Chương 87: Chiến tranh Chiêm Thành- Chân Lạp (14)
.
.
Quyển II: Anh Hào Tụ Hội
- Ngài hãy cho người tìm gã này về đây!- Gã sứ giả đưa cho Quahajava một bức tranh vẽ khá là chi tiết chân dung một người đàn ông.- Đây là mật thám của Mahat Trasin cài cắm ở đây. Hắn là một trong những kẻ đã được chúng tôi tặng ngài như một tên nô lệ trong lần gặp mặt trước đó!
Quahajava nghe vậy thì biết vậy, cho người làm theo ngay. Lúc trông bức tranh thì chưa thấy gì, chứ thấy người rồi thì Quahajava lẫn tay sứ giả liên quân đều phát khiếp trước vẻ cô hồn các đảng của gã này. Gã ta tóc dài không được buộc hay quấn gì cả, để loà xòa ra sau lưng, mắt luôn quắc lên, đôi môi mỏng dính dường như lúc nào cũng mím chặt. Đã thế gã lại còn vô cùng cao to, ít ra cũng phải 1m8, ngực nở, vai rộng, trong như một ngọn núi nhỏ.
- Người là kẻ đã được Mahat Trasin giao việc hả? Thế nội dung kế hoạch là gì?
- Tên ta là Laphu, một trong những tiểu tướng của ngài Mahat, nhiệm vụ của ta không phải là trình bày cho hai người. Ta nói, các người làm theo.
- Cái gì chứ!- Quahajava nhíu mày, giọng hơi cao lên thể hiện rõ sự bất mãn.
- Bốp!- Không nói thêm một lời, Laphu đám cho vị vương gia không hiểu chuyện một cú thực lực, làm y choáng váng tới mức suýt nằm quay đơn ra, máu mũi máu mồm tuôn ồng ộc. Thấy cảnh này mấy gã gia nhân trong phủ vội xô lại toan bắt trói tên cuồng đồ, ai dè gã lấy trong người ra con dao, nhỏ mà sắc nhọn kinh người. Sau khi đâm chết tới tên thứ ba thì bọn gia nhân im thin thít, quỳ rạp xuống.
- Hiểu chưa!- Laphu hỏi lại.
- Hiểu! Ngài nói tôi làm theo!- Bây giờ mà còn không hiểu nữa thì chỉ có chết, nên Quahajava hiểu nhanh tới bất ngờ.
- Tốt! Kế hoạch chi tiết, đưa đây!- Laphu nhìn tay sứ giả
- Dạ đây!- Tay sứ giả lúc này cũng chợn, gã không phải người của Mahat Trasin, mà là dân Bồn Man, sở dĩ gã là sứ giả cho liên quân cũng vì thỏa hiệp chính trị thôi, nên khi biết được việc Laphu là tướng dưới tay Mahat Trasin và cách đối xử với kẻ kém hiểu biết của hắn, tay này mau mắn đưa ra bản kế hoạch do Mahat Trasin viết ra.
Cầm bản kế hoạch của chủ tướng, Laphu đọc nghiến ngấu một thời gian dài, rồi hạ tờ giấy xuống. Hắn nhìn thẳng vào mặt người vừa bị đấm tới xưng tều môi- hoàng thân Quahajava.Bị một kẻ vừa đấm mình vỡ mồm nhìn chằm chằm, Quahajava thấy hơi rén thật sự.
- Có.. có… chuyện gì không?- Quahajava nuốt nước bọt đánh ực một cái, hỏi chuyện.
- Với mi, một chuyện tốt! Với kẻ khác, chuyện cực xấu.
………
- Hoàng huynh,! Hoành huynh!- Chừng một canh giờ sau, Quahajava rời khỏi nhà, vết thương trên mặt không chút nào che dấu, thậm chí còn cố làm cho nói hiện rõ ràng. Gã không thèm đi chậm rãi, ngồi xe ngựa hay cưỡi chiến tượng mà cưỡi ngựa phi thẳng vào hoàng cung. Vừa chạm cửa cung, Quahajava chân chưa chạm đất đã hò hét rầm trời, khiến tất cả mọi người chú ý.
- Có việc gì mà người trong như sắp chết vậy!- Kasen thấy thằng em ruột mình đến thì hỏi một câu, chứ thực tình Kasen từ lâu đã không muốn để ý tới thằng em ngu xuẩn, tham lam này.
- Liên quân Chân Lạp định đánh vào thành!
- Cái gì? Mi nói lại xem!
