Chương 251: Tiễu phỉ (5)

Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 251: Tiễu phỉ (5)

Chương 251: Tiễu phỉ (5)


Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 17: Tiễu phỉ (5)

Trời cũng bắt đầu mưa ở trong đại bản doanh quân phỉ Động Hổ Vằn, giờ đã bị quan quân chiếm lĩnh. Họ tu sửa lại một chút là có thể sử dụng ngay. Vài người bị thương thì vào các căn nhà để trú mưa, còn ai tương đối khỏe mạnh thì ra tu bổ lại những công trình như chòi canh hoặc dựng chỗ để tránh mưa. Bọn cướp chỉ có tu sửa chỗ ở cho 1000 người, còn họ thì ít nhất cùng phải 1500, chưa kể nơi ở đó giờ vẫn có người: nô lệ, người thân lũ cướp như vợ con,.. Tất nhiên, có thể bắt vứt ra ngoài, nhưng Kiệt không cho, chỉ cho giam giữ, tước vũ khí và tất nhiên sẽ đánh đập và giết nếu có kẻ chống đối. Họ là quan quân tới diệt phỉ cơ mà.

Nhưng rốt cục, mọi thứ hóa ra lại đơn giản, những người ở lại đại đa số chấp nhận vận mệnh, không ai chống cứ gì, đám nô lệ hoặc người nhà thổ phỉ đã quen việc bị cai trị, còn lũ phỉ bị thương thì chả dám chống cự.

Bận rộn mất nguyên nửa ngày, những nhà tạm để quân lính có thể nghỉ ngơi đã dựng xong. Dẫu thế, hôm nay họ tạm phải dùng lương khô, vì tới nhà bếp cũng còn đang dùng để làm nơi ở, không có chỗ mà nấu nướng. Kiệt người ướt sũng, cậu ta là dạng không bị thương, rất gương mẫu đi ra thực hiện việc làm nhà ở.

- Có nước tắm với khăn này sếp!- Một người lính tới đưa cho Kiệt tấm vải khá sạch và chỉ cho cậu ra chỗ để tắm. Kiệt quán triệt rõ ràng rằng nếu bị ướt, nếu điều kiện cho phép nên tắm rửa lau khô người để tránh các bệnh về da, anh em binh sĩ vì thế ngay lúc Kiệt đi làm ngoài trời mưa đã chuẩn bị. Kiệt vào tắm trước, một lát sau các anh em khác vào theo.

Đã tắm sạch và lau khô người, Kiệt nhận miếng lương khô, nhai trệu trạo, lại quay qua hỏi người phụ trách đội hỏa mai rằng đã cất ký thuốc và súng đi chưa. Mưa sẽ làm thuốc súng bị ẩm, diêm tiêu hút ẩm cực mạnh, thường phải cho thêm than chì vào mới đỡ tự hút, nhưng mà dội nước vào thì coi như toi, không thể dùng cho tới khi làm khô. Đã thế, súng gặp mưa còn có thể bị rỉ do trong nước mưa có nhiều tạp chất.

Trận mưa lúc này cũng là lý do Kiệt kiên quyết đánh mạnh vào hôm nay. Nghe Trần Hựu Nhân nói có thể mưa, Kiệt nghĩ ngay tới những khó khăn. Nếu mưa, đội hỏa mai coi như vứt, kể cả có là súng dùng đá lửa, nhưng thuốc súng vẫn còn phải bọc trong ống giấy, đổ vào đầu nòng súng, nguy cơ bị mưa ướt cao. Rồi phần thuốc súng để ở cốc mồi cùng có thể bị ướt, khiến đá lửa đập xuống không cháy, may mắn thì đổ thuốc mồi khác, không phải đổ đạn ra.

Mà đấy mới chỉ là phần súng, còn nhiều lý do khác nữa, như là khi trời mưa thì coi như chiến dịch tạm hoãn luôn: đường đi lầy lội, bệnh cảm, mưa gió ngăn tầm nhìn,.... Đánh trời mưa là thứ chưa bao giờ được khuyến khích nếu không ở thế cùng.

Bắt đầu trận đánh, Kiệt nhờ Lý Tuấn làm mồi, đánh ở một khu vực mà tay chỉ huy không giỏi lắm, lại tăng viện cực nhiều cho Tuấn. Đây là dương mưu, nếu Tuấn có thể nhân đó mà phá giặc thì hay, không thì cũng hút đi kha khá bọn giặc. Cuối cùng, Lý Tuấn làm được vế thứ hai. Khi thế công bên Lý Tuấn bắt đầu giảm, Kiệt khẳng định quân địch đã kéo chủ lực qua, bắt đầu cho quân cầm hỏa mai tiến lên. Đội hỏa mai 50 người chia ra các tổ nhỏ, mỗi tổ 10 người, đều có lính cầm khiên che chắn, từ từ tiến lên. Khi áp sát địa điểm địch tập trung, cách khoảng 30 mét, tất cả đồng loạt hướng súng vào đó bắn, theo nguyên tắc hỏa khí phân tán, hỏa lực tập trung.

Những loạt đạn đầy sát thương, bắn vỡ cả khiên, xuyên qua cả những miếng gỗ dựng trên bờ tường đã diệt rất nhiều tên đứng trên đó. Thực sự thì hỏa mai này vẫn là hỏa mai nòng trơn, thời gian nạp đạn cũng quá lâu, nhưng tiếng nổ cộng thêm việc lần đầu đối mặt khiến quân phỉ sợ vỡ mật, không dám đứng lại. Nhân khi phòng tuyến địch sơ hở, không còn kẻ giữ vị trí, những chiếc thang được dựng lên, đạo quân cầm rìu chiến của Trần Ngụ theo chỉ huy leo nhanh lên trên thang, nhảy vào chỗ địch mà chém giết, phá vỡ những điểm phòng ngự.

