Chương 309: Tướng mới của Hiên Giáo (1)

Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 309: Tướng mới của Hiên Giáo (1)

Chương 309: Tướng mới của Hiên Giáo (1)


Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 73: Tướng mới của Hiên Giáo (1)

- Cẩn thận!- Một tên lính đang đi, chợt bị đồng đội nhắc nhở. Hóa ra, phía trước có lá rừng là lạ, cẩn thận xem xét, là một hố chông. Đồng đội họ cũng đã mấy người bị dính thứ này rồi. Mà một người dính chông, liền hét lên, kẻ địch sẽ biết, hoặc đi tới tấn công, hoặc từ từ tiếp cận, tìm cách đánh lén. Người bị thương phải đưa về hậu phương chữa trị, cứ một người bị thương là tốn thêm từ một người hoặc hơn, khó phòng bị địch tấn công. Còn như mặc kệ người bị thương thì càng không được, họ có thể bị bắt lại tra khảo lấy thông tin. Đội quân này là quân tinh nhuệ đặc biệt, có nhiều thông tin phải được giữ kín. Bọn họ cẩn thận xử lý bẫy chông, cứ phát hiện phải xử lý. Những lúc đầu, chỉ tránh đi, tới lúc địch đuổi vô tình dẫm phải bẫy cũ cũng ăn đủ.

Chúng cẩn thận tiến lên sau khi xử lý xong đống bẫy, mục tiêu của hành động lần này là tiếp cận sâu vào lãnh thổ của Hiên Giáo trên vùng phía tây Hoài Nhân, kiểm tra xem bố phòng của Hiên Giáo ra sao, đồng thời quấy nhiễu khiến Hiên Giáo phải trái lo phải nghĩ, lo lắng đề phòng một cuộc tấn công bất ngờ, thấp thỏm lo âu, làm ăn không nỏi, dân tâm tán loạn. Đúng thế, Trấn Hoài Nhân và Hiên Giáo đã tạm hòa giải, nhưng sự thật là mọi thứ sẽ chỉ kết thúc khi một trong hai bên bị diệt.

Những người lính được lựa chọn cho công việc này là tinh nhuệ các doanh, Đặng Lượng đảm nhiệm huấn luyện, chuẩn bị cho những người này, thậm chí tự thân dẫn đội một thời gian, tới khi lính đã quen việc, mới về xuôi, người được giao công tác chỉh uy đám lính này là Trần Huyện, một võ tướng thân tín của Phạm Thời Trực. Quan tổng trấn muốn giữ thế cân bằng.

Sau khi hai cha con họ Đặng đánh lui quân Chiêm, rồi thì quân đội thành Đại Định chỉ đánh ngang tay với quân Hiên Giáo, uy tín của hai cha con họ Đặng lên cao chót vót, tổng trấn Lữ Liêm thì bị ảnh hưởng danh tiếng không nhỏ, đối thủ chính trị công kích hắn không biết dùng người. Thậm chí có tin tryền về, người ta muốn hạ bệ Lữ Liêm, để cha con họ Đặng tạm nắm quyền Hoài Nhân. Nghe bảo liên minh các nước Chiêm Thành đang hội họp, có lẽ nay mai sẽ đại chiến, khi đó Hoài Nhân cần một tổng trấn cứng rắn và có tài cầm quân.

Lữ Liêm không muốn phải ra mặt trận, nếu như chiến trận nổ ra, lão đảm bảo mình sẽ chạy trước, nhưng lúc này chưa có chiến sự, còn ở Hoài Nhân, giữ chức tổng đốc, là còn vơ vét được, để khi chiến sự xảy ra, rút đi cũng có vốn lận lưng. Thế là Lữ Liêm tận lực ứng phó, lão hỏi qua Phạm Thời Trực cùng với Trương Văn So, Phạm Thời Trực liền nghĩ ra kế thay Đặng Lượng bằng cấp dưới Trần Huyện, để y thu lấy đội tân binh kia về dưới trướng, như thế tất có thể tạo nên lực lượng đối trọng cha con họ Đặng, mà công tích của Lữ Liêm vẫn có. Trương Văn So tán đồng, lão thấy Đặng Lượng liên tục chiến thắng mà báo cáo về vẫn chủ trương thận trọng, từ chối những ý tưởng mở rộng mục tiêu tấn công, không tham công liều lĩnh, cứ thế quân Hiên Giáo nhất định tan vỡ. Trần Huyện thì khác, tên này tham tài, tham chức, nhất định sẽ lộ sơ hở để Hiên Giáo vực lại.

