Chương 161: Mặc Hiên độ kiếp
Tấm màng trong suốt kia lập tức tan thành làn khói hư ảo mà biến đi mất, Khương Hy thở nhẹ một hơi rồi nói ra:
"Được rồi, chúng ta đi thôi".
Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên gật đầu, sau đó liền động niệm mà rút ra phi kiếm. Thấy vậy, Khương Hy nói tiếp:
"Bên trong Nguyệt Hải Thành, tu sĩ dưới Kim Đan không được phép phi hành. Các ngươi nên thu lại phi kiếm đi".
Nghe vậy, sắc mặt hai người liền có chút đỏ lên, bọn hắn đến Nguyệt Hải Thành hơi vội nên cũng không kịp tìm hiểu qua luật lệ ở đây.
Bọn hắn còn nghĩ Nguyệt Hải Thành cũng tương tự với Nguyệt Lôi Thành mà bọn hắn từng ghé ngang khi trước, nhưng xem ra bây giờ thì không phải như vậy.
Sau đó, Khương Hy, Lân, Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên liền ra khỏi Điền y quán mà chạy thẳng một mạch đến Đông Thành.
Mặc Hiên thành chủ nếu muốn độ kiếp chắc chắn sẽ không độ kiếp ngay trong Nguyệt Hải Thành, nếu không một nửa tòa thành này bị hủy diệt là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Vậy nên lựa chọn duy nhất của Mặc Hiên bây giờ chính là ra biển để độ kiếp. Muốn có vị trí quan sát tốt thì Đông Thành là sự lựa chọn hoàn hảo nhất rồi.
May mắn cho đoàn người của hắn là Khương Hy thường hay qua lại Đông Thành nên hắn biết đường nhanh nhất để đến nơi.
Không đến nửa canh giờ sau, đoàn người của hắn cuối cùng cũng xuất hiện tại Đông Thành rồi, vị trí chính là chỗ cái đền thờ cá ông cũ ngày trước Hiên Minh ở.
Qua ngần ấy thời gian, cái đền này đến tận giờ vẫn không có ai tiếp tục ở cả. Khương Hy còn có chút khó hiểu là vẫn chưa có ai đi dẹp cái đền này đi đấy.
Trong số các vị trí đắc địa của Đông Thành thì nơi này có địa thế tương đối cao, dùng để quan sát từ xa thì lại tương đối hợp lý.
Mặt khác, với thiết luật cấm tu sĩ dưới Kim Đan phi hành trong nội thành thì nơi này đích thật có địa lợi nhất rồi.
...
Vạn Chương dừng lại, hai tay chống đầu gối của mình mà thở hồng hộc ra, sau lưng không biết từ bao giờ đã thấm một mảng mồ hôi.
Đồng dạng với hắn cũng chính là Hoắc Hồng Liền, nàng rút ra một chiếc khăn tay rồi đưa lên lau mồ hôi ở hai bên thái dương của mình, giọng có chút hơi run mà nói ra:
"Thật đáng sợ, ban nãy rốt cuộc là ánh mắt của ai vậy?".
Cách đây vài chục phút, ngay khi đoàn người đặt chân vào địa phận Đông Thành thì một đạo uy áp vô hình bất ngờ ập đến toàn bộ bọn họ nhưng chủ yếu nhất vẫn là tập trung vào Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên.
Bởi hai người bọn hắn là tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
Nguyệt Hải Thành có hải cảng, mạnh nhất đương nhiên là hải thương, Đông Thành lại càng là trọng địa, cho nên có tu sĩ cấp cao tọa trấn là chuyện bình thường.
Dĩ nhiên, tu sĩ cấp cao ở đây chính là người mạnh nhất ở Nguyệt Hải Thành hiện giờ.
Chương Hồng Lôi.
Năm xưa sở dĩ Hiên Minh dám chạy đến Đông Thành để trốn sự truy sát từ các đại tộc khác là vì đây là Đông Thành, tu sĩ từ Trúc Cơ cảnh trở lên không được bước vào đây một bước.
Khương Hy cũng đổ ra một tầng mồ hôi, bất quá lại không nhiều như Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên. Còn Lân thì khỏi nói, hắn căn bản không bị cái gì hết, ai bảo hắn chỉ mới Luyện Khí cảnh tầng sáu đây.
Khương Hy vận linh lực tẩy sạch cơ thể mình một chút rồi hướng hai người Vạn Chương, Hoắc Hồng Liên mà nói ra:
"Các ngươi cũng xem như may mắn, vừa rồi nhìn chúng ta là một tu sĩ Nguyên Anh cảnh".
