Chương 430: Lại là chuyện xưa
Suy nghĩ một hồi, hắn nói ra:
"Bẩm tiên sinh, ta vẫn tu hành như thường".
Minh Kính trưởng lão đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, mấy tháng liền này nàng quan sát hắn rất kỹ, hơn nữa cũng cẩn thận không kém nên không thể nào có chuyện nàng bỏ sót chi tiết được.
Chỉ có điều câu trả lời của hắn làm nàng có chút khó tin.
Nàng nói:
"Ngươi có thể tu hành bình ổn trong suốt thời gian qua sao?".
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
"Có vỏ bọc của Dạ Ma rất tiện, chí ít cũng chẳng ai có thể nhắm thù hận về phía ta được, vô luận là Vô Cửu hay Ám Bộ thì cũng chỉ là cái tên ngoài ngạch mà thôi".
Minh Kính trưởng lão trầm mặc một chút rồi nói ra:
"Hiện tại ngươi ngộ ra bao nhiêu nạn rồi?".
Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy có chút hơi đổi, hắn dường như đã hiểu tại sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy rồi.
Nguyên lai nàng dùng Vọng Khí Thuật xem xét khí vận của hắn, thuận tiện, dựa vào ngữ khí của nàng, có lẽ nàng đang hỏi đến Cửu nạn của chính hắn.
Hắn thành thật nói:
"Bẩm tiên sinh, ba nạn, đã bao gồm Đạo kiếp".
"Ít đến thế?", Minh Kính trưởng lão cau mày đáp.
Khương Hy chỉ có thể cười khan không đáp, dù sao tiêu chuẩn của hắn cùng nàng đều cao không kém, người khác có thể chịu không nổi nhưng với bọn hắn thì đây là một dạng điều kiện bắt buộc rồi.
Suy nghĩ một hồi, hắn đáp lại:
"Điểm này ta cũng không biết nói sao nhưng mọi sự vẫn nên xảy ra một cách tự nhiên".
Hắn muốn nói thêm ‘như vậy đại đạo mới viên mãn được’ nữa nhưng nghĩ lại lấy độ tuổi này nói một câu đầy thâm ý như thế chẳng khác gì rước thêm vài ánh mắt nghi hoặc.
Mấy tháng qua hắn tập trung tu luyện quá nên đã vô ý thức để lộ ra một số hành vi không được bình thường.
Ở bên ngoài, Minh Kính trưởng lão sẽ không biểu thị gì nhưng trong lòng chắc chắn sẽ suy nghĩ không ít chuyện. Đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ biểu hiện như thế thôi.
Nghe vậy, nàng liền lắc đầu đáp:
"Thôi, chuyện của ngươi lão thân không muốn dính dáng đến nữa, về sau là phúc hay họa ngươi tự gánh lấy vậy".
Khương Hy cười cười ngây ngô nói ra:
"Được tiên sinh quan tâm thế này làm ta có chút ngại nha".
Minh Kính trưởng lão đột nhiên nhìn sang hắn với một ánh mắt tương đối ghét bỏ, nàng lạnh nhạt nói:
"Trác Nhiên làm thế lão thân còn nhìn được, ngươi làm thế khiến lão thân chỉ muốn găm ngươi lên trên thân cây rồi đốt trụi không còn một mảnh".
Khóe miệng Khương Hy có chút cứng đờ lại, hắn chỉ muốn giải tỏa chút căng thẳng thôi mà tại sao lại nghe phải lời độc ác rồi.
Nên nhớ, hắn mới ba mươi bốn tuổi, còn Trác Nhiên đã là lão quái vật trên tám trăm tuổi, bối phận cùng tuổi tác của Trác Nhiên cũng chỉ dưới mỗi thế hệ hoàng kim thôi.
Khương Hy thấp hơn Trác Nhiên không biết bao nhiêu tuổi, làm bộ dạng ngây ngô này tự dưng thành tội nhân bị ghét bỏ rồi.
Minh Kính trưởng lão dường như cũng nhìn ra được tâm tình của hắn liền hừ một tiếng nói ra:
"Trác Nhiên vốn dĩ cũng không thông minh, hắn trở thành một đồ đần lão thân vẫn nhìn thuận mắt. Còn ngươi rất thông minh, giả trang thành một tên đần chẳng khác nào sát phong cảnh".
