Chương 392: Nghĩ nhiều
Càng tu hành đến hậu kỳ, tốc độ tu hành của hắn lại nhanh một cách khó hiểu.
Trên thực tế, Thiên Mạch Trúc Cơ, Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ, Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ cùng Thiên Hồn Ma Mạch Trúc Cơ đều sở hữu một loại tốc độ tu hành tại Trúc Cơ cảnh rất khó hiểu.
Đơn cử như Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, tu luyện vào giai đoạn đầu sẽ tương đối chậm nhưng càng về hậu kỳ thì tốc độ lại càng nhanh bởi bản chất của Nhân Mạch chính là số lượng nhân mạch.
Càng hợp nhiều tòa Linh Kiều lại với nhau thì số lượng nhân mạch cũng sẽ lũy kế tăng theo, từ đó, tốc độ hợp các tòa Linh Kiều còn lại sẽ ngày một càng nhanh.
Chưa kể Khương Hy còn từng cô đọng nhân tức một lần nên nội tình cùng căn cơ Nhân Mạch Trúc Cơ của hắn lại càng khủng, trong bốn năm bước vào Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều cũng không phải vấn đề.
...
Quỳ Liên nhìn hắn đầy ngơ ngẩn, nàng không thể nào hiểu nổi Khương Hy tu hành kiểu gì lại có thể tiến giai nhanh đến thế trong bốn năm.
Cách đây không lâu, nàng cứ ngỡ phải lưu lại tám thành thực lực thì mới có cơ đánh với hắn một trận nhưng nàng đã sai, đối đầu với hắn, nàng bắt buộc phải toàn lực ứng phó.
Bất quá sau một trận đấu với lão nhân Kết Đan cảnh kia, thực lực của nàng đã rơi xuống còn sáu thành. Sau đó đánh tiếp một trận với Khương Hy, thực lực lại tiếp tục rơi xuống, bây giờ nàng cũng không còn quá nhiều sức để đánh.
Pháp lực của nàng vẫn còn sung mãn nhưng tinh thần lại dần dần mệt mỏi, nếu đối thủ là người khác thì nàng không ngại nhưng Khương Hy là luyện hồn nhất mạch.
Trạng thái bây giờ của nàng khó đánh lại hắn được.
Bất quá, nàng vẫn còn hậu thủ nên vẫn có thể bảo toàn bản thân được.
Trên thực tế, thực lực hao hụt không tạo ra tử kỳ đối với bản thân nàng.
...
Trên bầu trời, Bạch Dạ Ma Tôn cùng Quỷ Mâu trưởng lão ngưng trọng lại nhìn Khương Hy thôi động cấm chế của Bạch Dương sơn mạch.
Sắc mặt của cả hai phải nói là đặc sắc không thôi, coi như cả hai tu hành mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm cũng phải thất thố trước cảnh này.
Cấm tự Bạch Dương rất nổi tiếng, đến Ma Đạo nhất mạch còn biết thì không lý gì Dạ Ma lại không biết được.
Khương Hy có thể họa được hai chữ Bạch Dương thì cũng đồng nghĩa với việc hắn là người của Cửu Tiêu Tông.
Bạch Dạ Ma Tôn có thể nhìn thấy dung mạo thật của Khương Hy, đồng thời cũng biết được hắn đã phá nguyên dương của mình.
Bất quá, lão không cách nào hiểu nổi.
Đệ tử Đạo Môn không hoàn toàn cấm dục nhưng đệ tử thiên tài bậc này bắt buộc phải cấm dục để tu hành đạo công.
Theo lý thì đúng là thế nhưng lão không hiểu nổi tại sao Cửu Tiêu Tông lại để cho Khương Hy phá thân rồi.
"Không lẽ người này không phải thiên kiêu chân chính?", Bạch Dạ Ma Tôn tự hỏi ở trong lòng.
Ngược lại với lão, Quỷ Mâu trưởng lão cũng ngạc nhiên không kém, đôi huyết quang ẩn sau tấm vải đen của lão ngay tức khắc lên hiện ra rồi dò xét Bạch Dương sơn mạch.
Lão còn nhớ những lời của Thương Nguyên chân nhân, Văn Đồng Quỳ Liên có xác suất bảy thành táng thân tại nơi.
