Chương 232: Giải phóng.

Huyền Linh Ký

Chương 232: Giải phóng.

Dương Thiên hơi bất ngờ một chút, nhưng lần này hắn đã chủ động đề phòng rồi, hai thanh đoản đao hơi rung động một cái, dễ dàng đánh bay hai mũi tên đi. Mũi tên mang theo lực đao không lớn bằng hồi nãy, nhưng Dương Thiên cũng phải ứng phó hết toàn lực lượng ra.

Hiển nhiên, tu vi của thiếu nữ này đã đạt đến thất biến kỳ, hơn nữa thanh cung kia cũng không phải huyền binh tầm thường, chí ít cũng là cấp bốn đỉnh cấp huyền binh.

Dương Thiên đánh văng hai mũi tên, tốc độ cũng không ngừng lại, lập tức biến mất tại chỗ, hướng thắng thiếu nữ mà đến. Hắn đối mặt không chỉ là mỗi thiếu nữ này, mà còn có mấy tên thủ hạ của nàng nữa. Những người này thực lực không yếu, ít nhất cũng là lục biến kỳ, khả năng chiến đấu rất mạnh.

Bọn hắn từ xa yểm hộ cung tên, mỗi mũi tên đều mang theo lực lượng mười phần, đồng thời đều nhắm đến yếu điểm, vị trí mười phần khó chịu, để Dương Thiên cũng không thể lơ là, tinh thần phải tập trung trăm phần trăm. Chỉ cần sơ xảy một lần liền có thể bị bắn hạ.

Trong nhóm sáu người này, còn có hai người có năng lực cận chiến, thủ hộ trước người thiếu nữ. Chỉ cần Dương Thiên tiếp cận nàng, nàng liền có thể lui lại, để hai người họ cản bước.

Thực lực của hai người này khá mạnh, chí ít có thể dây dưa với Dương Thiên trong một thời gian ngắn mà không rơi xuống hạ phong, đồng thời còn có cung thủ yểm trợ, Dương Thiên cũng không thể làm gì được họ, ngược lại còn bị áp chế gắt gao.

Cả hai bên vừa đánh vừa truy đuổi suốt nửa giờ đồng hồ, cường độ ác liệc cũng hạ xuống một chút. Lẫn nhau tiêu hao quá lớn, ai cũng căng thẳng không thôi, làm sao có thể duy trì cường độ cao chién đấu được.

Dương Thiên mặc dù có trữ lượng huyền khí lớn, tốc độ khôi phục cực nhanh, nhưng bên họ có tận sáu người yểm trợ lẫn nhau, hắn tiêu hao so với bên kia lớn hơn nhiều. Cho nên thế cục cũng dần đi đến cân bằng, khoảng cách ngày càng kéo xa ra.

Đội cung thủ cùng Dương Thiên đã cách nhau tám trăm mét, ẩn ẩn có xu thế muốn rút lui. Nhưng khoảng cách xa như vậy cũng là tạo sự hung hiểm cho hai thành viên còn lại.

Cả hai người họ đều dùng đao, có thể nói là hạng người thân chinh bách chiến, chiêu chiêu đơn giản ngắn gọn, lại hiệu quả kinh người. Dương Thiên từ trên người họ có thể cảm nhận được một cỗ thiết huyết, giống như những người lính trên chiến trường, thấy chết không sờn.

Một người tên gọi Trần Nghị, một người gọi Lã Điềm.

Trần Nghị ở bên phải, một đao chém tới cổ Dương Thiên, khí thê lăng liệt mười phần. Lã Điềm ở ben trái, hơi cúi thấp người tránh đi lưỡi đao của Dương Thiên, cả người hạ thấp trọng tâm, rưỡn về phía trước, mũi đao đâm ra, cả người cũng như mũi tên lao thẳng đến.

Cả hai hợp kích chiến đấu, ăn ý đồng đều, giống như đã diễn luyện với nhău hàng trăm trận chiến. Lại thêm cảnh giới cao hơn Dương Thiên một chút, đúng là trong nhất thời hơi áp chế được Dương Thiên.

Dương Thiên ánh mắt lóe lên tinh mang rồi đột nhiên lấy một tư thế không thể tương tượng được né tránh hai đòn hung hiếm này. Chỉ thấy cơ thể của Dương Thiên đột nhiên bẻ nhiêng sang phải, cái eo còn cong lệch một khoảng, tránh khỏi mũi đao của Lã Điềm, lách qua khe hẹp giữa hai cái đao.

Đồng thời đoản đao của Dương Thiên cũng không phải bị đóng băng, cổ tay phải xoay người một trăm tám mươi độ, chém dọc xuống, tay trái vặn ngược ra phía sau, hướng Lã Điềm đã lao qua phía sau mình chém đến.

