Chương 85: Đã không phải người mà anh từng biết.

IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 85: Đã không phải người mà anh từng biết.

Xong màn chào hỏi nồng nhiệt, Ren bảo Thần tiễn mang Claude và Frozen lại chỗ họ.

"Bạch hổ, xử lý hộ cái nào." Cô hồ hởi ra lệnh.

"Ren, cô không phải chủ nhân của ta, đừng có xài xể như vậy." Giọng nói bất mãn từ chiếc thắt lưng Linh đang đeo lại vang lên.

"Thế cuối cùng lão có làm không nào!?" Ren nghiêng đầu bẻ bẻ khớp.

"Hừ, coi như ta nhường cô." Bạch hổ hừ lạnh một tiếng nói.

Sau đó chiếc thắt lưng phát quang, hư ảnh một con cọp trắng từ từ ngưng kết ngay trước mặt mọi người.

Con hổ to lớn, cao đến gần hai mét, toàn thân trắng toát, xen kẽ vài vằn đen cách đều theo một quy luật đặc biệt nhìn qua vô cùng uy vũ, nó không tỏa ra uy áp trầm trọng như những thượng cổ kỳ thú khác, nhưng ai nhìn vào cũng thấy một không khí cổ lão trầm lắng.

Bạch hổ - thực thể hóa ý thức của vũ khí Bạch Hổ Bách Biến, một trong tứ đại bảo khí của Trường Sinh Đảo, vốn là vật bất ly thân của đại nữ hoàng Stellar Verminton. Hiện tại vì tình thế cấp bách, liền để Ren mượn tạm.

Frozen mặt tái mét nhìn vào linh vật này, trong lòng đột nhiên mang một nỗi sợ hãi khó tả, lúc này các công thức chuyển hóa pháp trận mà cô yêu quý như mạng đột nhiên tiêu tan hết. Frozen cảm giác lúc này mình như đang là một cô gái tay không tấc sắt đối mặt với một con thú dữ vậy. Hoảng loạn nghĩ cách chạy trốn mà vô lực phản kháng.

Nhìn qua thấy ngất xỉu như Claude có lẽ lúc này lại hạnh phúc hơn.

Bạch hổ như đoán được sự sợ hãi của cô ta, chỉ trầm giọng nói:

"Không cần sợ, ta không ăn thịt."

Ren cũng cười hi hi nói:

"Đúng đấy, lão này ăn chay."

Bạch hổ không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi toàn thân nó lại phân giải thành các tinh thể màu trắng, bao quanh Frozen và Claude.

Quanh cơ thể hai người dần dần có một luồng sáng màu trắng ngưng tụ, đậm đặc, dẻo dai như keo. Thử cử động cơ thể, Frozen cảm thấy cũng không có trở ngại gì quá lớn, ngoại trừ mana không thể vận dụng. Nhưng nếu vận động mạnh, thứ ánh sáng này sẽ lập tức thít chặt lại. Thậm chí còn diễn hóa ra thêm mấy luồng ánh sáng nữa, trói chặt cô như cái bánh tét.

Tiện lợi thật.

Kị sĩ nhìn một màn này vô cùng hâm mộ, quá tiện lợi, nếu dùng để.... thì quá tốt. Đầu óc đen tối của hắn bắt đầu xoay chuyển, một loạt các suy nghĩ xấu xa không ngừng diễn hóa.

King không nói gì, hắn chỉ yên lặng tiêu hóa viên xá lợi của tiểu hòa thượng. Phật giới có cách truyền thừa tốt nhất trong ngũ giới, các tăng nhân đời trước chết đi đều để lại một viên xá lợi, trong đó có đầy đủ kiến thức, lịch duyệt trong đời của họ, cùng với đại đa số công lực tu luyện được. Xá lợi này nếu được đem đến ngâm trong Vạn Thế Hồng Liên – Bảo vật định giới của Phật Giới, thì sẽ trở thành hạt nhân của một thân thể tân sinh, phật tử phật tôn chết đi đều thông qua đó mà được chuyển sinh.

Tu vi tiến cảnh của họ có thể nói là nhanh nhất so với các giới còn lại. Lúc cần thiết họ có thể kích phát kỹ năng kiếp trước tu luyện được vốn có sẵn trong xá lợi, mang lại lực chiến đấu vô cùng khủng khiếp. Tiểu hòa thượng không biết là chuyển thế của ai, nhưng trữ lượng bên trong của xá lợi hết sức kinh người, nghĩ đến cũng không phải nhân vật gì đơn giản. Chẳng qua Thực Nghiệm Đảo đang bị phong ấn, thế lực ngoại lai đều không thể can thiệp, tu vi cũng không được vượt quá chấn động năng lượng 10%, nên rất nhiều công năng của xá lợi bị khóa bỏ.