- Huynh có biết cái tên sứ giả mà hay đến chỗ chúng ta để bàn chuyện nghị hòa không, lần trước hắn còn đến để tặng đệ vàng bạc, gia nô,,… nhờ đệ ép huynh nhanh chóng đầu hàng ấy.
- Ta nhớ!- Kasen đáp lại, cố nén giọng khó chịu. Sự phản bội của Quahajava khi ấy thực khiến gã giận. Nhưng bây giờ nghe thằng em tự kể tồng tộc ra chuyện nhận tiền để làm việc đó, Kasen lại thấy có phần nào buồn cười, thằng em này có vẻ quá đần và tham, thấy tiền mờ mắt tới nỗi không biết tới hậu quả phía sau.
- Lần này hắn đến để bảo đệ giết huynh rồi cùng chúng mở thành, dẫn quân Chân Lạp vào.
- Hắn nói thẳng toẹt ra như thế!
- Vâng!
- Thế rồi mi chạy thẳng tới đây bảo ta về việc đó. Mà mặt mi sao thế!
- Để đệ kể đầu đuôi cho. Hắn bảo đệ rằng quân của tướng Trui Heola đã đánh và đốt trụi kho lương của chúng, nên quân chúng sắp phải rút chạy.
- Trui Heola đã đốt được kho lương của quân địch. Bọn chúng chuẩn bị chạy?- Kasen lặp lại, hơi thở dồn dập lên. Thông tin này nếu là thực, vậy Laja được cứu rồi
- Nhưng nếu không công mà rút, thì chúng thấy không ổn, nên chúng định đồ thành, giết huynh, quật mồ mả cha ông ta lên, vừa lấy chút tiền của, lương thực để mang về nước và dùng dọc đường, vừa vớt vát chút danh dự. Nhưng công thành khó khăn, thương vong chắc chắn sẽ lớn, nên chúng hy vọng đổi cách khác, là ép em giết hoàng huynh, rồi mở kho lương, ép toàn thành nạp thuế cho chúng có lương ăn mà rời đi. Được thế em sẽ được tha chết, lại còn được làm vua nữa.
- Vậy mà mi không đồng ý.
- Em tham chứ có ngu đâu! LÀm thế xong chúng chạy mẹ nó về nước, còn em thì ở lại thể nào cũng bị giết vì tội bán nước mất.
- Vậy tên sứ giả…
- Em nghe thế liền giả đồng ý rồi hè gia nhân tới bắt trói hắn định mang vào cho hoàng huynh xem xét, ai dè bọn đi cùng chống cự quyết liệt, tên kia thấy em không thuận định thoát thân ra ngoài báo cho địch biết mà đánh gấp nhân lúc quân ta không phòng bị. Em liều chết mãi mới giữ được chúng lại, nhưng tên sứ giả trong lúc đánh lộn đã chết toi, em mang đầu nó tới đây.- Quahajava nói đoạn liền cho người dâng lên cái hộp. Khi Kasen mở ra, thực chính là đầu của tay sứ giả.
- Tốt!- Kasen hít một hơi thật sâu rồi lập tức lệnh gọi hết văn võ bá quan trong triều đến đại điện có chuyện quan trọng. Sau khi mọi người tới đông đủ cả, Quahajava lại đem mọi chuyện trình bày cẩn thận, khiến ai nấy đều thất sắc kinh hoàng. Quả thực việc sắp xảy ra quá mức tưởng tượng của ọ: Trui Heola đánh một đòn tuyệt hảo, kẻ địch thì chó cùng dứt dậu còn tên nhu nhược bất tài như Quahajava đã tự biết vì đất nước mà chiến đấu, dẫu rằng nhìn qua cũng biết hắn bị thương khi đánh lộn với một tên quan văn chứ không phải ra chiến trường gì cho cam, nhưng thế cũng là tiến bộ lắm rồi.
- Bệ hạ, địch đã cùng đường, chúng tất lấy hết sức ra mà đánh, quân ta phải trên dưới đồng lòng may ra mới qua được ải này. Thế nên thần xin bệ hạ ngự giá thân chính, cùng quân sĩ giết địch, tăng sĩ khí, trấn nhiếp kẻ có dị tâm.
- Được!- Kasen gật đầu.
