Chương 38: Thái Hậu cũng trở thành người làm công

Khí Vận Quốc Gia

Chương 38: Thái Hậu cũng trở thành người làm công

Chương 38: Thái Hậu cũng trở thành người làm công


Cáo từ Nguyệt Nương Thái Hậu và công chúa Ngọc Nương, vợ chồng Đinh Liễn và Ngô Nhật Hoa lại tiếp tục tiến đến tẩm cung của Cồ Quốc Thái Hậu Nguyễn Thị Sen. Đây cũng là chặng cuối cùng của Đinh Liễn trong ngày hôm nay. Ngày mai hắn còn phải làm việc khác nên ngày nay phải tranh thủ thăm viếng chư vi Thái Hậu cho xong. Ai bảo cha hắn gia phong tới ngũ vị hoàng hậu. Hắn làm con, đâu thể một bên nặng, một bên nhẹ. Không đi thì thôi. Đã đi phải đi cho hết.

Trên đường đi, Đinh Liễn hỏi Ngô Nhật Hoa:

- Hậu. Bốn vị tỷ muội của nàng và mấy đứa nhỏ bao giờ thì hồi cung?

- Bệ hạ. Ngay hôm kia thần thiếp đã cho người chạy đi thông báo. Đường đi hơi xa tận Thái Nguyên nên cả đi cả về cũng phải mất sáu ngày. Chắc bây giờ, họ cũng đang bắt đầu trở về. Vì bảo tồn dòng dõi của ngài, thần thiếp không thể không phòng bị.

- Uhm. Ta hiểu rồi. Nàng làm rất đúng. Đấu tranh chính trị vốn đã hung hiểm, có phòng bị cũng là lẽ tất nhiên.

Lúc này, bất chợt Ngô Nhật Hoa hơi ngập ngừng, tính nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy lạ Đinh Liễn vội hỏi:

- Hậu, nàng muốn nói gì sao? Vậy thì cứ nói đi. Ngập ngừng hoài coi ra cái gì?

- Dạ. Thần thiếp... Thần thiếp muốn hỏi là khi nào thì bệ hạ...nhuộm răng lại ạ?

Đinh Liễn khuôn mặt chợt cứng ngắc. Thì ra là chuyện này. Người Việt từ đời vua Hùng thứ sáu phát hiện ra nhuộm răng và ăn trầu có khả năng giữ cho răng chắc và không bị sâu răng nên từ đó trở đi từ vua quan đến thường dân đều bắt chước nhau. Lâu dần thì trở thành phong tục văn hóa và răng đen trở thành một nét đẹp văn hóa, một tiêu chuẩn về sắc đẹp của người Viêt. Tục nhuộm răng đen của người Việt mãi đến thời Pháp thuộc mới bớt lại nhưng đến thế kỷ 21 vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Minh chứng rõ ràng là các bà già ở quê vẫn còn răng đen cho đến những năm 2020.

Thực tế, phong tục nhuộm răng không phải chỉ độc quyền với người Việt mà đó còn là phong tục của người Hàn, người Nhật, người Trung Quốc khi xưa. Mỗi lần nhuộm răng phải mất khoảng 5 ngày. Sau mỗi năm người ta phải đi nhuộm lại cho răng đen và bóng. Nếu không răng sẽ loang lổ trắng đen, cái này gọi là răng cải mả rất xấu xí và bị coi là xui.

Đinh Liễn khi khởi tử hồi sinh, do cơ thể được năng lượng khí vận của hạt giống Liên Hoa Cửu Sắc phạt mao, tẩy tủy, thay máu nên đám răng đen cũ cũng bị rụng, sau đó mọc lại hàm răng mới như bây giờ. Không phải Đinh Liễn không biết chuyện toàn thể xã hội bây giờ đều nhuộm răng
đen bởi hàng ngày nhìn mọi người răng đen hắn đã chú ý. Nhưng hắn đã cố tình lơ đi.

