Chương 362: Phát tài
Sắc mặt của hắn có chút hơi tái nhưng nhờ vào Sắc Dục Khí trong thể nội nên sắc mặt mới hồng hào lại đôi chút.
Hắn phải bước vào Ngưng Dịch cảnh thì mới có thể miễn cưỡng chưởng khống được tấm hắc lệnh này, còn bây giờ thì mỗi lần câu thông Nguyên Anh Uy là bản thân hắn cũng ăn khổ không ít.
Nhưng đã diễn thì phải diễn cho khéo, nhân lúc mấy lão tổ này còn không phát hiện ra vấn đề thì hắn phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Hắn vội vàng hướng Trầm gia lão tổ nói ra:
"Mong lão tiền bối thứ lỗi cho, trưởng bối trong nhà vừa truyền thư, hi vọng lão tiền bối không phiền".
Trầm gia lão tổ nghe vậy liền cười đáp:
"Không sao, trưởng bối trong nhà đã truyền thư thì tiểu hữu cứ đọc, lão phu không phiền".
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười rồi khom người hành lễ lui ra bên ngoài, tiện đường hắn cũng giả vờ phất tay lên tạo một lớp bình chướng ngăn cách.
Đồng thời trong bóng tối cũng nhân cơ hội này khôi phục trạng thái của bản thân một chút.
Trầm gia lão tổ đợi Khương Hy đi ngoài xong thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, thân hình liền hơi trượt dài ở trên ghế.
Tay lão có chút run run chống người ngồi thẳng dậy, ánh mắt lão liền rung động không thôi. Một đời này lão đã gặp qua nhiều người và đương nhiên, lão cũng cũng đã gặp qua lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Cho nên lão nhận ra được loại uy áp khủng khiếp này, lão không đời nào lại có thể nhận lầm được, nội tâm lão liền âm thầm may mắn không thôi.
May là vừa rồi lão không có thất lễ.
Khương Hy đã nói là trưởng bối liên lạc, mà biểu hiện này tự nhiên vô cùng như thể vị trưởng bối này rất thân thuộc vậy.
Trầm gia lão tổ ngay lập tức liền não bổ không ít thông tin vào trong đầu mình, kiểu như vị trưởng bối Nguyên Anh cảnh này là phụ mẫu của Khương Hy chẳng hạn.
Trầm gia lão tổ cũng xem như một người biết nhìn đại cục nên lão có thể thấy được Khương Hy là con cháu dòng chính của một đại tộc Nguyên Anh cảnh nào đó lão không biết được.
Dù sao Khương Hy sử dụng xưng hào là đạo danh nên lão cũng không biết Khương Hy có họ gì. Mà kể cả Khương Hy không nguyện ý muốn nói thì lão cũng không dám ép.
Bởi vì lão sợ đại tộc Nguyên Anh cảnh.
Tại Huyền Đô Đại Lục, gia tộc có Nguyên Anh cảnh tọa trấn được tụng xưng là đại tộc và cái đại tộc này chắc chắn có không ít trưởng lão Kim Đan cảnh, số lượng chí ít cũng phải năm đến bảy người.
Lấy loại đội hình này thì coi như mười Trầm gia cũng phải chết không nghi ngờ.
Bây giờ lão mới hiểu tại sao Triều gia lão tổ của Tinh Mộc Thành lại phải tự mình đưa Khương Hy ra cửa rồi. Nguyên lai lão già kia từ sớm đã biết được thân phận của Khương Hy.
Đến tu sĩ Kim Đan cảnh hậu kỳ như Triều gia lão tổ còn phải khách sáo nhiều đến như vậy thì Trầm gia lão tổ cũng chẳng có tư cách nào để lên mặt tiền bối cả.
Suy nghĩ một hồi, lão liền vận linh thực lên chỉnh trang lại bản thân, đồng thời ở trong lòng cũng tính toán một chút tiếp theo sẽ nên nói chuyện với Khương Hy như thế nào.
Bây giờ, lão đã xác định được hậu trường của Khương Hy là đại tộc Nguyên Anh cảnh, hơn nữa bản thân hắn lại còn là Phù đạo đại sư nữa nên trọng lượng trong lời nói của hắn sẽ không thua lão đâu.
...