Lênh thay tướng được ban bố, lý do là cần Đặng Lượng về chuẩn bị quân phòng quân Chiêm Thành, Đặng Lượng không quá thích, nhưng cha hắn Đặng Toán cũng viết thư gọi về. Đặng Toán cảm thấy lúc này chưa nên đối cứng, Hoài Nhân mặt nam có Chiêm Thành, mặt tây có Hiên Giáo, không đồng tâm kháng địch mà nội chiến, thì sẽ thành cá thịt cho người ta, chưa kể việc nhún nhường này còn có lợi về sau. Đặng Toán ngầm cho người lan tin cha con họ lập công mà lại bị chèn ép, khiến tướng sĩ các doanh đều tỏ ý bất bình, và từ việc bất bình cho cha con Đặng Toán, họ lại nhìn Phạm Thời Trực với ánh mắt thiếu thiện chí, để rồi cảm thấy, Trực không phải kẻ đáng theo, ít tài, chỉ biết nịnh hót, đấu đá nội bộ....

Phạm Thời Trực tức mà không làm gì được, cha con họ Đặng đâu làm vụ này công khai, hắn chẳng làm được gì, thế là đành phải nghiến răng, lệnh Trần Huyện nhanh chóng lập công lao để không ai có cớ nói ra nói vào. Trần Huyện lập tức hành động. Không như Đặng Lượng cẩn trọng và có phong phạm, TRần Huyện ra tay cực kỳ tàn độc, hắn cho quân tấn công vào nơi ở của phụ nữ, trẻ em nhiều hơn, chú trọng cướp boc và hãm hiếp, biến nó thành phần thưởng cho binh sĩ tham chiến. Có câu người chết vì tiền chim chết vì ăn, tuy Đặng Lượng chỉ huy bài bản hơn, thương vong có phần ít, nhưng so với phần thưởng dồi dào cùng lạc thú mà Trần Huyện cho, thực khó nhớ lâu dài. Chiến quả liên tiếp báo về, Phạm Thời Trực liền lên mặt, nói ngược lại đám tướng lĩnh từng bất bình với hắn, chỉ trích Đặng Lượng bảo thủ, không mang được thắng lợi như Trần Huyện.

Trương Văn So nhìn những báo cáo, thầm lắc đầu, lúc trước ý tưởng là dùng một kẻ tham công để hòng khiến quân Hiên Giáo có thể nhằm vào sơ hở này mà diệt, vậy mà bọn họ trước sự tấn công dồn dập càng không thủ nổi, xem ra bản thân tự vác đá đập chân. Nhưng giờ không thể đổi ý, So chỉ có thể thở dài, thầm đoán rằng không lâu nữa, Hiên Giáo sẽ bại vong.

Nhưng 2 tháng sau đó, tin tức thắng lợi bắt đầu giảm, báo cáo thương vong tăng lên, Trần Huyện cuối cùng phải xin tăng viện vì quân mình bị thương quá nhiều. Lý do là Hiên Giáo bắt đầu phản kích, chúng không bị động chờ đợi, thay vào đó có những đòn đáp trả rất sắc bén, nào là làm những hố bẫy trên tuyến đường mà toàn quân hay đi, nào có phục kích tại những khúc sông suối trong rừng, nào có làng giả để dụ bọn họ tấn công rồi phục kích tiêu diệt... Đặc biệt nhất là tốc độ phản ứng của quân Hiên Giáo giờ nhanh hơn, vừa khẽ động một cái là có thể phản ứng lại, trong khi đó người dân dường như đã biết phải đối phó với việc tập kích, chống trả quyết liệt kéo dài được thời gian cứu viện tới, chứ không như lúc trước chỉ biết chạy.

- Tên Trần Huyện đó vậy mà làm tổn thất hơn 1/2 quân mới báo lại, đúng là đồ ăn hại.- Lữ Liêm đập bàn. Trần Huyện bây giờ không dám giấu diếm, mang tin tức thật ra, tổn thất quá lớn, nếu không được bổ sung quân, chắc chắn phải bỏ chạy.

- Chắc là ban đầu hắn bị tổn thất đã quen, toàn dùng tổn thất đổi chiến công.- Một viên tướng thuộc hệ phái họ Đặng nói mát

- Việc này quá bất thường, kẻ địch chắc chắn có biến hóa gì đó.- Một viên tướng dưới trướng Phạm Thời Trực vội tìm lý do biện hộ cho đồng liêu- Khả năng cao chính là thay tướng mới, có lẽ chúng được bọn Chiêm Thành hỗ trợ, cho tướng tới giúp chăng?