Tuy vậy, nếu chỉ đơn thuần xem nó như một chất dinh dưỡng để hấp thu, lại chẳng có trở ngại gì.

Viên xá lợi này không chỉ mang lại sinh lực cực lớn, mà còn mang theo một số công pháp bí truyền của phật giới. Như triệu hồi ra ba vị phật quá khứ, hiện tại, tương lai, kết thành trận pháp đã vây khốn Ren lúc trước, hay goi ra hư ảnh đại phật dung hợp với lực tấn công của bản thân đem lại sát thương với lực lượng lớn gấp mười hai lần tự thân sức mạnh. Và còn một số công pháp khác như phật quang hộ thể, cần phải có phật lực lấy từ phật nguyện của các tín đồ mới sử dụng được.

Tiểu hòa thượng có thể thuần thục sử dụng sức mạnh của xá lợi, tu vi có lẽ tương đương với kim đan kỳ của tiên giới, tức là có thể sử dụng khoảng 10% - 14% sức mạnh cube. Vậy mà bị Ren một chân dẫm chết, có thể nói khá là oan ức.

Có chân lý, việc tiêu hóa những kiến thức này không tốn bao nhiêu thời gian, cơ thể cũng được sinh cơ bừng bừng trong xá lợi khôi phục.

King chỉ mất một lúc là hoàn toàn tiêu hóa xong viên xá lợi. Mở mắt ra, quang mang thâm thúy tràn ngập trong con ngươi. Mái tóc bạc trắng cũng chuyển về màu đen tuyền như thường lệ, toàn thân lành lặn không một vết xước, dàn da óng ánh, hồng thuận. Quanh người như ẩn như hiện những tia sáng màu vàng nhưng rất nhanh đã lội liễm, thu hết vào bên trong.

Thể chất được cải thiện, ít nhất thì sử dụng ánh sáng hủy diệt cũng không khó khăn như trước nữa, mỗi lần sử dụng không cần lo lắng sẽ bị phản phệ, tan xác mà chết.
Với lượng ánh sáng Ren vừa bổ xung cho, hắn có thể chiến đấu trong một thời gian rất dài tiếp theo.

Đối diện với ánh mắt trông đợi của Ren, hắn khẽ gật đầu đứng dậy. Thử cử động cơ thể, thấy khá hơn trước rất nhiều, tính toán một chút, thể chất cơ thể của hắn bây giờ cũng phải gấp mười lần so với người bình thường. Chỉ đơn thuần dùng tố chất thân thể nghiền ép, đám thí sinh trên đảo nếu gặp hắn lúc này chỉ sợ đều sẽ phải chịu ngược đãi. Hơn nữa có Ren ở đây, chắc cũng chẳng đến lượt hắn ra tay.

"Đi thôi!" Ren phủi phủi tay như vừa làm xong một việc gì đó nặng nhọc lắm vậy, đắc ý nói.

"À quên, kị sĩ, ngươi xách thứ kia đi." Rồi mới sực nhớ ra, lấy tay chỉ vào Claude.

"Yes, ma’am" Robert lập tức tuân lệnh, thành thạo diễn vai mấy tiểu lâu la trong các băng đảng một cách nhiệt tình.

Trung Thành được bỏ qua, có lẽ vì những người khác không thấy hắn có khả năng uy hiếp gì đến bọn họ, hoặc là nhờ mối quan hệ của em gái với King. Hắn chỉ lầm lũi đi theo mọi người, à không, là đi theo em gái.

Đoàn người vừa rời đi không lâu thì trên không trung thung lũng ầm ầm vang lên những tiếng sấm dữ dội, ngay sau đó là một loạt băng trụ nặng nề rơi xuống, lấp đầy, chôn vùi luôn mặt hồ bên dưới.

...

Lên phía trên thung lũng, đi qua đám tử đồ vẫn còn bị trọng lực áp chế kêu gào không ngớt ở đó, King ngưng kết ánh sáng hủy diệt thành một cái lập phương nhỏ, đưa cho Robert, để hắn thu thập ma khí bốc lên từ người bọn chúng.

Hết cách, nếu hắn tự thân sử dụng ánh sáng này, sức mạnh mãnh liệt sẽ xua tan hết hắc khí đó đi mất.

Trong lúc tất cả mọi người chăm chú đứng xem, Ren bắt đầu giới thiệu Thần tiễn cho King, cũng nói luôn thân phận của bọn họ cho những người còn lại.

Dập tắt luôn ý định chạy trốn của Frozen.

"Nghe danh King của trường sinh đảo đã lâu giờ mới được gặp, tôi là Thần tiễn, thuộc chiến bộ, trực thuộc dưới quyền Ren tiểu thư, cũng là tình báo của IMI ở Trung Quốc." Thần tiễn tự giới thiệu rồi đưa tay ra nói.

