Chương 240: Thanh Vũ Dực Giao.

Huyền Linh Ký

Chương 240: Thanh Vũ Dực Giao.

Huyền linh thuật: Băng Bạo!

Một khối băng khổng lồ hình thành trước người của Tiếu Thiên Chân, ngay trong miệng của Thanh Vũ Dực Giao. Thanh Vũ Dực Giao cùng vói Tiếu Thiên Chân ánh mắt đều co rút lại, muốn phản ứng cũng không kịp.

Oanh!!!

Kinh thiên tiếng nổ lớn vang lên, hàn khí tỏa ra bốn phía, từng mảnh băng vụn lẫn với sương trắng bao phủ phạm vi hơn ba mươi mét.

Oanh!!!

Trong làn sương trắng, lại một tiếng nổ vang trời rung lên, sương trắng lập tức bị xung lực thổi bay tán loạn, mọi người lại một lần nữa có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Chỉ thấy Tiếu Thiên Chân lúc này đã trở lại hình dáng ban đầu, toàn thân cũng không còn là màu đỏ nữa, thay vào đó đã trở thành màu đen, cùng với một lớn băng mỏng bao phủ bên ngoài.

Thánh Vũ Dực Giao trông cũng không khá hơn chút nào, một nửa đầu lâu bị bao phủ bên trong một khối băng mỏng, hai mắt của nó hơi trừng, yêu khí trên người cũng tăng lên một đoạn so với trước kia.

Bên trái của Thánh Vũ Dực Giao, ngay vị trí vây tai, Yết Tử lẳng lặng đứng ở đó, hai tay nắm lấy một vật đén nhánh, giống như một cây chông, một đầu của nó đã xuyên qua lô ai của Dực Giao. Nhưng chân trái của Dực Giao lại đang bóp chặt Yết Tử.

Rốt cuộc là bên nào thắng?

Thời gian cũng như lặng yên, một giây trôi qua cứ như trăm năm, tinh thần từng người cũng bị kéo căng lên cực độ.

Huyền Linh Thuật: Kiếm Nhu.

Cận Đông Lai vừa rồi nhảy lên không trung, còn chưa tiếp đất, ở cách mặt đất chừng bốn mét hét lên một tiếng, lông vũ từ huyền linh hóa thành phi kiếm, tốc độ cực nhanh lao vút qua không trung, hình thành dây xích đem Dực Giao vây kín lại.

Răng rắc!

Yết Tử bị Dực Giao bóp nát, toàn thân giống như một quả bóng hơi bị bóp nổ tung, máu tươi bắn ra bốn phía. Băng đá bao phủ miệng của nó cũng bị vớ nát bắn ra xung quanh, đồng thời còn một ngụm cắn xuống Tiếu Thiên Chân cùng Hà Dạ Huyền.

Huyền linh thuật: U Huỳnh Kinh Tượng.

Cờ rốp!

Hai hàm rằng của Thanh Vũ Dực Giao cắn vào nhau phát ra tiếng nghiền nát vang vọng. Cách không xa ba mươi mét bên ngoài, thân hình của Tiếu Thiên Chân cùng Hà Dạ Huyền hiển lộ ra, mà bên cạnh hai người có có một tên người khô quắt như da bọc xương, hai mắt hôc hác đến tuyệt vọng.

Đúng là vừa thi triển huyền linh thuật Chử Kiến Văn, cứu được cả hai ngườ.

Huyền linh thuật của Chử Kiến Văn đúng là rất nghịch thiên, nhưng hạn chế cũng không nhỏ chút nào. Mỗi lần thi triển huyền linh thuật xong, cơ thể đều tổn thương to lớn. Đáng lẽ tổn thương này sẽ do Bách Mục Thùy Phong gánh vác, nhưng Chử Kiến Văn vì muốn cường đại hơn nên đã bất chấp, đem Bách Mục Thùy Phong tăng lên thành huyền linh cấp ba.

Hắn không có Hỗn Độn Châu chí bảo, mặc dù cũng có bảo vật khác nhưng miễn cưỡng có thể khống chết Bách Mục Thùy Phong mà thôi. Huyền linh càng mạnh thì cắn trả càng mạnh, Bách Mục Thùy Phong không thể thoát khỏi sự chưởng khống của Chử Kiến Văn, nhưng vẫn có thể làm mấy tiểu động tác.

Ví dụ như chuyển rời tổn thương sang người huyền giả.