Nghe vậy, tóc gáy Vạn Chương lập tức dựng lên, hắn vội vàng nói ra:
"Nguyệt Hải Thành có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn sao?".
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
"Nguyệt Hải Thành vốn không có, bất quá người vừa rồi là từ Đại Nguyệt Hoàng Thành phái tới. Chúng ta an toàn phần nhiều đều nhờ vào hai ngươi".
Vạn Chương hiểu lời hắn là gì, một tay đưa lên vuốt vuốt bộ y phục của mình mà thầm nhủ:
"Cũng còn may hôm nay mang theo kiếm bào".
Đúng như Vạn Chương nghĩ, Chương Hồng Lôi thu lại ánh mắt của mình phần nhiều là vì bộ nội môn kiếm bào kia của Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên.
Đại Nguyệt Hoàng Triều rất cường đại, cương thổ kéo dài cơ hồi đã bao trùm hết toàn bộ Đông Vực của Huyền Đô Đại Lục. Dẫu thế, Đại Nguyệt cũng không muốn cùng một lúc đi dây dưa với hai đại tông môn của tu chân giới làm gì.
Có một chuyện Khương Hy không biết, đó là sau khi Lý Viễn Trình chết đi, Lý Chấn đã trình báo việc này lại cho Cửu Tiêu Tông biết. Sau đó Chấp Pháp Điện liền phái người đến Nguyệt Hải Thành điều tra một hồi.
Cũng may là tại thời điểm đó, Chương Hồng Lôi còn đang chấp chưởng Nguyệt Hải Thành nên những người đến từ Chấp Pháp Điện mới không dám cậy mặt đại phái mà làm lớn chuyện lên.
Nay Mặc Hiên độ kiếp, bất kỳ một tu sĩ Trúc Cơ cảnh nào xuất hiện tại Đông Thành cũng trở thành biến số hết, vậy nên Chương Hồng Lôi không thể qua loa.
Bất quá sau khi chứng kiến bộ kiếm bào kia, Chương Hồng Lôi rốt cuộc cũng thu tay lại.
Cửu Tiêu Tông rất mạnh nhưng ít nhất còn nói đạo lý.
Thiên Huyền Kiếm Tông cũng rất mạnh nhưng chỉ thích dùng kiếm.
Nói khó nghe hơn là trực tiếp động thủ.
Chương Hồng Lôi không rõ trưởng bối sau lưng Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên là ai nên trước mắt sẽ không để tâm đến hai người này. Chỉ cần không gây khó khăn cho Mặc Hiên thì lão có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
...
Giải thích xong xuôi, đồng loạt bốn người đều ngồi xuống đả tọa mà tu hành. Nguyên Anh kiếp vân tụ hội theo một nghĩa nào đó cần tu hợp lại rất nhiều thiên địa linh khí.
So với Nhị Thập Tứ Tiết Khí của tự nhiên còn muốn nồng đậm hơn nửa bậc, vậy nên thời điểm này không lo tu hành thì đúng là phí của người.
Đột nhiên, một cái bóng đen từ trên bầu trời xuất hiện rồi rơi xuống ngay trên đầu Khương Hy. Hắn mở mắt ra rồi liếc lên một chút mà nói ra:
"Tiểu Hoàng đến rồi sao".
Nguyên lai bóng đen đó là tiểu Hoàng, nghe Khương Hy gọi xong, nó liền meo một tiếng rồi nhảy vào trong lòng Khương Hy mà nằm, không ngọ nguậy, cũng không làm nũng.
Thấy vậy, Khương Hy liền thở dài ra một hơi.
Tiểu Hoàng đây là vẫn còn giận hắn a.
Bởi hắn... đã triệt sản nó rồi.
Cách đây vài tháng, hay nói đúng hơn là một tháng sau khi rời khỏi Thanh Hà Trấn, tiểu Hoàng lại một lần nữa bước vào mùa động dục.
Chỉ là trong thời điểm đó đoàn người Điền đại phu còn đang ở trong vùng núi hẻo lánh, nào có mèo cái cho nó phát tiết.
Ngày qua ngày, tiếng kêu về đêm âm ỉ dai dẳng của tiểu Hoàng mỗi một nặng hơn, Điền đại phu vì chuyện này liền ngủ không được. Khương Hy thấy vậy liền tự bấm quẻ tính toán một chút tình huống.
