Chương 122: Cổ Thụ Kỳ Lạ
Hiện nay với chỉnh thể lực lượng của bọn hắn, đối mặt với vạn năm hồn thú cũng có sức đánh một trận, mà đánh không lại cũng có khả năng toàn thân trở lui. Can Hữu Long sau đại chiến với Hỏa Cuồng Trư kia, bản thân tiêu hao hồn lực không ít, cho nên được Vân Chính Thiên phân phối xuống hàng sau, nhường chỗ cho Lương Thế Nhân đi đầu.
Can Hữu Long từ đó ít phát ngôn hơn hẳn, trong đội cũng không có ai đi hỏi, sinh hoạt với nhau hơn một năm, tính khí mỗi người ra sao bọn hắn đều biết. Lúc này Can Hữu Long đang thu liễm tinh thần, tận lực suy nghĩ một số đạo lý cơ bản mà thôi, không lâu sau sẽ khôi phục bình thường.
Hắn ngộ tính không cao như Lương Thế Nhân, càng không thể so với Vân Chính Thiên loại kia siêu cấp thiên tài, nhưng hắn có một ý chí kiên cường không thua kém ai khác.
Mã Thiên Hoa đi phía sau lưng, đột nhiên cất giọng nói:
"Chính Thiên, trời tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Vân Chính Thiên nghe vậy, nhìn nàng cười nói:
"Ngươi đói rồi đúng không?"
Mã Thiên Hoa nghe vậy, tức giận nhéo hông hắn một cái, nói:
"Ta mệt chứ không có đói nha."
Hàn Thanh Chi ở phía sau lập tức nói xen vào:
"Ta thì đói đó ca ca à, Thiên Hoa tỷ lại mệt, chúng ta nghỉ thôi."
Lương Thế Nhân đang dẫn đầu nghe được thanh âm ríu rít của nàng, hắn lập tức xoay người lại vỗ bụng nói:
"Ta cũng đói rồi, đúng không Phong ca, Sinh ca, chúng ta tìm chỗ hạ trại đi."
Vân Chính Thiên lườm hắn một cái, nói:
"Ta có nói là không được nghỉ ngơi đâu mà các ngươi hùa nhau ghê thế? Được rồi nghỉ ngơi thôi, sáng mai lại đi tiếp."
"Hoan hô." Cả đám đột nhiên hò hét như điên làm hắn giật cả mình, sau đó không tự chủ trên mặt cũng nở một nụ cười mỉm. Những lần tiến vào Đại Nhật Sâm Lâm hắn đều vô cùng nghiêm khắc với bản thân và đồng đội mình, hành động cả đội luôn tuân theo qui trình chặt chẽ. Tiến vào Sâm Lâm, sinh mệnh tựa như ngàn cân treo sợ tóc, muốn tăng khả năng bảo mệnh cho toàn đội, nghiêm khắc là việc nên làm.
Cũng nhờ vậy mà bọn hắn người nào cũng có một bước tiến dài sau một năm a.
Xuất thân trong quân ngũ, hạ trại quá trình vô cùng dễ dàng, thoáng một cái hai cái lều bạt đơn giản đã được dựng lên, ở giữa là một đốm lửa to lớn dùng để nấu thức ăn và sưởi ấm khi đêm về.
Bọn hắn cũng không quên bố trí một số hồn đạo khí xung quanh lều trại, chủ yếu là báo động và cảm ứng nhiệt hồn đạo khí, còn có một cái siêu cấp vòng bảo hộ hồn đạo khí.
Siêu cấp bảo hộ hồn đạo khí là một trong những kiện hồn đạo khí hiện đại nhất hiện giờ, theo công nghệ kỹ thuật và bản vẽ hồn đạo khí dần tàn lụi, chế tạo được một cái siêu cấp hồn đạo khí vòng bảo hộ cũng đủ để phát tài rồi.
Đây cũng không phải hồn đạo khí sở hữu của Hoàng Thập Nhất hoặc Hoàng Nhất đội, mà là của Hàn Thanh Chi đem theo. Nàng là tiểu công chúa của Long Thần thành, một ít món đồ bảo hộ như vậy hẳn nhiên phải có. Thành Chủ chắc chắn không muốn tiểu bảo bối của hắn gặp chuyện đâu.
"Tùy tiện thôi, các ngươi đừng thần tượng ta quá." Hàn Thanh Chi đắc ý cười nói.
"Nha đầu khoe của." Vân Chính Thiên mỉm cười xoa đầu nàng.
"Ca ca, ngươi nhìn lại tình yêu của mình đi, ta tin chắc trong giới chỉ của nàng còn có một số hồn đạo khí kinh khủng hơn kìa." Hàn Thanh Chi bĩu môi nói.
Mã Thiên Hoa nghe hai chữ ‘tình yêu’, nàng tức giận nhìn Hàn Thanh Chi mắng:
"Thanh Chi, ngươi còn nhỏ mà nói tầm bậy, trở về ta liền nói với Hàn thúc thúc."
