Chương 130: Sinh Vật Từ Biển Máu
Mặc dù hai người bọn hắn trong đội đã chính thức qua lại, thế nhưng so với Vân Chính Thiên mặt dày mày dạn kia, Mã Thiên Hoa vẫn còn e thẹn nhiều lắm. Nàng dẫu sao vẫn là nữ nhi, đối với chuyện tìm cảm nam nữ vẫn có chút ngượng ngùng khi đứng trước mặt đám đông. Còn Vân Chính Thiên kia thì lại coi như chỗ không người, làm nàng tức giận không ít lần.
"Các ngươi tập trung một chút, phân tâm rớt cái của nợ bên dưới là xong a." Tiếu Phong lườm hai người bọn hắn nói. Ở đây người có đôi có cặp cũng chỉ có hai người các ngươi, bọn ta vẫn còn chưa có người yêu, đừng có tình tứ như vậy có được không.
Vân Chính Thiên mỉm cười nói: "Phong ca thứ lỗi, ta biết rồi."
Vừa dứt lời, ba người lập tức gia tốc. Cái đội hình phi hành này có chút kỳ hoa, lấy bốn cánh phượng làm động cơ chính, Tiếu Phong thuộc tính chỉ dừng ở mức hỗ trợ. Phong thuộc tính vốn không làm cho Tiếu Phong có khả năng phi hành, thế nhưng hắn cũng không có nhập bọn với đám Thế Nhân mà ở riêng bên ngoài, mục đích chủ yếu là thuận tiện cho việc điều khiển Phong nguyên tố.
Bình đài đầu tiên cách cửa hang khoảng chừng hai mươi đến ba mươi mét, thế nhưng phi hành không phải là chuyện dễ làm. Kéo theo năm mạng người ở sau lưng, Vân Chính Thiên cũng có chút ngưng trọng.
Hỏa nguyên tố dập dờn vờn quanh trong thung lũng, ở bên dưới biển máu như cảm nhận được uy áp từ bên trên, chúng không ngừng sục sôi như muốn lao lên nuốt chửng. Biển máu ở đây không biết tồn tại từ bao lâu, uẩn dưỡng tinh hoa trong lòng đất, không lẽ đã sản sinh một chút linh tính.
Mà ngay lúc cả đám rơi xuống bình đài đầu tiên, dưới biển máu có dị vật bắt đầu động. Là một sinh vật hình dạng nhân loại, bốn chi dài ngắn, lưng gù, trên đầu chỉ có một mắt một mũi, không hề có miệng, nhìn qua vô cùng ghê sợ.
Sinh vật này cảm nhận được trong thung lũng có động tĩnh, đã từ dưới đáy biển máu mà nổi lên. Ngay thời điểm Long Thần thành tiểu đội đáp xuống bình đài, nó cũng bắt đầu bám vào cột trụ đá mà leo lên.
Tứ chi của nó hoạt động giống như người thế nhưng độ bám vào đá phi thường lợi hại, trong nháy mắt đã leo hơn mười mét. Nếu lúc này có người từ bên trên nhìn xuống, sẽ trông thấy một sinh vật gớm ghiếc đang bò lên, một mắt, lưng gù, người đầy máu, không cần nói nhiều cảnh tượng này tuyệt đối kinh khủng, có lẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết kinh dị mà thôi.
Sau khi sinh vật này bò được một khoảng, bên dưới biển máu cũng nổi lên hơn hai mươi sinh vật cùng loại, bọn nó trong miệng rít gào, sau đó cũng bám vào cột đá mà leo lên.
Vân Chính Thiên đáp xuống bình đài, gương mặt có chút tái nhợt. Sử dụng ngoại phụ hồn cốt để phi hành, tiêu hao hồn lực tương đương không nhỏ, mà đằng này lại kéo không ít người, càng làm hồn lực của hắn trong nháy mắt trút xuống.
Ngay cả đệ tam hồn kỹ của Mã Thiên Hoa, Phượng Dực Thiên Tường thời gian duy trì vốn lên tới năm mét, thế nhưng với tải trọng lớn như bây giờ, duy trì được một phút đã là cực hạn của nàng.
"Để ta giúp hai ngươi hồi phục." Hoa Quyển Sinh thanh âm vang lên, tức thì Mạn Đà La Hoa võ hồn trùng hiện, làm sáng bừng cả một khu vực rộng lớn. Đệ nhất hồn hoàn của hắn lóe lên tức thì có hai đạo quang trụ phân biệt rơi vào người Chính Thiên và Thiên Hoa.
Mạn Đà La Hoa võ hồn, Hồn Lực Phục Hồi.
Cảm nhận hồn lực trong thể nội tăng lên, thư thái cảm giác cũng lan truyền khắn thân thể. Vân Chính Thiên tinh thần lặp tức khôi phục lại. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn đoạn đường phía trước.