Mười phút sau, Khương Hy quay trở lại đại sảnh, bộ dáng vẫn nhàn nhã như trước, hắn ôm quyền hướng Trầm gia lão tổ rồi mỉm cười đáp:
"Thật có lỗi, đã để lão tiền bối phải đợi rồi".
Trầm gia lão tổ mỉm cười xua tay nói:
"Không sao, không sao, lão phu thực không dám để trưởng bối của tiểu hữu đợi".
Nghe vậy, Khương Hy liền âm thầm gật nhẹ đầu. Trầm gia lão tổ biểu hiện ra như thế này thì cũng dễ nói chuyện rồi. Hắn từ tốn tiến lại ghế ngồi xuống rồi mỉm cười nói tiếp:
"Lúc nãy tiền bối nói muốn bàn đến một cọc làm ăn, không biết cọc làm ăn đó là như thế nào?".
Trầm gia lão tổ gật nhẹ đầu hiền hòa đáp:
"Cũng không có gì nhiều, bản ý của lão phu là muốn tiểu hữu làm Phù sư tọa trấn Bảo lâu của bản gia trong một năm. Tiểu hữu mới đến nên không biết, xung quanh Tinh Nguyên Thành cơ bản toàn là thảo nguyên nên địa hình có thể nói là không có chút lợi thế nào đối với các tu sĩ.
Tu chân giới tranh đấu không phải ngày một ngày hai, tiểu hữu là Phù đạo đại sư nên cũng đã hiểu sự tồn tại của phù lục có ý nghĩa như thế nào.
Mặt khác, vì tiểu hữu đã giúp cho tiểu Luân cải tà quy chính nên lão phu sẽ đưa ra đề nghị phân chia sáu - bốn, tiểu hữu sáu, Trầm gia bốn. Và mọi tài liệu họa phù đều sẽ do Trầm gia cung cấp.
Tiểu hữu thấy lời đề nghị này thế nào?".
Nghe vậy, Khương Hy liền gật đầu, cọc làm ăn này quả thực được giá hơn rất nhiều so với cọc làm ăn của Tần gia cùng Tưởng gia.
Chỉ có điều cái gì mà ‘vì tiểu hữu đã giúp cho tiểu Luân cải tà quy chính’, nghe qua thôi là đã thấy có mùi hơi gian ở đây rồi.
Trầm Luân dù có là dòng chính thì lấy thiên phú đó tự nhiên sẽ không thể nào vào pháp nhãn của Trầm gia lão tổ.
Lão hồ ly này về cơ bản cũng chỉ mượn cái cớ để cố tình chịu thiệt rồi kéo lên quan hệ với ‘gia tộc’ sau lưng hắn mà thôi.
Khương Hy đáp:
"Lão tiền bối, đề nghị rất tốt nhưng đáng tiếc là vãn bối không thể ở lâu tại đây. Không dám giấu gì lão tiền bối, hôm nay vãn bối có việc tại thân nên phải rời đi".
Trầm gia lão tổ nghe xong liền có chút thất vọng nhưng cũng không thể hiển ngoài nhiều, cùng lắm là biểu hiện chút tiếc nuối.
Đột nhiên, lão nghĩ đến cái gì đó rồi nói ra:
"Vậy chuyện của tiểu Luân thì sao?".
Nếu đã đi ngày hôm nay thì hà cớ gì phải đi khảo nghiệm Trầm Luân làm gì?
Hình thức như thế này không phải nói là đã trực tiếp từ chối ngay tại chỗ rồi sao?
Trầm gia lão tổ cảm thấy có chút không đúng lắm ở điểm này, nhưng Khương Hy thì không thấy không đúng chỗ nào cả.
Nếu Trầm Luân thành công vượt ải của hắn thì hắn sẽ thu làm đệ tử ký danh, ở cấp bậc đệ tử này thì hắn không cần phải tự thân dạy dỗ làm gì cả, chỉ cần đưa một bản bí tịch phù đạo có chút chi tiết là được.
Về sau nếu Trầm Luân thật sự có tài thì hắn sẽ suy tính đến chuyện chính thức thu nhận đồ đệ.
Còn nếu Trầm Luân không vượt được ải thì cái gì cũng dễ nói, coi như không có duyên với nhau là được.
Khương Hy mỉm cười đáp:
"Lão tiền bối yên tâm, vãn bối vẫn tương đối nghiêm túc suy xét đến tiểu tử kia".