Khương Hy thật không biết nói gì hơn, nàng nói cũng có chút đạo lý, bất quá không hiểu sao hắn lại nghe ra một cỗ mắng người từ nàng nhỉ.
Có vẻ như nàng không thích Trác Nhiên cho lắm.
Hắn giả vờ khụ khụ vài tiếng đáp lại:
"Được rồi, tiên sinh đã không thích thì ta không làm nữa".
Minh Kính trưởng lão không để ý đến hắn, nàng nói tiếp:
"Bao giờ ngươi dự định nếm thử dung hợp?".
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
"Bẩm tiên sinh, trong hôm nay".
Nhiều tháng trôi qua, nhân tức của hắn bây giờ cơ hồ đã bị ‘nhuộm bẩn’ hết rồi, chúng giờ đây thèm khát dục vọng hơn bao giờ hết, nếu hắn còn để tình trạng này lâu hơn thì sẽ loạn mất nên thời điểm này có thể nói là thời điểm vàng.
Vừa vặn, hai tháng nữa là Thượng Dao Thiên Trì mở ra, thời gian nán lại tại Hoàng Thành của Khương Hy cũng không còn nhiều nữa.
Minh Kính trưởng lão nghe thế thì cũng chỉ gật đầu biểu lộ khích lệ thôi, ngoài ra nàng cũng chẳng nói gì thêm.
Nếu không đề cập đến những nghi kỵ song phương thì bọn hắn ở chung với nhau thực sự rất tốt, Phù đạo của Minh Kính trưởng lão cao khó tả, có thể nàng là người sở hữu Phù đạo đáng sợ nhất hắn từng gặp.
Nàng không cần phải dùng bút hay tay để họa phù làm gì, nàng chỉ cần nghĩ, và thế là phù văn được sinh ra.
Nhất niệm sinh phù.
Nàng thực sự đã đạt đến một cảnh giới thực sự rất đáng sợ của Phù đạo. Theo lời của nàng, với cái đà tăng trưởng Phù đạo này của hắn thì khoảng tầm hai trăm năm sau là hắn đã có thể bước vào cảnh giới này rồi.
Tuy nàng bảo thế nhưng Khương Hy lại không chắc lắm, bởi đời trước hắn cũng không thể nào bước vào được cảnh giới đó, đến việc chạm vào cánh cửa cũng không được nữa chứ đừng nói là bước vào.
Khương Hy chỉ biết Phù đạo của Phu Tử rất mạnh nhưng trừ bỏ Thương Nguyên chân nhân ra thì toàn Cửu Tiêu Tông chẳng ai biết được Phu Tử mạnh ra sao.
Đây cơ hồ đã là một loại định kiến đặc thù rồi.
Không cần biết đó là ai, chỉ cần được gọi là Phu Tử thì Phù đạo của người đó tuyệt đối nhất đẳng thiên hạ không cần phải bàn cãi.
Chỉ là Khương Hy không hình dung nổi, cho nên hắn mới xem Minh Kính trưởng lão là người tu luyện Phù đạo mạnh nhất từ trước đến nay hắn từng gặp.
...
Mắt thấy thời gian không còn nhiều, Minh Kính trưởng lão đứng dậy chuẩn bị rời đi, Khương Hy thấy thế liền cố ý đưa nàng ra cửa.
Dù sao qua hôm nay hắn cũng không thể gặp lại nàng vào giờ này nữa rồi. Đoạn thời gian qua hắn cũng học được không ít thứ từ nàng nên trong thâm tâm, hắn vẫn xem nàng như một vị lão sư hơn là tiên sinh.
Trước khi đi, Minh Kính trưởng lão đột nhiên quay lại nhìn hắn rồi nói:
"Cái nhiệm vụ kia của ngươi sao lại phiền phức đến thế?".
Khương Hy biết nàng đang nói đến chuyện gì, cho nên liền mỉm cười đáp lại:
"Một chút nhân quả cần phải xử lý, mong tiên sinh không cần lưu tâm".
