Chương 86: Chiến tranh Chiêm Thành- Chân Lạp (13)

Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 86: Chiến tranh Chiêm Thành- Chân Lạp (13)

.
.
.
Quyển II: Anh Hào Tụ Hội

Mahat Trasin đang cùng các tướng lĩnh bàn bạc công việc dồn ép thêm vua tôi Laja thì nhận được tin kho lương bị đốt và Chohan Xihan đang đưa tàn quân về. Đây là một tin tức gây chấn động mạnh tới toàn quân. Một cuộc họp được mở ngay sau đó để giải quyết hậu quả của chuyện này.

- Khốn nạn, tại sao ngài có thể bất cẩn tới vậy chứ! Vì ngài không thể giữ được chút lương thực đó mà giờ bao công sức của tất cả bọn tôi sắp thành lại bại!- Vừa vào phòng họp, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì đã có người đứng ra chì chiết Chohan Xihan. Đó chính là Chao Khản- vua của Bồn Man. Cũng chính vì thân phận này, ông ta mới dám nhảy ra chỉ trích Chohan Xihan- một vị hoàng thân của nước đồng minh. Ngoài ra cũng không thể không kể tới việc Chao Khản đã đặt cược quá nhiều vào cuộc chiến này, nếu chiến thắng thì ông ta sẽ được vinh danh trong sử sách Bồn Man đời đời. Tới lúc sắp thành lại bại thì ông ta thực không cam lòng.

- Tôi biết!- Chohan Xihan đáp lại một cách từ tốn. Suốt quãng đường rút chạy, ông ta đã có đủ thời gian mà suy nghĩ làm sao trả lời với đồng minh của mình về sự thất bại này.- Nhưng quân của tôi đã làm hết khả năng của mình.

- Nếu quân của ngài và ngài đã làm hết sức, vậy tại sao kho lương lại mất vậy!- Chao Khản nói giễu

- Các vị đừng quên quân của tôi ban đầu có 3000 tinh nhuệ, để kiềm chế địch mà phải mất đi phân nửa, số bù vào hiện giờ là quân không chính quy, khả năng chiến đấu vốn không thực tốt.

- Dù vậy thì ngài vẫn có tường cao hào sâu, sức vẫn giữ tốt…- Chao Khản dường như quyết tâm bắt Chohan Xihan phải nhận lỗi, liên tục dồn ép vị hoàng thân người Ai Lao.

- Các vị, giờ không phải lúc tranh luận lỗi thuộc về ai!- Mahat Trasin thấy không khí có phần căng thẳng quá, đành lên tiếng khuyên can. Uy thế của đại quốc Chân Lạp đã khiến Chao Khản phải dừng lại dù lòng rất hậm hực.- Các vị, từ những tin tức mà Hoàng thân Chohan mang về, các vị có suy nghĩ gì không?

- Địch lần này dùng quân tinh nhuệ, có bộ có kỵ, có cả quân cảm tử, đây phải là quân trung ương Laja chứ không thể là quân tại các địa phương tuyển mộ được!- Một viên tướng Lão Qua nói

- Vô lý, ta đã thu hút được tất cả quân chủ lực của chúng tại cảng Larati và thành Phabua rồi, lấy đâu ra lắm thế.- Một viên tướng Bồn Man phản bác ngay. Rõ ràng họ vẫn giữ thái độ khắt khe với thất bại lần này.

- Nếu chúng đổi dần quân chủ lực bằng quân địa phương thì quân ta ở cảng Larati cũng không chưa chắc đã biết được!- Một viên tướng Ai Lao được dự họp liền phản đối.- Các vị thừa hiểu là quân của Hồng Bàng và Ai Lao đã bị đánh phủ đầu rất mạnh, thiệt hại của họ đã quá nặng nề, thành ra việc họ mong chỉ là cố giữ chặt cảng Larati chứ chủ động công kích là việc điên rồ. Một khi như thế kẻ địch chỉ cần từ từ rút ra rồi bù số quân tinh nhuệ rút ra bằng tân binh và quân địa phương thì quân ta cũng không biết. Thậm chí họ có thể mừng thầm vì việc chỉ bị vây chứ không bị tấn công mạnh như lúc đầu ấy chứ!

- Nếu thì kẻ ta chuẩn bị đối mặt không phải hạng xoàng đấu!

- Hắn có thể là ai chứ?

- Trui Heola. Lão già đó khá nhất trong bọn tướng lĩnh Laja.