Cái này cũng do sự kháng cự tâm lí mà ra. Kiếp trước tất cả mọi người đều để răng trắng. Hắn cũng đã quen điều đó. Giờ bảo hắn nhuộm lại răng hắn cảm thấy không thoải mái. Bản thân hắn là tuyp người coi trọng giá trị văn hóa truyền thống nên những phong tục của người việt như xăm mình, ăn trầu, nhuộm răng hắn cũng muốn giữ gìn. Nhưng hắn thì lại không thích áp dụng phong tục đó cho mình. Hắn rất tôn trọng tự do ý chí của mỗi người nên hắn sẽ không cấm đoán nhưng cũng không hùa theo chừng nào sở thích của hắn thay đổi.

- Trẫm cảm thấy như này cũng rất tốt. Răng trắng là từ khi cha mẹ sinh ra đã thế. Trẫm muốn giữ lại nguyên xi những gì mẹ đã cho nên tạm thời không muốn thay đổi. Lúc trong mơ hồ trẫm gặp quốc phụ Lạc Long Quân, thấy ngài cũng để răng trắng mà.

Đinh Liễn buộc phải nói dối. Mấy nay hắn đã tập thành thói quen rồi. Cứ cái gì không dễ giải thích hắn đều lấy Lạc Long Quân ra làm tấm mộc. Sau đó, thì không ai dám hỏi nữa. Cũng không ai nghi ngờ gì cả. Chuyện này cũng vậy, phong tục này có từ thời vua Hùng thứ sáu, thời kỳ của Thánh Gióng. Thời Lạc Long Quân và Âu Cơ đâu đã có. Thế nên hắn nói vậy cũng không ai bắt bẻ. Bởi ngươi ủng hộ vua Hùng vậy có nghĩa ngươi đang phê bình Lão tổ Lạc Long Quân, mà ngươi ủng hộ lão tổ Lạc Long Quân thì có nghĩa ngươi nói Vua Hùng sai lầm. Tốt nhất là im lặng. Các ngươi đều là tổ tiên, chúng ta là con cháu các ngươi, các ngươi nói thế nào cũng đúng hết. Được chưa.

Tới đây thì Ngô Nhật Hoa cũng không nói thêm gì nữa. Thấy hơi kỳ kỳ nhưng phu quân không muốn thì mình cũng có làm được gì. Ngược lại, nếu để mình phu quân để răng trắng giữa cả xã hội răng đen thì kiểu gì cũng có kẻ thối miệng, độc mồm chửi bới là trắng như răng chó. Có khi sử sách còn ghi lại có một vị vua răng trắng như răng chó cũng nên. Thôi, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Ngày mai mình bắt đầu đi tẩy răng cho trắng lại. Dù gì có bị phê bình cũng phê bình cả hai vợ chồng. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. À, không được, ta bắt cả hoàng cung cũng phải tẩy răng. Chủ thế nào thì nô như thế. Có lẽ nào vợ chồng chúng ta bị phê bình còn các ngươi thì bình yên? Nghĩ đến đây, Ngô Nhật Hoa hé miệng cười mỉm đắc ý trong lòng.

Bên cạnh, Đinh Liễn thấy sắc mặt của Ngô Nhật Hoa biến ảo liên tục từ lúng túng, phân vân, khó xử, lo lắng lại đắc ý...thì thầm than: sắc mặt của phụ nữ thật giống như tắc kè hoa, thật khó hiểu. Đinh Liễn sẽ không ngờ được sau đó Ngô Nhật Hoa sẽ kéo theo một trào lưu tẩy trắng răng từ Hoàng cung tới Hoàng Gia, thậm chí tới các quan lại và nhân dân cả nước. Ban đầu chỉ là không muốn chỉ mình Hoàng Đế bị xã hội phê bình, sau biến tướng thành nịnh nọt thể hiện lòng trung với Hoàng Đế.

Trào lưu đó thì tác xin nói sau, giờ phút này, đoàn người do vợ chồng Đinh Liễn đã tới tẩm cung của Cồ Quốc Thái Hậu Nguyễn Thị Sen. Cũng như hai tẩm cung kia. Thái giám, cung nữ và công chúa Liên Hoa đã có mặt ngay tại cửa để chào đón.