- Đệ xin theo hoàng huynh kề vai tác chiến!- Quahajva vội hô to, tiếng thì dõng dạc nhưng ai nhìn cũng khinh bỉ, vì theo vua thân chinh nghe tưởng nguy hiểm, nhưng chỉ là công tác động viên thôi. Trừ phi đến mức không thể nói nổi nữa, nếu không thì an toàn chán vạn. Nhưng dù sao tên này cũng đã mang tới cho họ tin tức xác thực
- Vậy các cung nhân, thái hậu,…
- Hãy giữ lại tối thiểu thôi, nếu thành phá thì có nhiều tới mấy cũng khó lòng…
- Bố trí quân lực tại các cổng,…
Nhất thời toàn bộ đại điện làm việc sôi nổi, quan tướng cùng đồng tâm góp sức, giúp quốc gia đi qua được đại tai kiếp này. Những sự phòng thủ, cạm bẫy được bàn soạn trong thười gian ngắn nhất, có sự chuẩn bị chu đáo nhất, cẩn mật nhất, làm với tốc độ nhanh nhất…. Đồng thời, rất nhiều quan lại cấp thấp bắt đầu ra khỏi hoàng cung, đi tới giải thích, vận động người dân cùng triều đình chống quân xâm lược. Người dân cũng hiểu rằng đây là giờ phút tồn vong sống chết, nên vội vàng dùng hết khả năng mà làm cùng với quân đội, vua quan. Ai nấy đều hăng hái làm việc mà không ngờ rằng dù họ có chuẩn bị bao nhiêu đi chăng nữa cũng là thừa, vì những sự chuẩn bị đó đều đã được vẽ lại, rồi truyền về đại doanh quân Chân Lạp bằng chim đưa thư. Sở dĩ tên gián điệp biết được tường tận như thế là vì ắn đã ở cùng tất cả mọi người ngay khi họ bàn soạn công việc- Quahajava.
Hóa ra Mahat Trasin hiểu rằng nếu lam theo kế hoạch đã bàn sẵn, thì có điên Quahajava mới chịu làm theo, vì làm thế thì dân Laja sẽ biết ngay hắn là thằng phản bội và họ sẽ ùa lên giết hắn ngay, rồi nổi loạn chống lại liên quân. Ông ta cần phải biết Quahajava thành một vị vua vì bất đắc dĩ mà phải đầu hàng, vì dân mà phải buông vũ khí. Mà muốn thế, có hai chướng ngại phải vượt qua: vua Kasen và sự căm hận của người dân.
Chỉ khi nào Kasen chết và người dân từ hận thù chuyển sang sợ hãi, sợ tới mức mong được hòa bình, dù chỉ là giả tạo, đó mới là cơ hội cho Quahajava danh chính ngôn thuận đầu hàng. Liên quân phải đánh thật tốt, phải phá tan được quân Laja tại Phabua trong thời gian ngắn, tạo được nhiều thương vong và giết chết Kasen tại chỗ. Và điều này chỉ có được khi họ được tay trong chỉ điểm.
Quahajava được chọn làm tay trong, làm chỉ điểm trong vụ này. Vậy là một mình gã diễn 3 vai: kẻ chỉ điểm, kẻ điếm đàng biết quay đầu muộn màng, sẵn sàng cùng chống địch và vị vua vì dân mà phải làm điều đầy khuất nhục- hàng địch. Dù muốn làm vai nào, gã cũng phải có thứ công đầu hiển hách, và đầu tên sứ giả chính là thứ đó. Trong bức thư gửi Laphu, điều này được trình bày rõ, còn tên sứ giả tuyệt không biết chút nào. Ai cũng biết chết vì nghĩa lớn là bổn phận, nhưng bắt họ tự mình đưa cho mình án tử thì thực không biết họ sẽ làm gì nữa, xé bản án ấy đi cũng có thể ấy chứ. Thành ra đến khi bị giết, tên sứ giả vẫn mãi là kẻ hồ đồ. Giết tên sứ giả xong rồi, Laphu bày kế cho Quahajava để hắn lấy được lòng tin của Kasen và bá quan về sự trung thành của mình với đất nước, về việc hắn ta thực lòng sửa đổi. Và quan trọng nhất là, cách làm thế nào để làm tên chỉ điểm phá hoại nội bộ hợp cách- đưa gián điệp đối phương vào giữa cuộc họp bán cách đối phó quân thù.
Dưới thân phận là vệ sĩ mới của Quahajava, Laphu thản nhiên nghe mọi sự sắp xếp, phân công phòng thủ khu vực nọ khu vực chai, quân số, khí giới rồi cả dự trữ, bố phòng,… Với tài năng của mình, Laphu nắm hết mọi thứ sau một lần nghe. Và thế là sau khi hắn quay về, viết lại toàn bộ và gửi cho Mahat Trasin, mọi sự chuẩn bị của vua tôi Laja đã thành công cốc, thành Phabua giờ đây như bị nhìn xuyên thấu rồi.