Ban đầu lão còn không biết nguyên nhân, chỉ nghĩ là Khương Hy còn hậu thủ. Không ngờ, hắn lại đem cho lão một nỗi kinh hãi đến như vậy.
Can thiệp vào được cấm chế của Bạch Dương sơn mạch... cũng đồng nghĩa với việc có thể can thiệp vào hộ tông đại trận của Cửu Tiêu Tông.
Cửu Tiêu Tông nhất định sẽ bỏ ra đại giới chém chết Khương Hy.
Nghĩ đến vậy, đôi huyết quang của lão lại càng đỏ rực hơn, trong tay lão ngay lập tức xuất hiện một tấm hắc bài, sau đó lão nhanh chóng truyền âm vào bên trong.
...
Mỗi người đều có tính toán cùng suy nghĩ của riêng mình, Thương Nguyên chân nhân có, Bạch Dạ Ma Tôn có, Quỷ Mâu trưởng lão có, Quỳ Liên có và Khương Hy cũng có.
Cấm chế của Bạch Dương sơn mạch khởi động, một luồng kim quang ngay lập tức xuất hiện bao phủ phạm vi một dặm xung quanh Khương Hy.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Bên trong có thể thấy ở ngoài nhưng bên ngoài lại không thấy được bên trong, coi như lão tổ Nguyên Anh cảnh mạnh nhất cũng không thể thấy được.
Bởi cấm chế này có liên đới với hộ tông đại trận, lực phòng hộ của nó mạnh kinh khủng, cường giả cỡ Thương Nguyên chân nhân cũng vô pháp đánh vỡ trong thời gian ngắn.
Tại đời trước, Khương Hy là trưởng lão chưởng quản Công Thư Lâu, một đời không mấy lần bước chân ra khỏi Cửu Tiêu Tông, điều đó cũng đồng nghĩa hắn chính là người điều động hộ tông đại trận.
Mọi vị trí của cấm chế Khương Hy đương nhiên biết rõ, cho nên hắn âm thầm cô lập một phần cấm chế ra để sử dụng cũng không sao.
Đương nhiên, âm thầm thì âm thầm chứ hắn không nghĩ một khi đã dùng đến thì Cửu Tiêu Tông không phát hiện.
Cửu Tiêu Tông chắc chắn sẽ phát hiện ra rồi cho cường giả đến đây, nhưng Khương Hy không sợ, hắn đã chuẩn bị đường lui cho mình từ trước.
Nếu bảo ai là người có thể tự tin trốn khỏi Bạch Dương sơn mạch một cách an nhàn nhất thì Khương Hy sẽ vỗ ngực tự xưng ngay.
Chưa kể, cấm chế đã kích hoạt, lồng giam cũng đã dựng lên, trong vòng hai canh giờ đến, hắn cùng Quỳ Liên sẽ có được không gian cách biệt với ngoại giới.
Lồng quang được dựng lên, thân hình của Khương Hy liền rơi xuống dưới đất, pháp lực của hắn đã hao hơn phân nửa, tinh thần cũng có một chút uể oải.
Quỳ Liên nhìn hắn có chút phức tạp, nàng nói ra:
"Quả nhiên ngươi là đệ tử của Cửu Tiêu Tông".
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi".
Quỳ Liên nói tiếp:
"Ta muốn xem mặt ngươi".
Khương Hy nhìn nàng một hồi, đáy mắt lướt qua một tia dư quang rồi đáp lại:
"Ngươi muốn nhớ mặt ta để rồi về sau huy động lực lượng của Ma Cung đến chém giết sao?".
Quỳ Liên mỉm cười tiếp lời:
"Mượn một câu kia, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta biết đằng sau tấm Ngân Diện ngươi còn một lớp dịch dung nữa, xem như ta thấy thì cũng không ảnh hưởng đến ngươi".
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút suy nghĩ, theo hắn đoán, có lẽ vị tiền bối kia đã nói cho nàng biết một chút phong thanh, thần sắc của nàng cũng rất tự tin, có lẽ nắm chắc mười phần tấm dịch dung này.
Khương Hy đưa tay lên trên mặt, tựa hồ như muốn tháo tấm Ngân Diện xuống nhưng có vẻ hắn vẫn còn đang cân nhắc gì đó nên chưa hành động.