Sau khi hoàn thành xong một loạt thủ tục viếng thăm, Đinh Liễn dắt theo Ngô Nhật Hoa đi vào tiểu viện. Ngoài sân viện, một khung cảnh nông thôn hiện ra. Có con mèo tam thể đang phơi nắng, có đàn gà con đang kiếm ăn cùng gà mẹ, chú gà trống nhảy lên chồng củi cất cao cổ gáy to. Hai cột dây phơi treo lên các mảnh vải mới dệt và nhuộm màu đủ loại màu sắc. Thiên nhiên đơn giản, hài hòa và yên bình.

Đi vào phòng khách, Đinh Liễn quan sát xung quanh. Xưa nay, hắn rất ít đến thăm các tiểu viện của các vị Thái Hậu bởi ngoài công việc bận rộn thì đây còn là sự cấm kị. Tính ra, rất nhiều vị Thái Hậu hơn Đinh Liễn không bao nhiêu tuổi. Có vài vị còn ít tuổi hơn. Mà Đinh Liễn cũng không phải con của bất kỳ vị Thái Hậu nào bởi Đinh Liễn đã mồ côi mẹ từ nhỏ. Thế nên, đây cũng là lần đầu tiên Đinh Liễn tới nơi này.

Lúc này, Cồ Quốc Thái Hậu đang đi tới. Khuôn mặt nàng còn toát lên ưu sầu, mệt mỏi. Đinh Liễn và Ngô Nhật Hoa cùng nhau bước tới thi lễ.

- Nhi thần vấn an mẫu hậu, kính chúc mẫu hậu vạn sự an khang ạ.

- Bệ hạ, hoàng hậu. Hai con cũng không cần khách sáo. Mau vào đây uống trà cho ấm. Ta nghe thông báo các con sẽ tới nên chuẩn bị sẵn ấm trà đây này.

Đinh Liễn nhìn lên bàn đã thấy bộ ấm trà bằng đá mà hắn biếu hồi sáng đang nghi ngút khói. Hắn cũng hơi ngạc nhiên. Mấy vị Thái Hậu kia ai cũng giữ gìn như trân bảo, không dám đem ra sử dụng. Còn vị này thì khác biệt.

- Mẫu hậu thích những đồ dùng bằng đá của con chứ?

- Ta rất thích. Chúng rất đẹp.

Cồ Quốc Thái Hậu vốn không phải người nhiều lời nên nói chuyện không hoa mỹ mà rất ngắn gọn.

- Mấy nay, tâm trạng của mẫu hậu đã tốt hơn chưa?

- Tâm trạng của ta cũng đỡ hơn rồi. Người cũng đã đi, ta còn có thể làm sao? Hazz

- Mẫu hậu hãy bình tâm. Ngài là người mà Tiên Đế yêu thích nhất. Tiên Đế cũng không muốn nhìn thấy ngài mãi trong đau đớn, u buồn.

- Ừ. Ta biết. Ngài ấy hay ngồi chỗ này xem ta dệt vải mỗi lần trong triều căng thẳng. Thú thật, ta xuất thân nông thôn, cũng không hiểu nhiều về chuyện quốc gia đại sự nên cũng chẳng biết nói gì. Chỉ biết lắng nghe mình ngài ấy nói. Lâu dần cũng thành thói quen. Giờ người đã không còn, nói thật ta trong lòng rất hụt hẫng...

- Sắp tới, lo đại sự cho ngài ấy xong. Ta muốn dẫn Liên nhi về lại quê nhà ở ẩn. Không biết con có thể thỏa mãn cho ta điều này được không? Ta biết, yêu cầu này sẽ gây khó xử cho con. Nhưng ở hoàng cung ta không có quen. Vì yêu ngài ấy ta mới chấp nhận cuộc sống nơi cung cấm. Giờ ngài ấy đã đi. Ta cũng không còn lưu luyến nơi này.