Minh Kính trưởng lão lắc đầu nói:
"Về sau tốt nhất đừng mượn Dạ Ma đi xử lý việc riêng, lão thất phu Quỷ Mâu kia đã để ý đến nhưng vì mặt mũi của lão thân nên mới không nói gì".
Khương Hy nghiêm túc gật đầu rồi ôm quyền cung kính đáp:
"Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở, sẽ không có lần sau".
Minh Kính trưởng lão gật đầu rồi thở dài nói:
"Hi vọng thế đi".
Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, thân hình của nàng đã biến mất vào trong hư không, để lại Khương Hy một mình đứng giữa sân suy tư.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên trên tinh hải đang có chút mờ nhạt kia một hồi rồi thở dài nói ra:
"Nhân quả thật sự rất phiền phức".
Khương Hy đã là sát thủ Kim Diện, tự nhiên hắn có quyền ban bố nhiệm vụ cho sát thủ Thiết Diện cùng Ngân Diện. Cách đây ba tháng, hắn đã lập ra một nhiệm vụ ám sát một tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng ba, giá trị tiền thưởng là hai vạn linh thạch.
Nhiệm vụ này vừa ra, tầng thứ Thiết Diện cơ hồ đã đánh nhau đến độ máu chảy đầu rơi cốt chỉ để nhận nhiệm vụ này.
Cái giá này đối với một cái đầu của tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng ba có thể nói là quá cao, đến mức có thể sánh với con cháu dòng chính của một đại tộc Nguyên Anh cảnh.
Đương nhiên, tiền thưởng cao không phải là nguyên nhân duy nhất khiến các sát thủ này sôi trào mà còn độ khó ám sát nữa.
Mục tiêu Luyện Khí cảnh tầng ba kia không phải con cháu của đại tộc Nguyên Anh cảnh, thậm chí trong nhà cũng chỉ có ba tu sĩ Ngưng Dịch cảnh tọa trấn thôi.
Khương Hy không có thù với tiểu tu sĩ đó nhưng đáng tiếc, người đó lại có thù với hắn.
Không sai, mục tiêu trong nhiệm vụ của hắn chính là con gái út của Trịnh gia tại Tinh Mộc Thành.
Mấy năm trước khi hắn giết Trịnh gia chủ, nàng còn rất nhỏ, chưa hề khai mở linh căn nên thời điểm đó, nàng vẫn là phàm nhân.
Vài năm sau đó, nàng linh trắc ra được linh căn của bản thân, là song linh căn, thiên tư của nàng cực cao, được cả ba vị Ngưng Dịch cảnh trong nhà yêu chiều hết mực, ngày đêm cộng đồng bảo vệ.
Nàng cũng đã biết được chân tướng của vụ việc năm đó, phụ thân của nàng - Trịnh gia chủ đã bị giết chứ không phải qua đời do bệnh tật như được người trong nhà kể lại.
Từ đó nàng liền quyết tâm tu luyện thật tốt rồi về sau sẽ báo thù cho phụ thân.
Trong con mắt của Khương Hy, nàng còn nhỏ, thậm chí càng về sau, tốc độ tu hành của nàng chưa chắc đã bằng hắn được, coi như ngay từ đầu ba tu sĩ Ngưng Dịch cảnh kia cộng đồng dạy dỗ cũng chẳng ăn thua.
Nhưng nên nhớ một chuyện rằng, nàng là song linh căn, đây là loại tư chất đến lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng có thể thu đồ chứ đừng nói là tu sĩ Kim Đan cảnh.
Nàng có thể không mạnh nhanh chóng nhưng nếu cho nàng thời gian, nàng sẽ không để Khương Hy dễ chịu.
Khương Hy muốn tình báo của Tinh Mộc Thành, vậy thì trước mắt nàng phải chết đã.
Tin tức tiểu cô nương đó là song linh căn trên thực tế không có nhiều người biết, chỉ có nội bộ Trịnh gia thôi nhưng đáng tiếc, nhãn tuyến của Khương Hy lại chính là một người trong hàng ngũ nội bộ Trịnh gia.