Quỳ Liên cũng không quấy rầy hay chen ngang, theo vào đó, nàng tận dụng thời điểm này để khôi phục lại pháp lực cho bản thân mình. Thực lực đầy đủ thì nàng mới nắm chắc được mọi việc trong tay.
Không bao lâu sau, Khương Hy từ tốn tháo tấm ngân diện xuống, để lộ ra gương mặt dịch dung kia. Lớp dịch dung của hắn tính ra thì không tệ, nhưng đặt cạnh dung mạo của Quỳ Liên thì lại có chút giống cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Thần sắc của hắn có chút uể oải nhưng nhờ có Sắc Dục Thể, bộ dáng của hắn bây giờ tựa hồ có một chút hơi gợi tình.
Quỳ Liên chăm chú quan sát hắn một hồi, đồng thời linh thức cũng phóng ra xem thử nàng có thể thấy dung mạo chân thực ở đằng sau không.
Kết quả đúng như Bạch gia gia từng nói, lớp dịch dung này không kém tấm Ngân Diện kia, hoàn toàn có thể che chắn mọi thứ.
Nếu không phải nàng biết hắn mang dịch dung thì có khi đã nhầm lẫn đây là dung mạo thật của hắn rồi.
Nàng mỉm cười nói ra:
"Dung mạo thật của ngươi đẹp hơn thế này, đúng chứ?".
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
"Không nghĩ đến ngươi còn đặt dung mạo vào trong tiêu chuẩn chọn đạo lữ đấy".
"Tu chân giới coi trọng thực lực, ngươi đã thỏa mãn vấn đề này rồi, tự nhiên ta sẽ xem xét đến dung mạo của ngươi", nàng đáp.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói ra:
"Có thể cho ta biết lý do được chứ?".
Hắn không phải kẻ ngu, Quỳ Liên cũng biết điều đó, nhưng nàng vẫn bất chấp đưa ra một lời đề nghị khó có thể tin nổi.
Quỳ Liên mỉm cười đáp lại:
"Ngươi không biết tình huống của Ma Đạo nhất mạch, để giữ lấy tình hữu nghị của Ngũ Đại Ma Đạo, các đời Thánh Tử và Thánh Nữ của các tông môn sẽ thông hôn lẫn nhau, động chân tình cũng được mà lợi dụng nhau cũng được, mục đích cuối cùng vẫn là quan hệ hữu nghị thôi".
Khương Hy không đáp, hắn vẫn chưa nghe được trọng tâm. Quỳ Liên thấy vậy liền khẽ cười rồi uyển chuyển nói tiếp:
"Ta được ấn định sẽ thông hôn với Thánh Tử Huyết Giáo, ta không có vấn đề gì với hắn, lợi dụng một chút là được, bất quá tên kia quá phận, đem ta thành người của hắn, chuyện gì cũng muốn can thiệp vào nên ta quyết định, ném hắn sang một bên.
Bất quá Ma Đế không chấp nhận lý do của ta nên không thể từ hôn được. Cho nên ta muốn ngươi thành đạo lữ của ta, đợi gạo nấu thành cơm rồi thì Ma Đế cũng phải chấp nhận lý do thôi".
Nghe vậy, Khương Hy liền cười lạnh đáp:
"Ngươi muốn lợi dụng ta?".
Quỳ Liên cong miệng lại, sắc mặt bình thản nói ra:
"Ngươi cũng là người lý trí, đôi bên cùng được lợi là được, ta không cần phải thành thân với tên quá phận kia, còn ngươi có thể được song tu với ta".
Khương Hy có chút xạm mặt lại, từ bao giờ ‘song tu’ trở thành lợi ích hắn nhận được rồi?
Nhưng nàng nói cũng không sai, chỉ tính mỗi dung mạo cùng thân hình thôi, hàng đống người còn đang xếp hàng để nhận một cái gật đầu từ nàng đây.
Suy nghĩ một chút, hắn nói:
"Sau đó thì thế nào? Huyết Sát Thần Giáo sẽ để yên cho ta sao?".