Trầm gia lão tổ gật nhẹ đầu cười nói:
"Đã vậy thì tiểu Luân phải tự dựa vào bản sự của chính mình rồi".
Miệng nói là vậy nhưng trong đầu lão đã vội vàng truyền âm cho Trầm Thiên đi coi ngó Trầm Luân cho thật kỹ. Lão phải đảm bảo Khương Hy nhận Trầm Luân làm đồ đệ thì Trầm gia mới chân thực kéo lên quan hệ với đại tộc Nguyên Anh cảnh kia.
Sau đó, Khương Hy cùng Trầm gia lão tổ trò chuyện với nhau tương đối vui vẻ. Trầm gia lão tổ cũng tiện đường chỉ điểm tu hành cho Khương Hy một chút, bản thân hắn thì vốn không cần chỉ điểm nhưng cũng sẽ không từ chối.
Ngoan ngoãn ngồi đó tiếp chuyện để cho lão thấy thái độ là được rồi. Mặt khác, Khương Hy vốn đã có ý định mở rộng nhân mạch rồi nên dù có thu Trầm Luân làm đệ tử ký danh không thì hắn vẫn sẽ tìm cách kéo chút quan hệ với Trầm gia.
Cho nên hắn liền chủ động mở ra một cuộc mua bán tại chỗ với Trầm gia lão tổ. Vật buôn bán đương nhiên là phù lục cùng phù trận.
Phù lục của hắn đại đa số sở hữu đẳng cấp thuộc Trúc Cơ cảnh, còn phù lục dành cho Luyện Khí cảnh thì chủ yếu vẫn là Kim Quang Phù cùng Hồi Mệnh Phù.
Tại Nguyệt Hải Thành, Hồi Mệnh Phù đã từng làm mưa làm gió được thì tại Tinh Nguyên Thành này lại càng không ngoại lệ. Đương nhiên, Liệu Thương Phù cũng thế, thậm chí Liệu Thương Phù còn bỏng mắt hơn.
Trầm gia lão tổ khi thấy hai loại phù này thì ánh mắt lão liền sáng lên không thôi.
Khương Hy đã dự tính từ trước nên số lượng hắn họa ra cũng phải lên hơn ngàn tấm, vừa vặn cũng đủ để giao dịch với Trầm gia.
Trầm gia lão tổ mới đầu cũng định mua để bày tỏ thái độ nhưng khi thấy được Hồi Mệnh Phù cùng Liệu Thương Phù thì lão liền nghiêm túc tính toán cọc làm ăn này.
Kéo lên quan hệ với đại tộc ‘Nguyên Anh cảnh’ là một chuyện nhưng nếu có thể chiếm lĩnh được thị trường kinh doanh phù lục ở Tinh Nguyên Thành thì lại càng tốt.
Trầm gia lão tổ biết tiềm lực của Trầm gia, gia tộc của lão rất khó mà nổi lên được ở các tòa đại thành khác nên lão mời quyết định để bản gia đóng cọc tại Tinh Nguyên Thành này.
Lão không cầu thế lực của Trầm gia quá lớn, dù sao lão gánh cũng không nổi và hậu bối về sau cũng chưa chắc gánh được, lão chỉ cần chiếm lĩnh được một phương trời tại Tinh Nguyên Thành này là được rồi.
Khương Hy cũng không biết được rằng cọc làm ăn này của hắn đã vô tình mở ra cho Trầm gia một con đường lớn như thế nào trong tương lai.
Bất quá hắn không nghĩ quá xa chuyện của người khác đến thế.
Ngoài phù lục ra thì vật buôn bán kế tiếp lại khiến cho chính Trầm gia lão tổ phải đỏ mắt không thôi, đó chính là một tòa phù trận, và tòa phù trận này cũng chính là tòa phù trận hắn dùng để phòng thủ trạch viện đoạn thời gian vừa qua.
Trầm Thiên đã sớm cáo tri tòa phù trận này lại cho Trầm gia lão tổ rồi nên lão biết tầm quan trọng của tòa phù trận này.
Trầm gia là một trong Tứ đại thế gia của Tinh Nguyên Thành, thực lực tổng hợp có thể nói là xếp trước ba nhưng có một điểm mà Trầm gia vẫn luôn thiếu khuyết so với những thế gia khác.
Đó là Trầm gia không có hộ gia đại trận.