Mặc dù cuối cùng không nhìn ra được điều gì nhưng thiến tiểu Hoàng cũng không hại nó. Bất quá về sau... nó chỉ không còn khái niệm mùa động dục nữa mà thôi.
Và cũng ngay trong đêm đó, một tiếng mèo kêu đau đớn vang vọng khắp núi rừng.
Và cũng từ đó về sau, tiểu Hoàng tựa hồ có chút ‘láo toét’ hơn với hắn rồi.
Nếu trước đây tiểu Hoàng có thói quen hay nhảy lên vai hắn ngồi rồi cọ cọ cái đầu nhỏ thì bây giờ nó trực tiếp đáp thẳng lên đầu hắn luôn.
Thậm chí còn không thèm làm nũng hay bán manh như trước nữa.
Nhớ lại chuyện này, Khương Hy liền lắc đầu không thôi.
Sự hiện diện của tiểu Hoàng đương nhiên làm cho Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên chú ý, bất quá hai người không hổ là đệ tử đại phái, rất nhanh liền đoán ra được thân phận của tiểu Hoàng.
Hoắc Hồng Liên nói ra:
"Khương sư huynh, đây là linh thú của ngươi?".
Khương Hy nhẹ nhàng hướng nàng gật đầu rồi mỉm cười, một tay đưa lên khẽ vuốt nhẹ tiểu Hoàng. Bất quá tiểu tử này lại lắc lắc đầu như muốn cự tuyệt.
Hắn liền thu tay lại, miệng cười khổ không thôi.
Yêu thú hay linh thú về bản chất đều giống nhau cả, chỉ có điều linh thú là cụm từ để chỉ những yêu thú đã được các đại phái thuần chủng ra mà thôi.
Tiểu Hoàng được Khương Hy nuôi gần một năm, cho nó biến từ mèo phổ thông thành một thân yêu miêu như bây giờ cũng tính là được thuần chủng rồi.
Mặt khác, tiểu Hoàng mặc dù chưa khai linh trí nhưng nhờ vào đặc tính giống loài nên nó rất có linh tính. Ở một mặt nào đó mà nói, hắn ‘ngự thú’ thành công.
...
Đả tọa gần một giờ đồng hồ sau, bầu trời liền tối đen lại, kiếp vân cuồn cuộn như sóng triều mà chiếm cứ một mảnh không gian trên bầu trời kia.
Từng tia tử lôi như ẩn như hiện mà chớp nháy liên hoàn.
Ngay lúc này, một tiếng sét đánh đột nhiên vang lên, chiếu sáng cả một vùng trời, dư âm văng vẳng bên tai như tiếng sóng gầm cuồng nộ.
Kiếp vân trên bầu trời bắt đầu hội tụ lại một điểm xoáy ở khu vực trung tâm, ở giữa nơi đó, một luồng lôi quang màu tím đột nhiên xuất hiện, khí tức bùng phát mà tản ra xung quanh một trăm dặm.
Nhóm người của Khương Hy cảm nhận được đạo khí tức này lập tức đình chỉ tu luỵện, ánh mắt ngưng trọng mà hướng về phía lôi quang kia.
Lôi quang này mới chân chính là Tử Lôi trong truyền thuyết.
Tử Lôi hiện thế, Mặc Hiên muốn độ kiếp rồi.
Khương Hy nhẹ giọng nói ra:
"Bắt đầu rồi".
Vừa dứt lời, đạo Tử Lôi thứ nhất liền xé rách bầu trời mà giáng thẳng xuống bên dưới, không gian như muốn bóp nghẹt lại mà nứt vỡ ra.
Hàng loạt tiếng động như sóng gầm núi lở vang lên rồi vang xa hàng chục dặm mà vẫn còn nghe rõ. Sóng biển liền dao động mãnh liệt mà đánh vào bờ.
Tàu thuyền đang neo ở cảng dưới từng cơn sóng ập vào bờ này liền có dấu hiệu bị nghiêng, thập chí là sẽ lật đến nơi.
Bất quá bây giờ không mấy ai để ý đến những con tàu này cả, bởi toàn bộ tâm trí của mọi người đều đã đổ dồn về phía cột Tử Lôi ngoài biển kia rồi.
Một cơn gió lớn như cuồng phong ùa quét từ ngoài khơi tràn vào bờ. Đầu tóc cùng y phục của Khương Hy liền tung bay phất phơ ở trong gió.