Quỳ Liên dường như đã sớm biết hắn sẽ hỏi vậy nên nàng cười khúc khích một tiếng đáp lại:
"Lấy thực lực của ngươi còn cần lo Huyết Sát Thần Giáo trả thù sao? Yên tâm, tên kia rất ngạo mạn, hắn nhất định sẽ tự tay giết ngươi, trưởng bối bên kia sẽ có Ma Đế cùng Ma Tôn lo liệu. Hắn bây giờ mạnh hơn ta một chút nhưng một ngày bước vào Kim Đan cảnh, ta không cần nhìn hắn.
Về phần ngươi, am hiểu ám sát như vậy thì ngươi có thể cân nhắc đến việc dọa hắn một hồi".
Khương Hy thở ra một ngụm trọc khí, hắn có cảm giác nàng như đang đùa vậy nhưng trực giác của hắn bảo nàng nói thật, Thánh Tử Huyết Giáo có lẽ rất cao ngạo, dù sao đứng đầu Thập Ma cũng tương đương với cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ của Chính Phái rồi.
Khương Hy có niềm tin Dạ Ma sẽ không hơi đâu đi bán hắn cho Huyết Sát Thần Giáo, bởi hắn là thanh đao mạnh nhất bọn họ đang nắm ở Trúc Cơ cảnh, trong tương lai hắn sẽ còn mạnh hơn, giá trị đối với Dạ Ma cũng sẽ cao hơn.
Bên cạnh đó, hắn bất chấp mọi thứ để thôi động cấm tự Bạch Dương tự nhiên cũng đang chứng minh giá trị của bản thân.
Cho nên Dạ Ma bắt buộc sẽ trông coi hắn thật kỹ, Huyết Sát Thần Giáo sẽ không thông qua được tổ chức này để treo thưởng hắn, dù có biết mặt.
Mặt khác, hắn đang ở địa giới của Chính Phái, Ma Đạo có ngông cuồng thì cũng không dám cử tu sĩ Nguyên Anh cảnh bước vào đây để ám sát một hậu bối được.
Nguyên Anh cảnh không vào, Khương Hy vẫn còn hậu thủ của Mặc Hiên áp trận.
Xem như Thánh Tử Huyết Giáo đến đây, hắn cũng sẽ chơi với tên kia một chút.
Nhìn chung thì loại giao dịch này với Quỳ Liên cũng không phải là tệ. Nàng hỏi hắn có muốn làm đạo lữ không, Khương Hy đương nhiên không điên đi cầm hai chữ đó với nàng, hắn ưa thích làm giao dịch hơn.
Hắn không có ác cảm với nàng trừ việc nàng ăn dạ dày của hắn rất ngon nhưng trực giác của hắn không sai, nàng có vấn đề.
Hắn từng có cảm giác nàng nói nửa thật nửa giả, thật thì hắn xác nhận rồi, còn giả hắn vẫn chưa nhìn ra.
Suy nghĩ một chút, Khương Hy nói tiếp:
"Đạo lữ thì bỏ đi, bất quá song tu thì được, dù sao chỉ cần ngươi mất nguyên âm thì việc thành thân cũng không có ý nghĩa, hơn nữa còn dễ mất mặt, ngươi khéo léo nói vài câu nữa là ta cùng ngươi có thể phủi sạch quan hệ".
Nghe vậy, Quỳ Liên có chút cau mày lại nhìn hắn như một thằng ngốc, nội tâm hắn liền lộp độp vài cái.
Ta nói sai gì sao?
Quỳ Liên nhàn nhạt đáp lại:
"Nguyên âm có vấn đề gì ở đây? Tên kia còn ngủ với không ít người đâu, ta còn không có hứng thú với người khác, nếu không ta cũng đã không đi nhờ ngươi".
Câu này có thể hiểu ngắn gọn là ta có hứng thú với ngươi.
Chỉ là câu này có chút quái lạ.
Nguyên âm không có vấn đề?
Chuyện này nghe qua có chút... hơi kỳ lạ nhưng nghĩ kỹ một chút thì Khương Hy mới biết, hắn nghĩ nhiều thật.
Hắn bỏ quên mất một yếu tố cực kỳ quan trọng mà đáng lý ra phải cân nhắc ngay từ đầu.
Bất cẩn, bất cẩn rồi.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!