Chương 1: Tử Ngọc
- Không ngờ chủ nhân của thân thể này cũng tên Tử Ngọc, tướng mạo có ba bốn phần giống ta, không lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho ta?
Kiếp trước Tử Ngọc là sinh viên hệ Vật Lý của một trường đại học danh tiếng, thông minh và có khả năng quan sát nhạy bén, bởi vì tai nạn ngoài ý muốn trong phòng thực nghiệm, tất cả máy móc nổ tung nên linh hồn hắn mới bị đưa đến thế giới này.
Nếu như là người thường đột nhiên bị chuyển đến một môi trường xa lạ, linh hồn tiến nhập vào một thân thể xa lạ, nhất định sẽ phát điên, nhưng Tử Ngọc không có cảm giác gì, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tử Ngọc hoài nghi không biết có phải mình biến thái hay không, một chuyện lớn như vậy mà không có cảm giác gì, vậy thì còn cảm giác với cái gì nữa!
Kí ức tạm thời dung hợp, Tử Ngọc đã tiêu hóa hết mười mấy năm kí ức của thân thể này, trong kí ức, hắn là đệ tử của đại gia tộc một phương nào đó, mười hai tuổi bái nhập Lưu Vân Tông, mười bốn tuổi chính thức trở thành đệ tử ngoại môn, coi như khổ tận cam lai.
Điều duy nhất đáng lên án là hai năm từ mười hai tuổi đến mười bốn tuổi, nguyên chủ nhân trừ việc tu luyện nội khí lên Luyện Khí Cảnh tầng thứ tư ra, những phương diện khác hầu như không có tiến bộ, một bộ Hành Vân Kiếm Pháp cơ sở cũng mới chỉ luyện đến chiêu thứ ba. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Xem ra muốn ở lại thế giới này, việc đầu tiên là phải xóa bỏ biệt hiệu ngốc nghếch.
Tử Ngọc rất bất mãn với việc cố chủ nhân của thân thể này bị gọi là kẻ ngốc, dù sao bây giờ họ cũng là một thể, một người không hề ngốc nghếch thế nào cũng không muốn đeo theo cái tên nhục nhã đó.
Hạ quyết tâm, Tử Ngọc chớp mắt, hồi tưởng lại những việc xảy ra trước năm mười hai tuổi.
Lưu Vân Tông nằm ở Thiên Phong Quốc Bắc Bộ, cùng bốn môn phái khác trong nước xưng thành "Nhất Cốc Nhất Trang Tam Tông", trừ năm thế lực mạnh nhất, bát đại gia tộc nắm chắc mệnh mạch võ lâm của Thiên Phong Quốc, ngay cả vương đình cũng phải dựa vào, cố gắng không động chạm đến.
Tử Ngọc là người của Tử gia, một trong bát đại gia tộc.
Tử gia phát triển từ hơn hai trăm năm trước, lấy lá trà và tơ lụa làm mặt hàng kinh doanh chính, tích lũy tài sản khổng lồ, tục ngữ có câu, có nhiều tài phú mà không đủ thực lực bảo vệ thì chẳng khác gì một miếng thịt mỡ không được bố trí phòng ngự, ai cũng muốn đến cắn một miếng.
Trải qua vô vàn trắc trở và gian trá, Tử gia gia chủ đương thời đúc rút kinh nghiệm xương máu, quyết định lợi dụng tài lực hùng hậu phát triển gia tộc thành võ lâm thế gia, sánh vai cùng các thế gia khác, cho nên mới có Tử gia một trong bát đại gia tộc hôm nay.
Là đệ tử Tử gia, đi đến đâu mắt cũng cao hơn đỉnh đầu, người ngoài lắp bắp còn chẳng kịp, nhưng Tử Ngọc thì không nằm trong số đó, nguyên nhân là vì thiên phú tu luyện của hắn thực sự quá kém, khiến người ta vô cùng thất vọng.
May mà phụ thân hắn là Tử gia đương đại gia chủ, mẫu thân hắn là trưởng lão ngoại môn của một trong ba tông Nam La Tông, người ngoài không ai dám công khai chế giễu hay coi thường hắn.
Mặc dù vậy, Tử Ngọc vẫn bị bắt nạt như thường.
Kí ức sâu đậm nhất là con trai lớn và con trai thứ hai của đại bá cùng con trai tam thúc thường xuyên tìm hắn gây chuyện, thậm chí tìm chỗ không có người sỉ nhục hắn, ngay cả thị nữ Tiểu Cúc của hắn cũng bị những thị nữ khác coi thường, mỗi lần đều chạy đến tìm hắn khóc lóc, kể lể oan ức.
- Hừ, thù này nhất định phải trả.
Tử Ngọc thần tình hung ác, siết chặt nắm tay.