Hàn Thanh Chi lại giả bộ không nghe thấy, kéo tay Lương Thế Nhân, sau đó lản ra xa chuẩn bị cơm tối. Thấy vậy Mã Thiên Hoa cũng cười phì một cái, sau đó lại bắt gặp ánh mắt dò xét của Vân Chính Thiên.
"Làm sao?" Nàng hỏi.
"Có sao, ta đang nghĩ ngươi có gì ở trong giới chỉ." Vân Chính Thiên cười cười nói.
"Một ít đồ dùng nữ nhi, ngươi muốn điều tra hả đội trưởng đại nhân." Thiên Hoa vuốt một bên tóc mai, nhẹ nhàng thanh âm phà vào mặt hắn, giọng nói thoang thoảng mùi thơm mang theo không ít mị lực, làm Vân Chính Thiên không tự chủ rùng mình một cái.
Lấy lại tinh thần, hắn xua tay nói:
"Không xem nữa, ta đi tuần một vòng, ăn cơm gọi ta."
Mã Thiên Hoa vẫn còn đùa nhây, nàng chấp tay cúi đầu nói:
"Đội trưởng đại nhân đi cẩn thận."
Thời gian ở chung với nhau, hai người bọn hắn luôn đấu khẩu như thế, trước mặt mọi người cũng không có tỏ ra thân mật, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng bọn hắn chỉ là bạn bè mà thôi.
Thế nhưng một khi vào chiến đấu, lại rất khác. Hai người bọn họ đều dính với nhau không rời, tác chiến hết sức nhuần nhuyễn. Mỗi lần như vậy, Vân Chính Thiên đều dùng hỏa thuộc tính, thông qua đó tăng cường tự thân lực lượng của Mã Thiên Hoa. Phàm là hồn thú chưa đạt tới một vạn năm, bọn họ là tồn tại vô địch.
Tuy đây không phải lần đầu bọn hắn hạ trại trong rừng, nhưng lúc trước chỉ là Đại Nhật Sâm Lâm khu vực vòng ngoài, hiện tại là Thiên Đạo, không thể không cẩn thận. Vân Chính Thiên sau khi nói chuyện với Mã Thiên Hoa, đích thân di chuyển một vòng kiểm tra dò xét.
Kiểm tra một vòng khoảng hai trăm mét chu vi, Vân Chính Thiên vẫn duy trì tinh thần lực ở mức độ nhất định, nếu có hồn thú rơi vào phạm vi cảm ứng hắn sẽ lập tức phát hiện. Ở nơi nguy hiểm như Thiên Đạo này, cẩn thận không bao giờ thừa.
Đêm nay trăng thanh gió mát, trong rừng lại hoàn toàn yên tĩnh, hắn ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm, nơi đây đều hoàn toàn do Vực Chủ giả lập mà ra, so với Đấu La Đại Lục thì vẫn không có đẹp bằng.
Vân Chính Thiên khi đi tới ranh giới hai trăm mét, sau đó đánh một vòng rộng, lấy lều trại của bọn hắn làm điểm hạch tâm. Mà ngay khi hắn vừa di chuyển được một nữa đoạn đường, có một cái cây nằm ở phía xa hơn chu vi hai trăm mét một chút, đang phát ra nhu hòa ánh sáng màu vàng, lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Vân Chính Thiên đột nhiên nhớ lại, Thiên Đạo này không chỉ có hồn thú cường đại, mà còn tồn tại rất nhiều thiên tài địa bảo. Số lượng vật phẩm cực kỳ phong phú và đa dạng. Ngày hôm nay bọn hắn cũng gặp qua khá nhiều vật phẩm, nhưng vẫn chưa có bất kỳ một món nào khiến hắn động tâm.
Dù sao giới chỉ chỉ chứa được từ một hoặc hai vật phẩm mà thôi, phải lựa chọn cho kỹ càng.
Không kiềm chế được sự tò mò, Vân Chính Thiên trực tiếp lại gần quan sát. Đến gần mới biết cái cây kia thực ra là một cây đại cổ thụ, đường kính thân cây phải hơn ba mét, tán cây mọc ra sum xuê che phủ cả một khu vực. Ở trên cây hắn còn nghe được tiếng chim nhỏ ríu rít. Đặc biệt nhất chính là bộ rễ của cổ thụ này, nó mọc ra cắm sâu vào mặt đất, có lẽ đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Đại cổ thụ tự thân phát ra một vầng ánh sáng màu vàng nhạt, có lẽ bên trong thân cây có một loại năng lượng nào đó tạo ra ánh sáng này. Vân Chính Thiên lập tức lục tung trí nhớ của hắn, tìm kiếm thông tin về đại cổ thụ phát sáng, thế nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu.