Chuyện này ở trong Cửu Thiên Đại Lục cũng không có gì hiếm lạ cả, nếu không Hồn Sư đã không phải là chức nghiệp tôn quý nhất rồi. Chử Kiến Văn vì chuẩn bị cho bí cảnh, thời gian gần đây mới đem Bách Mục Thùy Phong tăng lên cấp ba, cho nên vẫn chưa kịp giải quyết tai họa ngầm này, mới có hiện trạng như hiện tại đây.

Gầm!!!

Tiếu Thiên Chân bước ra một bước, khí thế phóng lên tận trời, giống như mãnh hổ hiển sơn, tiềm long xuất uyên, khí thế không ngừng tích tụ, không ngừng đạt đến đỉnh phong, không ngừng siêu việt đỉnh phong. Dần dần, thân thể của hắn lại cất cao lên, nhanh chóng đạt đến ba mét...bốn mét...sáu mét.

Thân cao sáu mét, toàn thân màu đồng cổ bóng loáng, cơ bắp cuồn cuộn, huyết dịch sôi trào.

Đồng thời, từ cơ thể của hắn toát ra một cỗ huyền khí, huyền khí nóng rực, dày nặng kéo dài, liên miên không dứt, bên trong nóng nực lại tràn đầy sinh cơ nhưng theo thân thể càng ngày càng đen, cỗ sinh cơ này cũng dần biến mất, huyền khí cuồng loạn, giống như tử vong diệt thế.

Huyền linh thuật: Khiếu Nguyệt!

Tiếu Thiên Chân mặt mày dữ tợn, toàn thân bóng loáng không một vết thương, lộ ra màu đen thâm thúy hướng Thanh Vũ Dực Giao lao đến, toàn thân lực lượng đều kích phát ra ngoài, đồng thời hai chân cũng chỉ bước ra hai bước, mỗi một lần đều có một bàn chân ghì xuống mặt đất, đem mặt đất ép vỡ ra như mạng nhện.

Một bước của Tiếu Thiên Chân không dài lại đi rất ra, giống như dính chặt mặt đất, đem cả mặt đất di chuyển, hòa hợp lại cùng trời cùng đất.

Chiến pháp: Long Hổ Bộ.

Đạp!

Tiếu Thiên Chân bước thứ hai đã đến trước mặt của Thanh Vũ Dực Giao, tay hai chân như mọc rễ tại mặt đất, tay phải vung ra, giống như toàn bộ thân thể đều ở trên tay phải, toàn bộ mặt đất đều ở trong nắm đấm này.

Chiến pháp: Trọng Kích!

Oanh!!!

Thannh Vũ Dực Giao vỡ nát trói buộc của Kiếm Nhu, nhưng cũng không kịp tránh né đòn này rồi, chỉ có thể dồn toàn bộ yêu khí đón đỡ. Một quyền này dồn toàn bộ lực lượng của Tiếu Thiên Chân, hắn tích lũy bao nhiêu ngày tháng chuẩn bị, dù ban nãy hao hết một phần năm, nhưng cũng còn lại bốn phần, đủ để Thanh Vũ Dực Giao sứt đầu mẻ trán.

Nếu như Thanh Vũ Dực Giao có thể dùng toàn lực thì nó cũng chẳng e ngại gì đòn này, cùng lắm thì như gãi ngứa mà thôi. Nhưng bây giờ nó đang bị áp chế thực lực, đến cả thân thể cũng bị áp chế một cách quá đáng rồi, cho nên cảm giác cũnng đau rát không thôi.

Toàn bộ thân thể của nó bị cú đấm này hất tung lên không trung, bay người hơn tám mươi mét mới bị nó cứng rắn ngừng lại, gò mát tràn đầy vảy giáp đã bị nứt ra, lộ ra một màu đỏ tím dưới lớp da.

Sỉ nhục!!!

Thật sự là quá sỉ nhục.

Đường đường cấp chín yêu thú vương giả lại bí đám kiến hôi này đánh bị thương, hơn nữa là một cú thẳng mặt, nếu như truyền ra ngoài thì có có mặt mũi gặp ai cơ chứ.

Đột ngột, một bóng đen lóe lên, ở xuất hiện ở trong ánh mắt tức giận của Thanh Vũ Dực Giao là một khuôn mặt quen thuộc khiến hắn hơi giật mình. Người này trong tay lại xuất hiện một cây mâu sắc nhọn đen nhánh, hướng má trái của Dực Giao đâm xuống.

Chiến pháp: Đoạn gia tốc!