- Mất đi kho lương chỉ là một phần vấn đề thôi, vì tuy răng kho lương của ta đã mất, lương thực tại chỗ vẫn còn, ta chưa tới nỗi chết đói ngay. Nhưng tinh thần binh sĩ e là xuống dốc không phanh, mà bọn trong kinh đô Phabua sẽ vững tâm đợi tiếp viện tới. Thậm chí cả bọn chủ hàng ngày trước.- Khua Bana- đại tướng quân Lão Qua sau hồi lâu bàn bạc với người của mình, mới mở miệng nói. Nhưng điều lão nói đúng là được trau chuốt khá lắm rồi, nói đúng ngay tử huyệt của liên quân Chân Lạp.

- Những kẻ đã đồng ý góp sức cho ta thế là đi tong hết ư?- Chao Khản nghe thế hỏi lại cho chắc. Số là lão đã cho người vào tiếp xúc với một số kẻ yếu tinh thần, sợ chết của hoàng gia và quan trường Laja, một trong số đó là em trai của vua Laja hiện tại, hoàng thân Quahajava. Gã này nhát gan, tham lam, chí lớn tài hèn nên không được ban chức tước gì, chỉ làm một vị hoàng thân an nhàn, nên cũng có đôi điều bất mãn. Khi sứ liên quân đến, đút lút vàng bạc, lại rót mật vào tai gã về lời hứa vinh hoa phú quý, gã bèn chấp nhận đứng ra khuyên anh mình- vua Kasen hãy sớm hàng. Lúc này vì liên quân Chân Lạp đã vây thành, tin tức của lão tướng Trui Heola vẫn phải giữ bí mật, một phần không nhỏ quan lại đã ngả theo phe vị vương gia nhát cáy này, gây sức ép lên vua Kasen.

- Đúng thế, đi tong hết! Sớm nhất thì sáng mai, trong Phabua sẽ có được tin tức về việc quân ta mất kho lương. Những kẻ bấy lâu nghiêng ngả theo phe ta giờ phải nhanh chóng ngậm họng lại, thậm chí phải khuyên đánh để tỏ lòng trung.- Khua Bana lắc đầu thất vọng.

- Vậy thì chưa chắc!- Mahat Trasin đột nhiên phản đối.- Tình thế này với ta bất lợi một, với Quahajava thì lại bất lợi mười. Hắn đã lộ rõ cái lòng phản quốc, tất nhiên một khi thế cờ lật ngược thì hắn sẽ càng khó sống. Ta đi được về nước, hắn có thể chạy đi lưu vong sao?

- Ý tướng quân là…

- Cơ hội duy nhất của hắn ta lúc này là cùng quân ta phá thành, giết chết Kasen và bọn chủ chiến, ta lâp tức đưa hắn lên làm một con bù nhìn, rồi cùng quân của Trui Heola chiến đấu.

- Vậy có được không?- Chao Khản hỏi lại, giọng hoài nghi lắm.

- Được hay không thì còn phải xem thuyết khách của ta của tốt hây không, chứ những lý lẽ như vừa rồi là quá đủ rồi!- Khua Bana nói.

- Nếu tình hình không tốt, thuyết khách không làm xong việc, thì công thành!- Mahat Trasin nói. Đó là kế hoạch ban đầu của họ, chỉ có điều những sự thuận lợi nối tiếp nhau đã khiến họ cảm thấy có thể không động đao binh mà làm xong việc, nên đã tạm hoãn.

- Vậy thì cũng tốt, sao ta không kết hợp hai việc lại!

- Kết hợp!

- Ta cho người vào thuyết phục Quahajava, được thì trong đánh ra ngoài đánh vào. Nói không được, thì ta đánh mạnh vào, tên chết nhát đó sẽ phải làm việc với ta thôi!

- Kế khá đấy!- Mọi người gật gù tán thưởng.

- Vậy còn đội quân của ta ở cảng Larati, ta triệu họ về cùng ta chứ, hay là…- Tới tận lúc này, Chohan Xihan mới cất lời lần nữa, không phải giọng biện bạch mà là những lời đóng góp. Việc mất đi một phần không nhỏ quân đội trong trận thua này khiến ông ta không chỉ muối mặt mà còn làm giảm uy thế của Chohan đi rất nhiều. Thế là Chohan liền nhớ tới đạo quân tinh nhuệ của mình đang được Dương Thế Thiện chỉ huy ở cảng Larati. Nếu lực lượng này quay về để hội binh với ông ta, thì ít nhất cũng tăng thêm tiếng nói cho ông ta chút ít.

- Không nên kêu họ phá vây mà hội binh ới chúng ta mà phải kêu họ đánh cầm chân lực lượng đang bao vây họ!- Khua Bana phản oddois ngay.- Từ việc quân của ngài tuy thua chạy nhưng không bị diệt sạch đã cho thấy rằng chúng không có quá nhiều quân rồi. Vậy phần lớn quân của chúng đang ở đâu?

- Cảng Larati.