Thấy vậy, Khương Hy liền vận linh lực của mình lên tạo thành một lớp màng mỏng bao bọc cơ thể mình lại mà đối chọi với sức gió bão này.
Ba người cùng một mèo còn lại cũng làm ra hành động tương tự, bất quá hình dáng lại có chút khác nhau.
Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liền là đồng mạch nên linh lực của bọn hắn đồng nguyên với nhau nhưng luận về lực kiểm soát, lớp linh lực sử dụng của hai người bọn hắn còn muốn dày hơn Khương Hy gấp hàng chục lần.
So ra thì Lân cùng tiểu Hoàng đỡ hơn một chút, chí ít bọn hắn cũng được Khương Hy trực tiếp chỉ dạy, không đời nào để lãng phí linh lực được.
Nhìn thấy lớp màng linh lực siêu mỏng kia của Khương Hy, Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên quay sang nhìn nhau, trong mắt liền hiện lên vẻ ngưng trọng không thôi.
Bởi bọn nhắn đã nhận thấy được khoảng cách kiểm soát linh lực của đôi bên rồi.
Chả trách lúc trước Khương Hy tự tin sử dụng phù trận vốn hao tổn linh thức đến vậy. Nguyên lai đại gia người ta sở hữu lực kiểm soát vô song a.
Khương Hy nhìn về phía đằng xa, ở khoảng cách này hắn không thể nhận thấy được bất cứ tình hình gì đang diễn ra cả.
Nhưng đạo Tử Lôi mới lại xuất hiện, đồng nghĩa với Mặc Hiên thành chủ đã thành công độ qua đợt lôi kiếp đầu tiên rồi.
Theo đạo Tử Lôi thứ hai hình thành rồi giáng xuống, một tiếng sóng gầm nữa lại vang lên, gió bão lại cứ tiếp tục nổi.
Đạo Tử Lôi này mạnh hơn hẳn đạo trước đó.
Lại thêm một lần nữa, đạo Tử Lôi thứ ba đánh xuống, rồi lại tiếp tục đạo thứ tư, thứ năm,... Cứ mỗi một đạo trôi qua là lực lượng lại gia tăng thêm một mảng lớn.
Không gian trên bầu giờ như muốn xiên vẹo mà xoắn nát lại vậy.
Sau bảy đạo Tử Lôi liên tục đánh xuống, đạo Tử Lôi thứ tám dần dần hiện thế ra, khí tức uy mãnh như muốn xé nứt bầu trời ra thành từng mảng một.
Ở vị trí xa như thế này, Khương Hy càng phải liên tục thúc đẩy linh lực gia trì cho bản thân, cơ hồ đã dùng hơn một ngàn tia linh lực trong cơ thể rồi.
Khí tức uy mãnh của đạo Tử Lôi thứ tám này phi thường đáng sợ, hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí cảnh nên một mình khí tức của nó thôi cũng đủ đánh tan lớp phòng vệ linh lực của hắn rồi.
Cũng may hắn có lực kiểm soát tốt nên linh lực vẫn còn đủ để chống đỡ.
Lúc này, hắn nhìu mày lại mà tập trung quan sát. Bởi đạo thứ tám bắt đầu giáng rồi.
Một cột lôi điện khổng lồ đánh thẳng xuống như đại chùy, ngoài biển khơi, một luồng khí tức không tên bỗng dưng bùng phát ra. Một khối quang cầu đột nhiên xuất hiện, xung quanh đó tồn tại phù văn như ẩn như hiện.
Đạo Tử Lôi thứ tám đánh thẳng vào khối quang cầu đó, từng tia tử lôi như gặp vật cản mà dần tản ra xung quanh mà đánh về phía mặt biển rồi nổ tung.
Không qua mấy phút sau, đạo Tử Lôi kia thành công đánh rơi khối quang cầu xuống mặt biển rồi dần dần yếu đi mà biến mất.
Khối quang cầu kia rơi vào mặt biển rồi lơ lửng mà tan dần thành quang vụ rồi biến mất.
Đợt lôi kiếp thứ tám, Mặc Hiên độ thành công.
Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, sắc mặt có hơi tái lại. Dư uy từ đạo Tử Lôi vừa rồi thật đáng sợ, hắn thật sự ăn không tiêu nổi. Trong lòng liền cười khổ không thôi.
"Ngao...!!!"
Dị biến đột nhiên phát sinh, một tiếng long ngâm không rõ từ đâu vang lên.
Khương Hy lập tức biến sắc, vội vàng nhìn về phía bầu trời.
...
...