Loại này trong trí nhớ của hắn hầu như không tồn tại dữ liệu, có thể là lại là một thứ đặc thù chỉ xuất hiện trong không gian này. Vân Chính Thiên hai mắt lập tức sáng lên, hắn gia tốc tiến tới.
Lần trước tiếp nhận Thiên cấp nhiệm vụ đầu tiên, đối đầu với Vong Yêu đại quân, cũng là một loại hồn thú đặc thù, năng lực của chúng khiến Vân Chính Thiên chấn động, cho nên đại cổ thụ này nếu đồng dạng như vậy, không nghi ngờ gì sẽ mang tới chỗ tốt.
Cơ hội hiếm có như thế này, hắn làm sao bỏ qua được.
"Nếu là cổ thụ, chắc hẳn phải có quả." Vân Chính Thiên thầm nghĩ, sau đó hắn lập tức ngưng tụ nhãn lực quan sát các tán cây rậm rạp trên kia, hy vọng tìm thấy cho mình một loại quả nào đó.
"Không có?" Thực sự không có bất kỳ thứ gì ở trên đó, Vân Chính Thiên trong lòng nghi hoặc. Theo lý bình thường mà nói, nếu thiên tài địa bảo tới từ một cây cổ thụ, không là quả trên cây thì còn là gì nữa.
Đột nhiên, một tiếng phượng hót vang lên trong tinh thần hải đánh động sự chú ý của hắn. Vân Chính Thiên cả kinh, ngay lập tức hắn ngưng thần tiến vào bên trong tinh thần hải của mình mà quan sát.
Phượng Hoàng Tứ Dực trong đó đã ngưng hình mà ra, bốn cánh nó triển khai liên tục vỗ nhẹ, mắt phượng ngước nhìn lên trời cao, không ngừng cất tiếng hót.
Vân Chính Thiên hai mắt kinh ngạc, hắn nhìn Phượng Hoàng Tứ Dực như có ý muốn thoát ra bên ngoài, giống như ngoại giới có cái gì đó thu hút nó.
"Là đại cổ thụ kia?"
Vân Chính Thiên trở lại bản thể, tay áo phất lên, Phượng Hoàng Tứ Dực hồn linh trực tiếp xuất hiện trên đầu vai của hắn, không hề có hỏa thuộc tính uy áp tràn ra như bình thường, cứ đơn thuần mà xuất hiện như vậy.
"Tiểu Phượng, ngươi muốn làm gì?" Vân Chính Thiên hạ giọng hỏi.
Phượng Hoàng Tứ Dực mang trong mình huyết thống Chân Phượng tôn quí, sau khi từ hồn hoàn tiến hóa thành hồn linh, bọn hắn đã tự câu thông linh hồn với nhau. Mà lần đó Vân Chính Thiên tiến hành gột rửa cho linh hồn phượng hoàng khỏi ảnh hưởng từ Tà hồn lực, sau đó Phượng Hoàng Tứ Dực đối với hắn càng thêm gắn kết.
Tiểu Phượng thanh âm "ót ót" vang lên, mục quang thủy chung nhìn vào thân cây cổ thụ. Vân Chính Thiên thấy vậy, mạnh dạn tiến lên phía trước. Tiểu Phượng lần đầu tâm tình có chút sung sướng, ắt hẳn phải có nguyên nhân gì đó.
Tiểu Phượng đậu trên đầu vai, Vân Chính Thiên giơ tay lên, đặt vào thân cây cổ thụ. Mà ngay khi hắn vừa chạm vào, hào quang màu vàng nhạt trên thân cây đột nhiên tỏa ra mãnh liệt hơn. Nhu hòa vầng sáng nhanh chóng theo bàn tay hắn truyền vào.
Trước tình cảnh này, Vân Chính Thiên cảm giác đầu tiên là hoảng sợ, loại lực lượng này bề ngoài vô cùng hòa nhã, thế nhưng khi vừa tiếp xúc lại có thể mãnh liệt như vậy, làm hắn không khỏi lo lắng.
Một khắc sau, cảm thấy năng lượng này không hề ở bên trong cơ thể hắn làm bất kỳ cái gì, chỉ cảm thấy hồn lực cùng sinh mệnh lực không ngừng được tăng cường. Loại năng lượng này sau khi xuyên vào kinh mạch, tựa hồ hóa thành chất lỏng màu vàng, đi theo các sợi kinh mạch tới đan điền. Có một cảm giác tựa như gột rửa, thanh tẩy xuất hiên trong tâm can.
"Thật thoải mái." Vân Chính Thiên không tự chủ kêu lên.
Tiểu Phượng lúc này giang rộng bốn cánh, dùng cả thân người tiếp nhận vầng hào quang rực rỡ kia, lông phượng đỏ rực càng giống như thực thể. Một người một thú cứ như vậy, dưới ánh sáng màu vàng nhạt này, trực tiếp tiến vào đê mê cảm giác.
................
Nguồn: readslove.com
Banhbaothit