Mỗi một bình đài cách nhau từ hai mươi đến ba mươi mét, bọn chúng lại không theo một đường thẳng, như vậy càng khó khăn hơn. Từ đây đến khi sang được đầu bên kia, là hơn một trăm cái bình đài như vậy. Xem ra trong đêm nay không thể nào đi hết được.
"Hửm?" Vân Chính Thiên đột nhiên cau mày, nguyên bản tinh thần lực của hắn đang dò xét theo chiều ngang thì bắt được một cảm ứng chuyển động từ phía dưới truyền lên. Ở dưới không phải là biển máu hay sao, từ bình đài xuống dưới đó không ít hơn vài trăm mét.
Lúc trước dò xét hoàn toàn không phát hiện có sinh vật bên dưới, mà bây giờ tần số dao động lại đông đúc đến như vậy. Không nhịn được, Vân Chính Thiên tháo dây buộc quanh người, trực tiếp tiến về mép bình đài quan sát.
Bên dưới vẫn một màu đen tối, mắt thường thực sự khó mà thấy được bất cứ thứ gì.
"Làm sao thế?" Mã Thiên Hoa lo lắng hỏi.
Vân Chính Thiên vẫn nhìn xuống dưới, giọng âm trầm nói:
"Ta cảm nhận bên dưới có dị động, nhưng mà không thể nhìn thấy được là vật gì, có chút không bình thường."
Mã Thiên Hoa nghe vậy, nàng cũng nhắm mắt đem tinh thần lực thoáng dò xét, sau đó cũng bất lực lắc đầu. Tinh thần lực của nàng so với Vân Chính Thiên thì thua kém một chút, nhưng đồng dạng đã tiến vào Linh Hải Cảnh trình độ. Trong đội thì nàng là người có tinh thần lực cao nhất chỉ đứng sau Chính Thiên
"Chúng ta lập tức di chuyển tiếp." Vân Chính trầm giọng nói. Tuy hắn không biết bên dưới là cái gì, nhưng phàm là sinh vật sinh sống tại nơi này, cũng không phải là một cái tốt đẹp sự tình.
Nhìn biểu hiện gấp gáp của Vân Chính Thiên, bốn tên bị cột dây lập tức thất thần, trong trường hợp địch tập kích, bọn họ chính là cái bao thịt ngon a.
"A Thiên, không... không có gì chứ." Lương Thế Nhân ngập ngừng hỏi.
Vân Chính Thiên nhìn hắn, cười đáp:
"Ở dưới giống như có quái vật đang xông lên, chúng ta bay tiếp."
"Cái gì... " Bốn người đồng thanh kêu lên.
Phượng Hoàng Dực nhanh chóng triển khai, gương mặt hắn dần dần nghiêm trọng, đêm nay có lẽ sẽ không yên bình. Mã Thiên Hoa và Tiếu Phong đồng dạng triển khai năng lực. Một lần nữa đem cả đội bay lên, từ từ di chuyển sang vị trí bình đài thứ hai.
Vốn dĩ Vân Chính Thiên muốn nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh trạng thái rồi bay tiếp, bất quá bây giờ không có thời gian nghĩ tới chuyện này.
"Ngươi là rồng mà không biết bay hả?" Hàn Thanh Chi bị kẹp chật quá, nhìn A Long nói.
"Ngươi tưởng con rồng nào cũng có cánh hay sao." A Long uất ức phản bác.
Hàn Thanh Chi bụm miệng cười nói: "Phải ha, cũng làm gì có con rồng nào mập như ngươi."
"Ta... ta mập?" A Long gương mặt biến sắc. Thể trạng của hắn trong đội tuy to bự nhất, nhưng không phải dạng mập mỡ mà là săn chắc cơ bắp a. Thế nhưng lại bị một thiếu nữ nói hắn mập, chính thức ảnh hưởng đến tôn nghiêm của hắn.
Lương Thế Nhân nghe vậy cũng hùa theo: "Nếu ngươi mà biết bay thì đỡ quá, ở đây cũng không chật như vậy mà ngươi có thể giúp ích được một chút."
"Ngươi... trọng sắc khinh bạn, không phải ta không biết bay, phải tới năm hoàn thì may ra mới bay được. Đến lúc đó lão tử đánh ngươi răng rơi đầy đất." A Long bi phẫn nhắm mắt nói.
"Hắc hắc, tới đó hẵn hay." Thế Nhân cười sảng khoái.
Bọn hắn bên dưới cười nói vui vẻ, khiến Vân Chính Thiên ba người lãnh nhiệm vụ phi hành cực kỳ bực mình, cảm giác có chút bị lợi dụng a.
"Xoạt."