Ngay từ ngày đột nhập vào Trịnh gia, hắn đã sớm nhắm vào người này rồi. Trịnh gia chủ có rất nhiều con trai, dã tâm của mỗi người đều rất cao nhưng chỉ có kẻ này là Khương Hy ưng ý, bởi hắn là kẻ duy nhất có thể thu liễm dã tâm của mình lại.
Hắn muốn làm Trịnh gia chủ, vậy thì Khương Hy sẽ giúp hắn dẹp yên bớt một vài quân cờ cản đường.
Tiểu cô nương kia có thiên phú quá cao, coi như tên kia có thể thành gia chủ thì địa vị nhất định sẽ thua nàng một bậc.
Tên kia có tư tưởng Nho gia tương đối cổ hũ, vì vậy không đời nào hắn chấp nhận muội muội của mình đè trên đầu được. Xem như Khương Hy không xuất thủ thì hắn cũng sẽ tìm cách tìm đến Dạ Ma thuê người thôi.
Khương Hy cùng nàng đã kết nhân quả, vậy thì hắn phải đoạn đi càng nhanh càng tốt mới được. Nhiệm vụ cũng đã được ban, chuyện còn lại hắn chỉ việc ngồi đợi ba tu sĩ Ngưng Dịch cảnh kia ra tay thôi.
Hắn không đời nào trông mong đám sát thủ Thiết Diện đó có thể qua mặt được ba tu sĩ Ngưng Dịch cảnh để đi ám sát nàng, dù sao không phải ai cũng sở hữu nghệ thuật ám sát tốt như hắn.
Khương Hy vốn dĩ đang đợi ba tu sĩ Ngưng Dịch cảnh kia xuất thủ đập chết đám sát thủ Thiết Diện này, sau đó hắn có thể danh chính ngôn thuận đi xử lý mấy người ‘cản đường’ tên nhãn tuyến kia.
Nói chung, dù ở khía cạnh nào thì tiểu cô nương kia phải chết không nghi ngờ.
Còn về việc chủ động giết nàng có sinh nghiệp lực không thì câu trả lời là không, nàng đã là tu sĩ, đã đạp chân vào con đường tu hành, thượng thiên tuyệt đối đã sắp xếp tử kỳ cho nàng, chỉ có điều Khương Hy muốn Dạ Ma chính là tử kỳ của nàng.
Như vậy hắn mới yên tâm được.
Hắn không muốn tiểu cô nương này lại giống tên hậu nhân của Bạch Kính gia năm đó ở Tinh Phiên Thành.
Người có chết cũng chưa chắc đã thật sự chết.
Nhưng đáng tiếc, trừ bỏ sử dụng Dạ Ma, Khương Hy tạm thời cũng không thể phân thân ra đi giải quyết tiểu cô nương kia được, dây dưa phiền phức ngay sau đó sẽ không dễ chịu gì đâu.
Suy ngẫm một hồi, hắn thì thào nói ra:
"Thuận theo số phận vậy".
Tiếp theo, hắn quay ngược trở lại vào trong thu xếp một chút, thuận tiện cho gọi Lưu Tam ra dặn dò một số chuyện rồi tiến về phía phòng tắm.
Như thường lệ, hắn từ tốn cởi hết y phục của mình ra rồi trầm mình xuống dưới đáy hồ linh tuyền, nhân tức cùng Sắc Dục Khí theo đó tràn ra không ngừng nghỉ.
Đặc biệt là lần này nhân tức đã không còn thuần bạch quang như trước nữa mà đã có chút nhiễm sắc đỏ của dục vọng rồi.
Mặt khác, sau khi nhân tức được hiển hóa ra thì chúng đã vội vàng chạy đến chỗ Sắc Dục Khí như muốn thôn phệ vậy, động tác tương đối mạnh bạo.
Đương nhiên, Khương Hy cũng không để cho chúng muốn làm gì thì làm, chuyện gì cũng phải có thứ tự, dung hợp theo kiểu mạnh bạo này đối với chúng không có lợi mà đối với Sắc Dục Khí cũng không có lợi.
Và đối với bản thân hắn lại càng không có lợi.
...
...
PS: Trịnh gia của chương 337
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!