Chương 3: Thanh Trúc viện

Khi Thiên Tài Âm Nhạc Xuyên Không

Chương 3: Thanh Trúc viện

Dọn dẹp mớ lộn xộn trong đầu, nàng mon men theo trí nhớ bước đến tiểu viện mà trước kia nàng ta ở...

Thanh Trúc viện, một tiểu viện xa hoa, viện cũng như tên, tên cũng như viện, cả tòa viện được phủ lên màu xanh của trúc, chứng minh rằng người ở đây rất thích màu xanh. "Hừm, cái viện này cũng không thua cái biệt thự của mình ha, nhiều khi còn hơn nữa". Bước vào chính sảnh, màu vàng pha xanh làm nàng chói mắt, gỗ thượng đẳng, mọi vật trang trí mặc dù không quá quý nhưng ít người có được a.

Thanh Trúc viện là một tiểu viện mà ai ai trong Chu gia cũng mong ước, khi nó vừa được dựng xong thì các phu nhân tiểu thư tranh giành sứt đầu mẻ trán muốn nó về tay mình, nhưng cuối cùng nó lại về tay nàng ta. Sau sự kiện đó, số lượng người ghét nàng đã tăng lên gấp đôi.

Cả Thiên Long quốc, khi nhắc đến Chu gia thì họ sẽ nhớ đến con nuôi phế vật không biết đàn lại chẳng biết hát lại được sủng ái tận trời. Đãi ngộ của nàng còn hơn cả đích tử đích nữ của Chu gia, mọi người thắc mắc không biết tại sao. "Chắc chắn, chắc chắn có ẩn tình chắc chắn... từ từ ta sẽ moi ra được, cứ chờ đó!"

Bước vào tiểu viện, một hàng người mặc áo từ bạch đến lục,từ lục đến lam, và chính giữa là một tiểu cô nương mặt hồng y "chắc là nô tỳ, theo ta đoán chắc chắn là theo thứ tự bạch-lục-lam-hồng, cô bé mặc hồng y kia chắc có chức vụ rất cao trong viện này." Tiểu cô nương nhìn ra trước cửa, dường như rất bất ngờ khi thấy nàng rồi cũng thu liễm, nàng ta chạy ra, vừa chạy vừa nói:

- Ô ô... tiểu thư người đi đâu vậy, có biết rằng tiểu Ân lo lắng cho người lắm không!? _Nàng nước mắt tùm lum tùm la thêm gương mặt thanh tú làm cho người ta liên tưởng đến câu 'hoa lê đái vũ'. "Hừ, mạng thật lớn bị đại tỷ thư làm cho như vậy mà còn lết về được, thật hay!" đôi mắt nàng trùm lên vẻ dữ tợn nhung nhanh chóng thu liễm. Người ngoài không rõ nhưng người trong cuộc như nàng sao không thấy, đôi mắt nàng ta chứa rõ khinh bỉ, ghét bỏ nàng. Mặc dù nó chỉ thoáng qua nhưng đã bị Chu Hải Y thấy.

"Cô nàng tiểu Ân này thật không đơn giản nha." trên gương mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện một nụ cười khó hiểu. Nàng ta chắc là do đại tỷ tỷ "yêu quí" của nàng điều qua giám sát nàng đây. Nàng nghĩ thầm": Chu Hải Y thật tội nghiệp cho ngươi nha, người mình tin tưởng nhất cũng là người làm cho nàng đau nhất a.

Nàng đã hiểu được cách nhìn người từ khi ấy...

------ta là phân cách thời gian------

Chương mới hơn