Một tiếng động đột nhiên vang lên làm Vân Chính Thiên chú ý, bất quá toàn bộ khu vực này tối đen như mực, tiếng động phát ra từ đâu hắn nhất thời không phán đoán được.
Lúc này một vệt huyết quang lóe lên, tức thì có một sinh vật từ bên dưới phóng lên, thẳng tới Vân Chính Thiên vị trí. Sinh vật có tứ chi giống người, lưng gù, trên đầu chỉ có một mắt, ngay khi tiếp cận, nó trực tiếp đưa tay bám vào Phượng Hoàng Dực của Vân Chính Thiên.
Hỏa Phượng Dực đang làm nhiệm vụ phi hành, lại bị sinh vật này bám vào, nhất thời làm cả đội không còn thế cân bằng, tự nhiên muốn rơi xuống.
"Có địch." Vân Chính Thiên gầm lớn, trên người hỏa diễm cuồn cuộn lập tức tuôn ra, Hỏa Phượng Kiếm xuất hiện, nhanh như chớp một kiếm quét ngang, đem hai tay sinh vật lạ chém đứt. Mất đi cánh tay, sinh vật này gầm lên một tiếng rồi rơi xuống dưới vực sâu.
Vân Chính Thiên gương mặt ngưng trọng nhìn theo hướng sinh vật này rơi xuống, ngay sau đó tròng mắt của hắn xuất hiện một tia hoảng sợ.
Từ bên dưới không biết từ lúc nào, đã có rất nhiều sinh vật hình dạng tương tự, đang bám vào cột trụ đá, ngay khi Vân Chính Thiên vừa động thủ, cũng đã để lộ ra vị trí của toàn đội.
"Bám chắc vào, địch tấn công." Lần nữa quát lên, Vân Chính Thiên trong đầu hiện lên mấy chữ ‘không xong rồi’. Địch tấn công trong lúc bọn hắn phi hành, cho dù có chống cự như thế nào, cũng rơi vào tình huống nguy hiểm.
Nếu chúng đánh vào bao thịt bốn người bên dưới, bọn họ rơi chết. Còn nếu đánh vào ba người nhận nhiệm vụ phi hành, cả đám chết hết. Cho nên trước mắt Vân Chính Thiên muốn làm nhất, chính là nhanh chóng bay tới bình đài thứ hai, chỉ cần có chỗ đặt chân, triển khai phòng thủ hẳn không thành vấn đề.
"Thiên Hoa, chúng ta nhanh lên."
Bốn cánh điên cuồng triển khai, cả đội gia tốc lao nhanh về phía trước.
Sinh vật bên dưới ngẩng đầu nhìn hỏa diễm đỏ rực lao đi, hẳn nhiên nghĩ bọn hắn muốn trốn. Cả đám rít gào vang vọng cả thung lũng. Sau đó từng con từng con phóng người lên cao, đưa tay bám lấy bất kỳ thứ gì trên người Long Thần thành tiểu đội.
"Chết tiệt." Lương Thế Nhân kêu lên, Lôi Ảnh Quang Minh Kích cũng đã lấy ra, bất quá cơ thể bị buộc lại, hành động hạn chế rất nhiều, nhất thời Lôi Kích đánh ra loạn xạ, chỉ muốn đám sinh vật kia không bám vào được mà thôi.
Can Hữu Long trên người khí tức vừa định tăng mạnh, chuẩn bị gia nhập chiến đấu, thì bị Tiếu Phong ngăn lại:
"A Long, ngươi mà phóng thích võ hồn, bọn ta kéo không nổi đâu."
Nghe vậy, A Long bất giác thu liễm lại khí tức, gương mặt tức giận nhìn đám sinh vật bám vào dây kim loại, một quyền bình thường vung ra đánh thẳng vào mặt bọn chúng. Thế nhưng dưới tình huống không có võ hồn phụ thể, một quyền của hắn không làm sinh vật này có một chút ảnh hưởng gì, nó còn nhìn A Long rít lên từng hồi đe dọa.
"Mẹ nó chứ, không có mồm mà cũng gào được, gào bằng bụng hả."
Can Hữu Long tức giận mắng, sau đó hai tay điên cuồng đấm tới, cuối cùng cũng đem được sinh vật lạ này đánh rơi xuống. Thật vất vả.
"Gào ——"
Mà ngay khi hắn ngẩng mặt lên, sinh vật lạ số lượng đông không đếm xuể, bọn chúng chen chúc mà lao tới, bám vào dây kim loại, sau đó dùng sức nặng của mình mà ghì xuống.
"Khốn nạn." Vân Chính Thiên rít lên.
Dưới sức nặng như vậy, Long Thần thành tiểu đội dần dần bị kéo xuống dưới, cho dù Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa có cố gắng như thế nào, thực trạng này cũng không thể thay đổi được nữa rồi.
..............
Nguồn: readslove.com
Banhbaothit