Hắn giận như vậy không phải không có đạo lý, kiếp này hắn là hai Tử Ngọc dung hợp thể, nên có kí ức tâm tình kiếp trước, cũng có kí ức tâm tình kiếp này, nói cách khác, hai Tử Ngọc đều là hắn, tuy hai mà một, không hề phân biệt.
Bất luận là Tử Ngọc nào bị sỉ nhục, đều khiến hắn nổi giận.
Ra sức khống chế cảm xúc, Tử Ngọc tiếp tục hồi tưởng.
Đệ tử Tử gia từ mười tuổi bắt đầu tu luyện nội khí, trước mười hai tuổi đạt tới Luyện Khí Cảnh tầng thứ hai mới được Thiên Phong Quốc ngũ đại môn phái lựa chọn, trở thành đệ tử ký danh, nhưng muốn trở thành đệ tử ngoại môn, thấp nhất cũng phải đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ tư.
Có thể là vì áp lực sản sinh động lực, cũng có thể là vì không muốn làm phụ mẫu mất mặt, Tử Ngọc trong vòng hai năm tu luyện đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ hai, sau đó lại đạt tới Luyện Khí Cảnh tầng thứ tư, vượt qua cửa ải khó khăn, trở thành đệ tử ngoại môn Lưu Vân Tông.
Chỉ có điều, so với đệ tử Tử gia, hắn vẫn còn kém hơn rất nhiều, con trai lớn đại bá Tử Phong và con trai tam thúc Tử Minh mười hai tuổi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ tư, lợi hại nhất là con trai thứ hai đại bá Tử Đường cùng con gái tứ thúc Tử Huyên, hai người mười hai tuổi tiến nhập Luyện Khí Cảnh tầng thứ năm, là những thiên tài hiếm của Tử gia trong vòng năm mươi năm qua.
Căn cứ vào thiên phú khác nhau, bái nhập môn phái đương nhiên cũng khác.
Tử Ngọc thiên phú thấp nhất, bái nhập cửu phẩm tông môn Lưu Vân Tông, Tử Phong và Tử Minh bái nhập bát phẩm tông môn Tử Dương Tông, Tử Đường bái nhập thất phẩm tông môn Bắc Tuyết Sơn Trang, người được xếp ngang hàng với hắn Tử Huyền cũng bái nhập thất phẩm tông môn Phủ Thúy Cốc.
- Vẫn còn một năm nữa là Tử gia tộc hội tổ chức ba năm một lần, mình không thể để mất mặt được.
Lăn người xuống giường, Tử Ngọc tắm rửa qua loa, nhấc kiếm đi vào trong viện.
Hành Vân Kiếm Pháo tổng cộng có chín chiêu, sáu chiêu đầu không có tên, ba chiêu sau phân thành "Tầm Khích", "Hành Vân Lưu Thủy", "Dạ Quang Động".
Nhắm mắt, Hành Vân Kiếm Pháp tâm pháo đồ họa từ trong tim chảy xuôi xuống dưới, tay trái Tử Ngọc nghiêng nghiêng giữ cho Tinh Cương Kiếm được thẳng, từ chiêu thứ nhất bắt đầu tu luyện.
Cước bộ không còn xiêu vẹo như thường ngày, Tử Ngọc bây giờ múa kiếm không có lấy một tia bế tắc, mà có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng như nước chảy.
Sát!
Một mảnh lá rụng bị chém, Tử Ngọc không có bất kì cảm giác gì, tiếp túc vũ động.
Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, chiêu thứ ba... chiêu thứ bảy.
Dần dần, chiêu kiếm của Tử Ngọc đã thoát ly ràng buộc, không chỉ tộc độ múa kiếm cực nhanh, động tác cực nhẹ, hơn nữa còn vô câu vô thúc, tiêu diêu tự tại, một hơi vọt tới chiêu thứ bảy "Tầm Khích". Chốc lát, kiếm quang linh động như nước chảy, nhẹ nhàng xuyên qua những mảnh lá rụng ở những vị trí khác nhau.
Thủ kiếm đứng lặng, bản thân Tử Ngọc cũng có chút kinh ngạc.
Phải biết đối với người mới học mà nói, cho dù là võ kỹ cơ bản nhất cũng rất khó nắm bắt, đây không chỉ là vì thiên phú cao thấp, quan trọng hơn là năng lực thích ứng với sự vật mới. Cũng giống như học bơi, vừa mới bắt đầu còn sợ nước, học tập khó khăn vô cùng, đợi sau khi hoàn toàn thích ứng, là có thể làm những động tác khó, thậm chí tự nghĩ ra chiêu thức.
Nói tóm lại, từ thấp đến cao không khó, khó là từ không đến có.
Hít một hơi thật sâu, Tử Ngọc thả lỏng tâm linh, tiêu diêu tự tại thi triển Hành Vân Kiếm Pháp.