- Đúng thế, quân chúng đang phải vây cảng, nếu quân ta phá vây mà đi, thương vong sẽ rất lớn mà quân chúng cũng sẽ có cơ hội tụ họp lại. Lính của chúng đã được thử lửa với đạo quân đang bị vây tại Larati, có thể coi là lực lượng bán tinh nhuệ. Chi bằng cứ giữ nguyên tình trạng này.

- Nhưng chúng có thể chưng binh đến đổi người, cho tân binh bao vây cảng Larati, còn quân ở đó đến đây đánh với ta.?

- Lính mới tò te làm sao bằng lính đã kinh qua chiến trận.

Vậy là mọi chuyện đã được thông qua một cách cơ bản, liên quân Chân Lạp tức thì hành động. Một sứ giả được cử vào để thuyết phục vị hoàng thân nhút nhát Quahajava, một đội kỵ binh tinh nhuệ thì được cử đi mang theo mệnh lệnh cho Hoàng Anh Kiệt và Dương Thế Thiện, còn lại thì toàn bộ binh sĩ được lệnh nấu cơm sớm, ăn lửng dạ để chuẩn bị tình cho việc cần thiết.

……………………………….

- Đại nhân, có sứ giả của liên quân xin gặp!

- Sứ giả của liên quân à! Giờ này ư?- Quahajava đang cho chim ăn sau bữa cơm trưa và chuẩn bị đi nghỉ. Đúng chất một tên vương gia nhàn tản, hắn cho chim ăn khi mà cả kinh thành đang lo lắng việc quân Chân Lạp và chư hầu đang vây thành.

- Vâng!

- Thế hắn có nói là việc gì không!

- Không, nhưng ông ta nằng nặc đòi gặp ngài!

- Thôi thì cho hắn vào đi!

Quahajava đi thay bộ quần áo, chải chuốt gọn gàng rồi ra tiếp khách. Vẫn là vị sứ giả ngày trước tiếp xúc với hắn, đề nghị hắn tạo sức ép với anh trai Kasen việc đầu hàng bằng một lượng vàng khá lớn- có lẽ từ việc cướp bóc những nơi xung quanh kinh thành chăng- Quahajava chả thèm quan tam, miễn đó là vàng thật.

- Hoàng thân Quahajava, thật làm phiền ngài quá, giờ này lại tới bàn công chuyện!- Viên sứ giả nói với gióng khá cung kính.

- Ấy ấy! Làm gì có gì mà phiền! Không biết lần này ngài đến là để…

- Là để chúc mừng vương gia.

- Chúc mừng ta, mừng gì?

- Mừng ngài tiến thêm một bước, làm vua Laja!

- Ta làm vua! Ngài nói gì thế?

- Ngài nghĩ sao nếu chúng tôi giúp ngài giết anh trai và mời ngài lên ngôi.

- Thực vớ vẩn, người dân sẽ nổi loạn. Họ sẽ không đời nào chấp nhận việc đó đâu.

- Đại vương, quân Laja do Trui Heola vừa đánh phá kho lương của chúng tôi, không lâu nữa cũng sẽ kéo quân về đây.

- Vậy là các vị đang ở thế thua!

- Không phải chúng tôi, mà là ngài. Ngài đã đứng về phía kẻ địch khi anh ngài cần ngài nhất, và giờ đây khi anh ngài không cần ngài nữa, khi chiến thắng sắp về với anh của ngài, kết cục của ngài sẽ là gì nhỉ?

- Khốn kiếp! Mi định dọa ta sao?

- Hoàng thân tôn quý, tôi chỉ kể sự thực mà thôi!

- Mi…- Trên khuôn mặt của Quahajava, từng khối cơ giật lên đùng đùng, thể hiện sự giận giữ, nhưng y không thể nói gì thêm nữa, vì trong não y đang có trăm ngàn suy nghĩ. Y biết những gì người sứ giả nói là thực, và y không còn con đường nào khác để đi nữa rồi. Thực là tham thì thâm, đáng lẽ y không nên nhận số vàng kia mà.

Cuối cùng, sau một hồi lâu suy nghĩ, Quahajava cũng chấp nhận sự thực, y như một quả bóng xì hơi, ngồi thụp xuống ghế.

- Bọn mi định làm thế nào!- Hắn hỏi!- Anh trai ta dù gì cũng là vua, có quân đội trung thành và người dân thương mến, ta thì chỉ là tên hoàng thân nhàn tản không quân không lương tiền, nếu ta phản anh ta thì e rằng sẽ bị tiêu diệt ngay.

- Cái đó xin ngài yên tâm, mọi việc đã có chúng tôi lo rồi! Hãy cứ theo lời tôi nói mà làm, thì đại vương sẽ là đại vương tôn quý của Laja.