Trần Nghị khoảng cách quá gần, hơn nữa cũng không thể nào ngờ đến Dương Thiên có thể biến hóa cơ thể quỷ dị như vậy, cho nên chỉ kịp hơi nhích thân thể sáng trái một chút, bị đoản đao của Dương Thiên chém văng cánh tay, máu tươi nóng hổi bắn xa ba mét, mùi tanh nồng tỏa ra bốn phía.

Lã Điềm bởi vì khoảng cách xa hơn, những cũng không kịp xoay người, chỉ có thể liều mạng rướn lên phía trước, bị một đao của Dương Thiên chém ra một vết thương dài hết lưng, nhưng so sánh nhẹ hơn Trần Nghị rất nhiều, chỉ là cả người cũng bị lực chém bay ra ngoài gần mười mét.

Dương Thiên thuận thế một cước, đêm Trần Nghị đá bay ra hơn hai mươi mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng cả hai tên này từ đầu đến cuối đều không hề mở miệng nói câu nào hết, bị đánh trọng thương như thế cũng không hề rên cái nào, hàm răng cắn chặt vào nhau, lộ ra mấy phần oai hùng.

Cơ thể của Dương Thiên trở lại bình thường, sắc mặt của hắn hơi giãn ra một chút nhưng lại không có vui vẻ, chỉ có bình đạm tự nhiên mà thôi. Trong đầu của hắn còn không ngừng vang vọng lời nói của Bất Diệt Chi Tâm lúc vừa rồi.

"Làm việc bó tay bó chân, ẩn đông tàng tây như vậy, đáng gì mặt nam nhi."

Câu nói này của Bất Diệt Chi Tâm cũng không phải là sai. Kể từ khi đến thế giới này, Dương Thiên lo lắng mình bại lộ, lúc nào cũng tỏ ra điệu thấp, làm mấy việc âm thầm cái gì cũng phải tính toán kỹ càng, quả là có chút bó tay bó chân.

Tuy về sau không còn tính toán quá kỹ nữa, những cũng không hoàn toàn triển khai bản thân, trong lòng luôn luôn ấp ủ một tia ý nghĩ rằng một điều nhịn chín điều lành.

Kiếp trước Dương Thiên cũng không phải là kẻ như vậy, hắn làm việc có chắc chắn, nhưng cũng là kẻ tài cao gan lớn, không ngại hiểm nguy. Khi là nhân vật trên đỉnh thế giới ngầm, càng là làm việc tùy tâm, không có quá nhiều câu nệ, tuy không nói hung hăng càn quấy, nhưng tuyệt đối là không ngán ai cả.

Chẳng qua chết một lần để hắn hiểu được thu liễm cùng cẩn trọng hơn, lại một lần suýt bị Dương Đường chém giết về sau khiến cho hắn càng lo sợ hơn, càng làm việc bó tay bó chân hơn. Mặc dù việc giết chết huyền chân cảnh đến để cho hắn bành trướng, nhưng cũng không thể xóa đi nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng được.

Hắn đối đầu với thiếu niên cùng thế hệ lộ ra khinh thường hơn, nhưng đối với những thế lực sau lưng lại là dè chừng, không dám phiền phức. Chung quy cũng chỉ vì sợ.

Dương Thiên trong thời gian ngắn suy nghĩ hết thảy, cuối cùng cũng nhìn ra tường tận nội tâm khúc mắc của bản thân mình. Làm người, không muốn chết cũng là lẽ thường, nhưng lại vì thế mà làm việc bó tay bó chân thì đã đánh mất chính mình rồi. Một kẻ không còn là chính mìnnh thì có khác gì đã chết cơ chứ.

Cuối cùng Dương Thiên kích phát Ảnh Yêu Huyền Linh, ngược lại cũng không cần che che giấu giấu làm gì. Dù sao mọi ký ức trong bí cảnh này đều sẽ bị xóa đi, chẳng cần lo lắng gì.

Lại nói việc hắn có hai huyền linh bị lộ ra ngoài cũng không sợ, dù sao vị công chúa kia cũng thế mà. Lưỡng nghi tâm kinh cũng không phải chỉ có mình hắn mới tu luyện được, không đến mức sợ hãi bại lộ như thế.

Vút! Vút! Vút!

Những mũi tên phá không mà đến, Dương Thiên từ đầu đến cuối đều chìm trong suy nghĩ của mình, giống như không có chút nào phát giác đến các mũi tên này vậy. Nhưng khi những mũi tên đâm xuyên thân thể của hắn, găm mạnh xuống măt đất, biến mất trong lòng đất, cơ thể của Dương Thiên lại không bị thương chút nào.

Cứ như cơ thể của Dương Thiên chỉ là ảo ảnh vậy, không hê có thực thể để bắn trúng.