Cả ba nhà còn lại đều có hộ gia đại trận nhưng riêng Trầm gia lại không có, điều đó liền khiến cho phòng thủ của Trầm gia yếu đi hẳn.
Mặt khác, tòa phù trận này lại hoàn toàn chống đỡ được đòn tấn công của tu sĩ Ngưng Dịch cảnh, tu sĩ Kết Đan cảnh muốn phá thì cũng phải hao đi không ít sức lực của mình.
Luận về đẳng cấp thì cái phù trận này... có thể nói là rơi vào hàng đầu Tinh Nguyên Thành rồi.
Trầm gia lão tổ làm một trong những người có quyền lực nhất Tinh Nguyên Thành tự nhiên biết trong thành hoàn toàn không có tu sĩ bậc Kết Đan cảnh cho nên nói thẳng ra thì trừ phi lão tổ Kim Đan cảnh đến, còn không thì Trầm gia bất bại.
Khương Hy biết sự cường đại của phù trận này nên hắn chào giá cũng cực cao.
Một ngàn vạn linh thạch.
Con số này nói thẳng ra là cực kỳ lớn kể cả đối với một tu sĩ Kim Đan cảnh nhưng Trầm gia lão tổ lại đồng ý mua ngay không chút do dự nào.
Đắt thì đắt nhưng không phải thế gia Kim Đan cảnh nào cũng sở hữu được toà phù trận kinh khủng như vậy đâu.
Cách đây hơn mười năm, Khương Hy cũng đã từng đột nhập vào trong Tô gia tại Nguyệt Hải Thành. Tại thời điểm đó hắn chỉ mới là Luyện Khí cảnh tầng bốn nhưng đã có thể phá được hộ gia đại trận của Tô gia là đủ hiểu phẩm bậc đại trận bảo vệ thế gia Kim Đan cảnh là thế nào rồi.
Khách quan mà nói, hộ gia đại trận của Tô gia không yếu, trận pháp có thể ngăn cản một cơn bão thì làm sao yếu được nhưng luận phẩm chất thì nó nhiều lắm cũng chỉ ngăn được tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thôi.
Còn tu sĩ Ngưng Dịch cảnh giá lâm thì đại trận đó che không nổi.
Rất nhanh, Khương Hy thu lại gần một ngàn ba trăm vạn linh thạch, tâm tình của hắn liền phi thường tốt.
Tài phú nhiều đương nhiên là phải vui rồi.
Về phần Trầm lão gia chủ thì lão cũng vui không kém, kéo lên quan hệ thì lão còn chưa chắc nhưng cầm về được một toà hộ gia đại trận thì từ nay về sau Trầm gia có thể không quá lo lắng về mặt phòng thủ rồi.
Khương Hy tiếp nhận giới chỉ chứa một ngàn ba trăm vạn linh thạch rồi quan sát một chút rồi mỉm cười, đồng thời nụ cười này của hắn cũng mang một chút ý vị không nhỏ.
Mặc dù bên ngoài hắn không thể hiện mấy nhưng trong lòng đã có rất nhiều mối nghi hoặc, từ khi ở bên ngoài cổng thì trực giác của hắn đã báo một cảm giác có chút hơi kỳ quái rồi.
Và cho đến tận khi nói chuyện với Trầm gia lão tổ thì cái cảm giác đó lại mạnh lên không ít.
Khương Hy thu giới chỉ kia vào trong giới chỉ của bản thân rồi trầm ngâm.
Trầm gia lão tổ thấy vậy liền nói:
"Vô Nhai tiểu hữu còn chuyện gì không vừa lòng sao? Lão phu có thể trả thêm".
Nghe vậy, Khương Hy liền xua tay cười đáp:
"Lão tiền bối hiểu nhầm, vãn bối hài lòng với cái giá này rồi, bất quá vãn bối có một thắc mắc, hi vọng lão tiền bối sẽ giải khai".
Trầm gia lão tổ mỉm cười gật đầu nói:
"Tiểu hữu cứ thoải mái, lão phu sẽ trả lời thật lòng".
Khương Hy bình tĩnh hỏi:
"Lão tiền bối, người cảm thấy cái tên Thẩm Hạo như thế nào?".
...
...
PS: Nếu các đạo hữu không nhớ đại trận của Tô gia thì quay lại chương 86, 87 để ngâm cứu.
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!