"Còn là đệ tử của lão Trương Chân nữa đó." Ren cười tít mắt bổ xung.

"King." King ngắn gọn đáp lại rồi cũng đưa tay ra bắt lấy tay hắn. Trên trán Thần tiễn, ai cũng thấy hắn nổi mấy cục gân xanh giần giật, nhưng rồi cũng có thể nhịn xuống, bắt tay King, lắc lắc mấy cái thắm thiết rồi buông vội ra. Ánh sáng trong cơ thể hắn không theo điều khiển mà tự động chạy về phía King qua cái bắt tay này. Thật đáng sợ.

Mẹ kiếp, ai chả biết ngài là King, giới thiệu thế mà cũng giới thiệu. Đang tất bật thu thập ma khí, Robert trợn mắt thầm nghĩ.

Mặt Trung Thành dài ra như cái đấu. Nhìn em gái với vẻ mặt: "Đánh anh đi, có phải mơ không ta." Rồi xoa xoa vết đỏ hình bàn tay trên má lẩm bẩm được mỗi mấy chữ rât tiêu chuẩn của người Việt Nam: "Đập con muỗi."

Nói đến Trường Sinh Đảo có lẽ không nhiều người biết, nhưng tập đoàn IMI tọa lạc trên Thái Bình Dương, không chịu sự quản chế của bất cứ quốc gia nào, trái lại dưới sự điều khiển của Stellar, rất nhiều quốc gia đều ngầm chịu ảnh hưởng của nó. Có thể nói IMI hiện tại chính là đầu não của trái đất, rất nhiều người gọi Stellar là đại nữ hoàng.

Thế nhưng Stellar đều nhiều lần cường điệu, mình chỉ là người phụ trách, bên trên cô ta, còn một chủ tịch tối cao nữa.

King của IMI.

Chưa từng lộ mặt trước giới truyền thông, không nhiều người có được thông tin, nhưng gần như trên trái đất không ai là không biết đến hắn.

Giống như một truyền thuyết hay được kể lại cho đám trẻ, về vị vua không ngai của trái đất, về người dẫn đầu và tạo ra kháng thần lịch. Đột nhiên phát hiện nhân vật như vậy đang dẵm lên cùng mặt đất với bạn mà không phải bay bay trên bầu trời tỏa hào quang, đây là một phát hiện hết sức giật mình.

Trung Thành coi như cũng là ổn định, hắn chỉ khẽ đập con muỗi rồi thôi. Nhưng còn Frozen với Claude vẻ mặt đều đã biến dạng, tim đập thình thịch, chấn kinh muốn hôn mê. Không lâu trước đó bọn họ còn muốn động thủ giết người đấy. Mồ hôi như suối tuôn ra thay cho lời chào hỏi, cả hai cúi gằm mặt, không nói một từ.

Đợi mọi người kết thúc màn chào hỏi. Ren bám chặt vào cánh tay của King, cọ qua cọ lại như một chú cún nhỏ đang làm nũng, miệng ngọt ngào nói:

"Nè, có thể hỏi anh một chuyện được không!?"

Nhìn qua chẳng khác một cô vợ nhỏ đang vòi tiền đại gia.

"Cứ nói." King thờ ơ đáp.

"Tại sao anh không trở về vậy!? Có biết một mình Stellar sử lý mọi việc vất vả lắm không!? " Ren chu cái miệng nhỏ nhắn ra hỏi.

"Trường sinh đảo vẫn hoạt động đúng theo quy luật tôi định ra từ trước. Hơn nữa, Stellar điều hành mọi việc khá tốt, thực lực của tôi lúc này ở đó là dư thừa." King đáp.

"Điều hành cỗ máy khổng lồ đó thật sự rất mệt mỏi." Ren u oán nói.

"Cô ấy có thể chọn không làm nữa."

"Anh phủ nhận những gì chị ấy làm cho anh sao!?" Ren ngạc nhiên hỏi.

"Mỗi người có quyền quyết định của chính mình, việc có Fake Queen là ngoài ý muốn của Long Thần và tổ mẫu, ba người... vốn không nằm trong kế hoạch, có thể cứ sống theo cách mà mọi người muốn." Đôi mắt của King ánh lên những cái nhìn xa xăm mà mông lung, miệng nhàn nhạt nói.

"Vậy ý anh là việc Stellar cố gắng duy trì trường sinh đảo, hay chị Shaorin bỏ đi mười năm năm đều do họ tự chuốc lấy và đều vô nghĩa!?" Giọng nói của Ren bắt đầu có phần lạnh lẽo hơn.

"Tôi không hề bắt buộc bọn họ." King vẫn như không cảm thấy gì, đều đều nói với giọng thờ ơ.