Cảnh giới lưu thủy, phát huy ra một trăm mười chín phần trăm lực lượng công kích, tộc độ đâm ra trong nháy mắt tiêu thăng đến cực hạn. Dực Giao đã nhanh chóng lách mình đi, nào ngờ sau khi giao tốc thì mục tiêu của Yết Tử lại từ má trái chuyển sang mắt trái.

Gầm!!!

Dực Giao trừng mắt một cái, Yết Tử liền bị thổi bay ngược ra ngoài, toàn thân thất khiếu ra máu tươi, vương vẩy giữa không trung.

Huyền linh thuật: Kiếm Phong Kim.

Phốc!!!

Mũi kiếm ngọt sớt đâm vào má của Thanh Vũ Dực Dao, đâu sâu vào trong...ba phân, sau đó liền triệt để bị kẹt lại.

Cận Đông Lai cũng chẳng thèm cố chấp làm gì, thấy mũi kiếm thuận lợi đâm vào liền đạp mạnh chân một cái, Truy Nguyệt Bộ phát huy đến cực hạn, bàn chân ẩn ẩn đau nhói khi đạp vào chuôi kiếm, cả người như tên bắn người trở về.

Trong lòng Cận Đông Lai thầm nhỏ nước bọt, không chạy hắn sẽ chết mất. Nhưng chạy hướng này thì...có thể sẽ chết chùm....

Huyền linh thuật: Sinh Tu!

Chử Kiến Văn lại phất tay lên một cái, Bách Mục Thùy Phong từ trong trăm con mắt bắn ra hồng quang, hồng quang chui vào thân thể của tất cả mọi người. Hắn thấy Cận Đông Lai đang lao đến, cũng không có cách nào khác là lấp ra lá bài tẩy của mình, hi vọng có thể thành công.

Mọi ngươi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức khôi thôi, nhưng vết thương cũng nhanh chóng hồi phục lại. Yết Tử trong lúc mơ hồ, hồng quang nhập thể, ý thức cũng không rõ ràng nữa rồi, thân thể của hắn dần chìm vào trong đại địa, biến mất không một dấu vết.

Gầm!!!

Thanh Vũ Dực Giao triểu để nổi trận lôi đình, huyền binh cắm trên mặt nó là cấp năm huyền binh cũng bị cơ mặt của Dực Giao ép vỡ nát, mảnh vỡ bắn ra ngoài.

Nó gầm lên một tiếng, từ trong miệng phun ra một cột nước, cột nước đường kính xoáy càng ra ngoài càng mở rộng, lên đến hơn năm mươi mét, hoàn toàn bao phủ bốn người trong phạm vi của xoáy nước.

Xoáy nước thâm thúy giống như một con cự thú mở rộng miệng, mỗi một đường xoáy giống như răng nanh, chầu trực xé rách lấy con mồi. Tốc độ cột nước cực nhanh, nước màu đen láy, hôi tanh vô cùng, hoàn toàn không cho bốn người phản ứng đã đổ ập xuống, bao phủ bọn họ.

Toàn bộ ba bên vách đá đều biến mất, trên mặt đất thêm một cái hồ to, đường kính ba trăm mét, kéo dài một nghìn mét, từng đường gợn sóng nối tiếp dọn ra một khu vực trống trải, chìm vào trong tĩnh mịch cùng hôi tanh.

Lấy sức mạnh của yêu thú cấp bốn pháp ra công kích cũng kinh khủng đến mức như thế, trên đường đi có lẽ cũng không có sinh vật nào có thể sống sót rồi. Thực tế đấy là huyết mạch thần thông của Thanh Vũ Dực Giao, khi phát ra thuật này, nó cũng không phải dùng sức mạnh của Yêu thú cấp bốn rồi.

Dù sao đây là từ trong bản mạng của nó phát ra ngoài, tuy bị bí cảnh gọt bớt, nhưng cũng tương đương với yêu thú cấp sáu, thậm chí chất lượng có thể so với yêu thú cấp bảy, huyền chân cảnh tứ trọng cũng không dám đón đỡ trực tiếp nữa là.

Quả không hổ danh là huyết mạch thần thông.

Hắc Thủy Tuyền Qua....

p/s: Cảm tạ các vị đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện. Mặc dù không được như tác giả mong đợi, nhưng tác vẫn cố gắng từng ngày để hoàn thiện bộ truyện này, không phụ lòng của tất cả các bạn đã theo tác đến tận đây.
Chúc các bạn có những phút giây vui vẻ cùng Huyền Linh Ký!!!