- Kể cả thế, nếu hắn thận trọng, tổn thất đã không như này. Giao cho hắn 1000 tinh binh từ các bộ, còn được tướng Đặng Lượng chỉ dẫn một thời gian, thế mà hắn làm mãi không xong, thật là hạng vô năng!- Bên họ Đặng cắn chặt không buông

- Đủ rồi, đại địch trước mắt, nên tập trung vào. Tổng trấn, tình hình biến đổi, tôi nghĩ phải sớm có đối sách.- Đặng Toán lên tiếng, thể hiện bản thân là người biết lo cho đại cuộc.

- Tướng quân Đặng Toán, tôi thấy Trần Huyện chỉ là có chút chủ quan, nay hắn đã biết sai, ta chỉ cần bổ sung binh lực là xong!- Trương Văn So nêu ý kiến, lập tức đám cấp dưới của Phạm Thời Trực lên tiếng ủng hộ, như thế là ổn thỏa nhất với họ.

- Nếu quân địch đã thay tướng, chỉ e Trần Huyện không phải đối thủ, tốt nhất là sớm thay tướng đi là hơn.- Người bên phe họ Đặng lập tức đáp trả

Lữ Liêm gãi cằm, quả thực lão vẫn muốn giúp Phạm Thời Trực, nhưng nếu gửi quân lên lại bại tiếp, thì chỉ e chuyện sẽ càng tệ hơn, tới khi đó còn không bằng hiện tại thay tướng. Hai bên cãi qua cãi lại một hồi, Lữ Liêm phải ra lệnh tạm thời tan họp. Nhân cơ hội đó, Trương Văn So tìm gặp riêng, khuyên Lữ Liêm tin vào Trần Huyện. Chủ ý của Trương Văn So là đảm bảo Hiên Giáo có thể phát triển một chút, nếu vừa thắng một chút lại gặp hạng người như Đặng Lượng, chỉ e Hiên Giáo bại càng nhanh. Trương Văn So thuyết phục Lữ Liêm rằng Trần Lượng cũng sẽ e sợ rồi, ta cảnh cáo vài lời là hắn biết tự thu liễm.

- Trần Huyện không lập công cũng không lo, chỉ cần không đại bại, ta có thể nói là ở thế giằng co, bảo vệ mặt tây Hoài Nhân!- Trương Văn So lựa lời mà nói, Lữ Liêm cảm thấy hợp ý, liền nghe.

Lữ Liêm sau đó lấy thân phận tổng trấn ép mọi người nghe kế hoạch tăng viện cho Trần Huyện, đồng thời cử người dặn Trần Huyện kỹ càng. Nhận được bổ sung, lại biết bản thân bây giờ yêu cầu quan trọng không phải tìm cách lập công, mà cầu ổn, Trần Huyện dù vừa giận dữ vừa xấu hổ, cũng chỉ biết nghe theo, quân đội tiến hành các hoạt động cẩn thận hơn, khôn còn dám tiến đánh lung tung, thay vào đó chủ yếu là do thám địch.

- Kẻ địch đã rén!

- Có người cảm thấy đủ rồi sao?

- Tâm tính con người thường dễ cầu an.

- Hừ.

- Tất nhiên, không có ta. Các anh yên tâm, việc phân phối tiền, lương cho việc luyện binh của các anh sẽ được đảm bảo.

- Vậy là tốt nhất!

- Cảm ơn cô Amira.

- Không có gì, chúng tôi phải cảm ơn các vị mới phải.

Người cảm ơn, là Amira, kẻ tỏ thái độ kẻ cả, là đám Trần Thanh Toàn, người bình tĩnh đáp lại, là Lương Văn Vâm (xuất hiện ở chương 227). Vâm là dân làng Thụi (đã bị cướp biển đốt phá, bỏ hoang do không còn tiền xây dựng lại nhà cửa, dân làng Thụi về sau nhập vào làng Hồng Bàng), từng đảm nhiệm công việc chỉ huy quân bảo vệ đoàn buôn lên Nam Bình, còn từng tham gia cuộc chiến chống quân nổi loạn Nam Bàn cùng Minh, tới về sau khi Kiệt lên tiếp ứng mới rút về sau, coi như có chút chiến tích và kinh nghiệm chiến tranh.

Khi Amira đi sang để bàn việc mua sắm kim loại, Kiệt cho cô ta mượn đám người Vâm và Toàn để phụ việc quân sự. Có điều, về tới vùng đất Hiên Giáo quản lý, ban đầu đám này không được trọng dụng, mãi tới khi Đặng Lượng đánh cho quân Hiên Giáo hoảng loạn, rồi Trần Huyện tăng cường đánh phá, người Hiên Giáo phải chịu nghe sự chỉ huy từ những người này.