Vị thiếu niên mà ban đầu Dương Thiên tiếp cận, từ trên một ngọn cây rút lui mấy bước, dưới chân cảm giác trống rỗng, hụt hẫng một cái rơi từ trên ngọn cây xuống. Nhưng vẻ mặt của thiếu niên này từ đầu đến cuối hốt hoảng không thôi, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi, đang rơi xuống cũng không phản ứng gì, giống như bị sợ đến choáng váng.

Cũng may có một người ở gần thiếu niên này nhanh chóng nhảy xuống tóm lấy hắn, nếu không thiếu niên này rất có thể trở thành một nhân vật nổi danh.

"Tiểu Thất, ngươi làm sao vậy?"

Mặc dù cả đội đang phẫn nộ vi Trần Nghị cùng Lã Điềm bị trọng thương, nhưng cũng không đến nỗi mất đi lý trí, ít nhất vẫn phải quan tâm đên tình huống bên mình đã. Hơn nữa tất cả đều đang thu hẹp khoảng cách để tiếp ứng cho Trần Nghị với Lã Điềm rồi.

Tiêu Thất từ trong sợ hãi hơi hoàn hồn, ánh mắt mông lung nhìn tất cả mọi người, khuôn mặt không có chút huyết sắc nào, đôi môi cũng trở nên khô khốc nói.

"Hắn...hắn..hắn không phải là người."

Thiếu nữ thủ lĩnh nhíu mày nói.

"Tiểu Thất, nếu ngươi không khỏe, ngươi có thể rút lui trước."

Tiểu Thất vẻ lo lắng hơi giảm bớt một chút, hô hấp cũng chắc chắn hơn, sắc mặc cũng hơi hòa hoãn lại, mặc dù không hết sợ hãi nhưng cũng không đến mức choáng váng nữa. Hắn nâng nhẹ cơ thể lên, ánh mắt chân thành nhìn vị thiếu nữ này nói.

"Tiểu thư, hắn không phải con người đâu. Ta tận mắt nhìn thấy cơ thể hắn hóa thành dạng lỏng để mũi tên xuyên qua, sau đó khôi phục lại bình thường."

Đàm người nghe vậy ánh mắt cũng hơi lộ ra rung động, cho dù có thiên phú trác tuyệt, tâm tính cứng cỏi cũng không tránh khỏi có chút lo lắng, hơn nữa thế giới mà bọn họ đang sống còn tồn tại thần thánh yêu ma, thiên kỳ bách quái không thiếu gì lạ.

Một người có thể biến thành thể lỏng sau đó khôi phục, nghĩ kỹ cũng không có gì quá kinh hãi thế tục. Đáng nói là bọn hắn lại đang đối đầu, nếu như không có cách giết chết thì rất là phiền phức đấy. Hơn nữa kẻ này chiến đấu cũng vô cùng phi phàm, chỉ là một người lại có thể khuynh đảo cả đội ngũ của bọn họ.

Thiếu nữ hơi nghĩ ngợi một phen, nhưng nàng đột nhiên xoay người, ánh mắt lại kinh hãi không thôi, nhìn về Dương Thiên đang đứng cách bọn hắn chỉ có mười mét.

Cung thủ, đánh xa là sở trường, là lực uy hiếp cực kỳ to lớn, nhưng khi bị địch nhân tiếp cận, lực uy hiếp cơ hồ giảm xuống đến không rồi. Nhưng đám người này cũng không phải cung thủ bình thường, từng cái đều là tinh anh trong tinh anh, thiếu nữ càng thêm không tầm thường, đương nhiên có cách khắc phục điểm yếu của mình rồi.

Cây cung trên tay của thiếu nữ có bản tương đối lớn, cánh cung giống như là hai lưỡi đao sắc lẹm. Chỉ thấy thiếu nữ hơi đảo tay một cái, cây cung lập tức lóe lên một ánh sáng vàng, hai bên cánh cung gập vào trong, dây cung mắc nối đang xen rất kỳ lạ.

Chi trong cái chớp mắt, hai bên cánh cung hóa thành hai mặt lưỡi đao, phần tay cầm ở giữa không thay đổi, dây cung ngắn liên kết giữa hai mặt cánh cung nằm ở giữa. Từ một cây cung hóa thành một thanh vũ khí ngắn khá quỷ dị.

Dương Thiên ánh mắt hơi nhảy, hắn lần đầu tiên trông thấy huyền binh có thể lắp ráp kiểu này, có mấy phần khunh hướng liên quan đến cơ quan thuật. Những người khác không có vũ khí như vậy, đổi lại bọn họ lấy ra đoản đao đoản kiếm nắm lên, cất cung vào trong nhẫn chứa vật.

Xem ra cây cung này là một mặt hàng đặc biệt.

"Ngươi là ai?"

Thiếu nữ lạnh giọng hỏi, đồng thời nắm lấy vũ khí của mình, hơi thấp người thủ thế, trực giác của nàng nói không nên hành sự lỗ mãng, phải đề phòng người trước mặt này....