"King nè..."

"Ừ."

"Có tin em đánh cho anh một trận không!? " Ren cúi đầu xuống làm cho không ai nhìn thấy biểu tình của khuôn mặt, nhưng từ giọng nói run run như đang kiềm chế, ai cũng có thể ngẫm ra rất nhiều điều.

Cả kị sĩ cũng thấy King có phần quá đáng rồi, hai người được nói đến kia, nghe có vẻ vì hắn mà phải hi sinh rất lớn, nhưng có vẻ sếp nhỏ này chả quan tâm gì cả. Cool style tuy sát gái thật, nhưng cũng vừa vừa thôi chứ.

Cả đám đều hiện ra thần sắc đồng tình với hắn, ngoại trừ Linh, cô cảm thấy, những lời mà King nói còn có ý khác.

Cũng có thể hiểu là: "Mọi người không cần lo cho tôi, hãy tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của riêng mình." Đúng không nhỉ!? Linh trầm tư suy nghĩ.

Thần tiễn nắm chặt nắm tay đến mức nổi gân xanh, nếu không phải Ren còn ở đây, hắn thật sự muốn xông lên giã cho tên mặt lạnh này một trận.

Câu nói kế tiếp của King làm mọi người thật sự có xúc động muốn lên đánh hắn thật:

"Bị phong ấn truyền thừa ràng buộc, cô không đánh được tôi đâu." Mặt hắn vẫn lạnh như tiền, mắt còn chả buồn nhìn xuống một cái. Thằng này đúng là gọi đòn chuyên nghiệp mà.

Nhìn Ren run rẩy đến tội nghiệp, Thần tiễn thật sự không nhịn được nữa, hắn đứng ra:

"Ngươi.." Nhưng Ren đã khoát khoát tay, cản hắn lại.

"Phải rồi." Giọng Ren nghe có phần lạc đi, không ai rõ được trong đầu cô gái này đang nghĩ gì.

"Phải rồi nhỉ..."

"Thứ phong ấn truyền thừa với Queen này thật sự phiền phức."

"Nhưng mà..." Ren bỏ tay hắn ra, đứng đối diện nhìn thằng vào mắt hắn. Bàn tay nhanh như chớp co lại thành quyền.

Bốp.

Một cú đấm như trời giáng vang lên, King thật sự ngạc nhiên, thật sự hắn cũng không thể ngờ...

Phong ấn bị phá rồi sao!?

Xương quai hàm của King gần như bị một quyền này chấn vỡ, dư lực lên tới vùng đầu làm cả đại não bị chấn động, suy nghĩ có phần lệch lạc, toán loạn đi.

Tất cả mọi người gần như đều lác mắt, há mồm.

Đang có vẻ cô vợ nhỏ cam chịu, con bé này.... sao lại trở mặt nhanh quá vậy. Tiếng xương vỡ vang lên làm ai cũng thấy lạnh người.
"Này..." Linh hốt hoảng muốn chạy lên đỡ hắn, nhưng lại bị Trung Thành gắt gao kéo tay lại. Hắn khẽ lắc đầu ra hiệu đừng can thiệp. Cô cũng chẳng biết làm gì hơn.

Một đấm này hất bay King đi vài mét. Nếu cơ thể không phải vừa được xá lợi của tiểu hòa thượng cải tạo, hắn đã chết giấc rồi. Dù vậy cũng không mấy dễ chịu. Trong những tiếng ong ong của chấn động, hắn vẫn nghe Ren nói rõ ràng từng chữ:

"Nhưng mà mười tám năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ, cái phong ấn đó chỉ có tác dụng với tứ hồn hoàn chỉnh, còn Queen bây giờ, là một Lilith Ren độc lập tự chủ, có một và chỉ một mà thôi."

Rồi cô từ từ tiến về phía hắn:

"Đừng so sánh hay đánh đồng em với bất cứ người nào anh biết trước đây."

Ren cao giọng nói, trong khi đỡ đầu King dậy. Ôm chặt lấy hắn.

King không nói thêm gì nữa, cũng có thể là do quai hàm bị người ta đấm nát làm trở ngại khả năng ngôn ngữ của hắn rồi.

Đôi mắt hắn chỉ nhìn vào Ren, cái nhìn không còn thờ ơ như trước nữa, nhưng chẳng ai biết trong đầu hắn lúc này nghĩ gì.

Cả hai cùng im lặng, làm tất cả mọi người cũng lặng yên theo.

Có chăng chỉ là vài tiếng động nho nhỏ, từ lá cây xào xạc, hay tiếng nắm tay của Thần tiễn kêu lên răng rắc.

À, còn tiếng gầm gừ thống khổ của các tử đồ nữa.