Chương 2.2: Thiên Âm đại lục 2

Khi Thiên Tài Âm Nhạc Xuyên Không

Chương 2.2: Thiên Âm đại lục 2

Nhưng mà nàng ta lại chẳng biết đàn, tại sao lạ như vậy!? "Mà sao nàng ta cũng chẳng biết hát, chắc là nàng ta nhút nhát thôi! đúng vậy nhút nhát thôi" nàng tự an ủi mình. Nàng cất giọng, hát thử một đoạn của " Nhất chẩm hoa tư". (Nàng dường như rất có duyên với Hoa quốc. Có một lần Joke đã ép buộc cô học tiếng Hoa vì mong cô có thể tự giao tiếp không cần đến người phiên dịch. Và nàng đã thành công, nàng đã dùng hết 3 tháng để thông thạo và nói được tiếng Hoa một cách rõ ràng, Joke rất tự hào và hài lòng nàng)

Mà... nàng lại chẳng cất lên được một tiếng nào... nàng để ý thấy khi nàng vừa mở miệng chuẩn bị hát thì bất chợt 1 hoa văn cổ xưa xuất hiện lên bàn tay của nàng và nó phát sáng, nàng hát nó xuất hiện, nàng ngừng nó biến mất. Nàng lục lọi lại trong kí ức của nàng ta, nàng ta khá nhút nhát, mỗi lần nàng hát nàng ta có thói quen nắm lấy góc áo của mình nên đến bây giờ chưa có ai biết về chuyện này.

Nàng ngồi xuống chống cằm xuy nghĩ và cố nhớ chuyện này là gì tại sao nó lại xảy ra? Ở hiện đại nàng cũng có thói quen mỗi khi suy nghĩ một điều gì đó quan trọng, nàng thường nhắm mắt lại, ngồi xuống hai tay chống đầu gối gác cằm lên suy nghĩ. Chợt một luồn sức mạnh tràn vào thân thể nàng, sức mạnh này làm cho nàng thoải mái vô cùng. Nàng tìm kiếm, cố gắng cảm nhận sức mạnh tràn vào từ nơi nào. Tìm kiếm một chút nàng đã thấy chiếc vòng cổ màu xanh biết, mặt dây có hình một giọt nước trong suốt long lanh. Nó đang hấp thụ linh khí xung quanh con suối truyền vào người nàng.

Nàng vô cùng ngạc nhiên, lục lọi lại một lần trí nhớ nàng phát hiện, có một lần nàng đi hỏi gia chủ Chu gia chiếc vòng này từ đâu mà có. Ông ấy nói rằng từ khi nhận nuôi nàng ta từ trong tay người phụ nữ thần bí đó, ông đã thấy chiếc vòng cổ này, nhìn nàng ta từ từ lớn lên, ông sợ chiếc vòng này siếc cổ nàng ta, ông đã tìm mọi cách nhưng không thể nào gỡ nó ra từ trong người nàng. Điều thần kì là cô lớn lên thì chiếc vòng cũng to ra theo vừa văn chiếc cổ mảnh khảnh. Suy nghĩ một lát làm cho nàng mệt mỏi... "thôi chuyện gì đến rồi sẽ đến, chuyện gì biết đến 1 lúc nào đó cũng biết thôi". Những suy nghĩ này được nàng đem ra sau đầu. Chắc chiếc vòng cổ này do người phụ nữ đó để lại cho cô tu luyện....