Đinh Liễn thở dài. Hắn biết tại sao Cồ Quốc Thái Hậu lại yêu cầu như vậy. Người thôn quê như nàng, sống trong cung cấm rất không hợp. Mong muốn về quê cũng là điều dễ hiểu. Nhìn như hành động dại dột nhưng thật sự đây mới cao minh. Người tự biết mình mới là người tỉnh táo, khôn ngoan. Nếu đã vô tranh thì phải nhanh chóng rời xa thị phi mới mong được sự an bình. Nhưng Đinh Liễn hắn còn cần đến tài năng của Cồ Quốc Thái Hậu nên hắn không thể dễ dàng cho nàng ấy đi được.

- Mẫu hậu. Thật ra những điều mẫu hậu yêu cầu không lớn. Nhi thần đáp ứng cũng rất dễ dàng. Nhưng mẫu hậu còn trẻ, khỏe, hoàng cung cần đến mẫu hậu, nhân dân cũng cần đến mẫu hậu. Giờ mẫu hậu về quê thì nhi thần biết phải làm sao?

- Đúng đó. Mẫu hậu. Bệ hạ cũng rất cần mẫu hậu bên cạnh giúp đỡ một hai...

- Ta chỉ phụ trách việc dệt vải và may vá cho Hoàng thất. Việc này người khác làm cũng được mà. Đâu nhất thiết phải là ta. Hay bệ hạ tìm người khác đi thôi.

Thấy Cồ Quốc Thái Hậu có vẻ kiên quyết dời đi. Đinh Liễn liền đổi đề tại.

- Mẫu hậu. Ngài rất giỏi nuôi tằm, trồng dâu, dệt vải. Và ngài cũng là người sáng tạo ra các mẫu y phục dành cho Hoàng Gia, thậm chí thiết kế các kiểu y phục cho quan lại, binh lính. Đây là tài hoa mà không phải ai cũng làm được. Không biết, nhi thần có vài mẫu y phục mới, mẫu hậu có thể đánh giá một hai?

Cồ Quốc Thái Hậu ngạc nhiên. Công việc thiết kế mẫu y phục vốn đòi hỏi đầu óc sáng tạo mà Đinh Liễn từ trước đến giờ không phải mẫu người này. Hoặc hay sau trận ám sát đã khai khiếu? Mà cũng có thể là như thế. Khởi tử thì có thiên địa dị tượng trẻ hóa, lại có pháp thuật hóa đá ra vật, thế thì có chút khai khiếu về lĩnh vực khác cũng không phải là không thể xảy ra. Nghĩ tới đây, nàng cũng bình tĩnh trở lại. Lòng hiếu kỳ xem các mẫu mới đã làm nàng động tâm. Khi lĩnh vực quyền uy của mình xuất hiện điều thay đổi thì đều sẽ khiến mình hiếu kỳ đi tìm hiểu. Đây là bản năng. Đinh Liễn cũng hiểu rõ tâm lí loại này nên quyết định thay đổi chiến thuật.

- Người đâu, mang các bản vẽ của ta ra đây.

Thái giám tiểu kim tử từ phía sau đi ra. Trên khay đá còn có một số tập giấy. Có một con Kỳ Lân bằng đá đè lên.

Cồ Quốc Thái Hậu cầm lấy tập giấy chăm chú nhìn xem. Một bộ sưu tập các loại y phục xuất hiện rất lạ mắt. Nếu có người Việt Nam hiện đại chắc chắn sẽ nhận ra. Đó là áo sơmi, áo pull, áo veston, áo dài nam và nữ triều Nguyễn, áo Giles, áo xanh bộ đội, áo trắng bộ đội hải quân, mũ cối, mũ công an, mũ sĩ quan quân đội, các loại giày, dép, guốc nam, nữ...ngoài ra còn có các loại áo lót cho phụ nữ, áo tắm các kiểu. Xem tới đây, khuôn mặt của Cồ Quốc Thái Hậu đỏ lên như táo tàu. Nàng rất muốn khép lại tập giấy nhưng những mẫu áo này rất đẹp và hấp dẫn. Nàng vốn yêu các loại y phục nên bị thu hút mạnh mẽ bởi các loại trang phục này. Trên từng mẫu quần áo, Đinh Liễn đều viết lên đối tượng mặc, tác dụng, không gian, thời gian mặc...rất rõ ràng. Cồ Quốc Thái Hậu vô cùng yêu thích các mẫu thiết kế, trong lòng xuýt xoa không thôi.

