiên, người này đính trên ngực một tấm huy chương cấp ba, trên người lại có đeo rất nhiều phi tiêu ám khí.
Vân Chính Thiên âm trầm nhìn hắn không đáp, bất giác tay nắm chặt dao nhỏ, giẫm địa một cái thân thể lập tức lao về phía đối thủ. Trong tình thế này, tốc chiến tốc thắng mới là kế sách tốt nhất, nếu để giao chiến quá lâu, e rằng vị trí an toàn của hắn sẽ bị mấy tên khác phát hiện.
Tên cao kều Huyết giả mắt thấy Vân Chính Thiên lao tới, hắn không có nữa điểm hoảng sợ, trái lại gương mặt còn xuất hiện nét cười nhàn nhạt, thân thể dường như không nhúc nhích lấy một chút.
Vân Chính Thiên thấy vậy cũng hơi bất ngờ, rõ ràng đối phương có thủ đoạn gì đó, thế nhưng hắn không có đình chỉ thế công, cứ như vậy mà xông tới.
Khi Vân Chính Thiên khoảng cách với hắn chỉ còn hơn mười mét, đột nhiên tên cao kều huyết giả hít mạnh một hơi, quát lớn:
"Trương Phong đại ca, thằng nhóc đó ở chỗ này."
Vân Chính Thiên hai mắt không khỏi nghi kỵ nhìn hắn, đúng là không thể nào tin được, gia nhập quần đấu mà bọn hắn lại lựa chọn liên thủ với nhau đối phó mình. Thật có chút không quang minh chính đại, bất quá nơi đây là Huyết Đô a, không thể giống như thi đấu trong quân đoàn.
"Con mẹ ngươi." Vân Chính Thiên tức giận, dao nhỏ trong tay trực tiếp phóng tới, hình ảnh dao nhỏ trong đồng tử tên cao kều cấp tốc phóng to, hắn hai mắt cực kỳ hoảng sợ vội lăn ra một bên tránh đi, gương mặt thập phần sợ hãi.
Ngay sau đó hắn không do dự tránh lui về sau hơn chục mét, rõ ràng đối với Vân Chính Thiên vô cùng kiêng kỵ. Cũng ngay lúc này, một đạo to lớn thân thể xuất hiện trong tầm mắt, hắn còn ai khác ngoài Trương Phong kia, nghe được tiếng hô hoán của tên cao kều, trực tiếp tìm đến.
"Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau."
Vân Chính Thiên thẳng lưng nhìn hắn, trong mắt sát khí bắt đầu lượn lên, sau đó cấp tốc xoay vòng. Hắn ngữ điệu lạnh tanh đáp:
"Là lần cuối chúng ta gặp nhau mới đúng."
.................
Nguồn: readslove.com
Banhbaothit