- Đẹp quá. Các mẫu vô cùng phong phú lại tinh tế....

- Liên Hoa công chúa và Ngô Nhật Hoa cũng xem ké các mẫu thiết kế. Miệng cũng xuýt xoa, lâu lâu lại hô lên: y phục lại có thể làm như vậy, mặc như vậy. Cho đến khi bộ sưu tập váy ngắn, áo lót, bikini, tất chân, guốc cao thì khuôn mặt cũng đỏ bừng.

- Không ngờ Hoàng huynh lại háo sắc như thế.

- Thì ra phu quân thích dạng này. Ta phải âm thầm làm mấy bộ mới được. Không biết ta mặc vào sẽ hấp dẫn như thế nào? Có giống hồ ly tinh hay không đây. Hi hi...

- Thái Hậu vốn am hiểu chuyên môn, trẫm muốn mời Thái Hậu tiếp tục phụ trách về y phục. Trẫm muốn xây dựng một triều đình yêu dân, thân dân nên sẽ cải cách trang phục quan lại và hoàng thất. Trừ ngày tế lễ, ngày thường đều chỉ mặc một mẫu áo Vest như này để làm việc, không còn phân cấp quan lại như trước. Chức quan thì phân cao thấp nhưng trang phục thì vua tôi như nhau, bình đẳng, gần gũi, đoàn kết.

- Các bộ sưu tập khác chủ yếu dành cho sinh hoạt hàng ngày. Nam thì đơn giản nhưng phụ nữ vốn là phái đẹp nên có nhiều mẫu hơn. Các mẫu áo lót. Đó. Các mẫu đó ngoài giúp cho người phụ nữ trở nên hấp dẫn mà còn có tác dụng chống ngực chảy xệ. Mặc nó, sự già hóa sẽ chậm lại rất nhiều. Đi đứng, chạy nhảy hay vận động cũng sẽ không vướng víu phiền toái vì bộ ngực lớn không nghe lời...

Đinh Liễn mặt không đỏ, tim không gấp, một bộ chính nhân quân tử, cây ngay không sợ chết đứng. Trong khi đó tất cả những người phụ nữ có mặt đều xấu hổ cúi đầu. Tai ong ong, chỉ nghe thấy mấy chữ hấp dẫn, đẹp, xinh....

Cồ Quốc Thái Hậu lấy lại bình tĩnh cũng nhanh. Nàng bắt đầu suy nghĩ. Đinh Liễn tung thêm thẻ đánh bạc.

- Để sản xuất cần rất nhiều vải vóc. Ngài có thể giúp ta mở rộng diện tích trồng dâu nuôi tăm ở quê hương. Vừa giúp cho hoàng gia, vừa tạo phúc cho dân chúng quê nhà. Tiếp nữa, các xưởng may này sẽ do hoàng gia cai quản, Liên Hoa muội muội cũng nên đi theo học tập, quản lý. Sau này lập gia đình cũng có thêm tài sản và chỗ đứng. Tránh cho bị nhà chồng ghẻ lạnh.

Nội tâm Cồ Quốc Thái Hậu rung động. Nàng đã bị Đinh Liễn thuyết phục. Đúng. Nàng thì như nào cũng được nhưng con gái nàng thì sao? Mặc dù cũng là công chúa nhưng hoàng gia nhiều công chúa như vậy. Làm sao có thể lo hết. Dù là công chúa cũng có thân sơ khác biệt. Đâu phải ai cũng được hưởng dụng tài nguyên như ai. Nàng phải vì con nàng đánh ra một mảnh bầu trời. Sau này nó có lấy chồng thì cũng sẽ không bị ủy khuất.

Nghĩ đến đây Cồ Quốc Thái Hậu cuối cùng cũng đồng ý trở thành người làm công cho Đinh Liễn. Quân đoàn kiến thiết đất nước của Đinh Liễn đã thêm một thành viên mới...