Trước cảnh quân phỉ bắt đầu vỡ trận, chỉ huy Đinh Võ lao tới định dùng sức một người mà ngăn cơn sóng dữ, hắn đã đánh cho đội rìu chiến của Trần Ngụ phải lui bằng sức mạnh thể chất. Tiếc thay, Đinh Võ lại quá tự phụ, thấy đỏ tưởng chín, cứ thế lao lên, nhằm vào đội hỏa mai đang nạp đạn. Đinh Võ cũng gọi là có chút năng lực, thấy họ bắn xong phải nạp đạn khá lâu, định nhân đó thịt họ. Tiếc là Kiệt trang bị đội hỏa mai khá kĩ, ai cũng có súng ngắn dùng đạn ghém được nạp sẵn, để phòng tình huống này. Khi Đinh Võ lao tới gần, nhiều người đồng loạt nổ súng. Đinh Võ bị bắn thành cái sàng luôn. Đinh Võ gục, quân phỉ tự loạn thế trận, dần tan tác. Những điều còn lại giống thông tin bọn phỉ tìm hiểu, quân của Kiệt đánh tạt sườn các cánh quân phỉ, rồi như quả cầu tuyết cứ lăn mãi, lăn mãi.

- Kiệt!- Trần Hựu Nhân đi qua, gọi Kiệt tới lều của các tướng chỉ huy nhâm nhi chén rượu chiến thắng, các quan chỉ huy dù gì cũng có đặc quyền, anh em binh sĩ ăn lương khô, uống nước, nhưng họ vẫn có rượu thịt.

Kiệt nhướng mày, nhưng rồi vẫn đi. Không đi là tự tách mình ra khỏi đám đông. Quân lính cần thật, nhưng chỉ huy cũng quan trọng không kém. Như hôm nay, nếu Lý Tuấn không đồng ý, kế nghi binh của Kiệt làm nổi sao. Khi Kiệt tới nơi, buổi liên hoan đang diễn ra, nhiều cô gái trẻ hoặc xinh đẹp đang ngồi đó, rót rượu hầu hạ các chỉ huy, tiệc cũng đủ món: gà, lợn, rượu,... Kiệt ngồi ở bàn của mình, cùng mọi người nhấm nháp rượu, ăn vài miếng thịt. Lúc này, một cô gái trẻ đi lại chỗ Kiệt ngồi.

- Cô em này đã tự nguyện, chú mày cũng nên nhận lấy!- Trần Hựu Nhân thấy cảnh này liền cười phá lên.

Kiệt nhìn sang, cô gái này nhan sắc trung bình, không quá xấu, cũng chả quá đẹp, nước da hơi ngăm ngăm. Kiệt vốn đã không khoái trò nam nữ sỗ sàng, người ta cũng không phải giai nhân tuyệt sắc, nên toan gạt đi, nhưng sau một khoảng khắc nhìn vào đôi tay của cô gái, cậu quyết định để cô ta lại hầu rượu mình. Thậm chí còn ôm ấp ngả ngớn một tí.

- Bọn phỉ giờ chỉ còn chưa đầy 100 tên, phải lẩn khuất ở những ngọn núi chung quanh! Nhưng thế mới là khó.- Qua vài tuần rượu, Triều Trương Khang nói vào việc chính.

Quân phỉ chỉ bị đánh tan, chưa bị diệt. Theo tra khảo, có lẽ chúng còn tầm 100 tên, lại có mấy tên thủ lĩnh như Nguyễn Vĩnh, Trần Thanh Toàn, Đinh Văn,... đều là hạng nguy hiểm. Nếu như không diệt hết, sợ rằng tro tàn lại cháy. Nhưng chúng đã luồn rừng mà trốn, số lượng quá ít, quan quân đi truy bắt, chỉ sợ làm nhiều công ít, phí công vô ích. Thậm chí có thể bị phục kích ngược ấy chứ.

Vài người có ý kiến nên kệ, có 100 tên phỉ, coi như xong, lật được sóng gió gì. Cứ vài nă truy quét một lần, rồi chúng sẽ chết sạch. Ta nên coi như là thành công, báo công lãnh thưởng, rồi rút khỏi đây. Có kẻ khác cho rằng một mồi lửa đốt sạch nơi này, không cho bọn phỉ cơ hội quay lại làm ác, chúng phải phân tán đi nơi khác làm ăn cướp, nguy hiểm nhỏ hơn.

- Kiệt, ý của chú ra sao?

- Em thì thấy ý kiến của mọi người không phải không có lý. Đánh với lũ tàn quân này rất mệt, ta tiến thì chúng chạy, ta nghỉ chúng quấy rối liên tục, như con ruồi vo ve hoài không thôi. Giờ bọn này cũng chỉ còn ngót 100 đứa, nguy hại nhỏ bé, hãy báo lên quan huyện để họ liệu. Các anh em chớ quên rằng chúng ta còn phải đi lên châu Tây Bình nữa.

Tuy ngạc nhiên khi Kiệt lại bàn lùi, nhưng mà lý do thì quá hợp lý, còn phải chuẩn bị đánh với bọn giặc man mọi Nam Bàn, đồng thời ai cũng cảm thấy ở lại diệt tận gốc sẽ phí thời gian, có khi còn bị trách ngược ấy. Giờ có cái cớ phải lên Tây Bình hỗ trợ, thì vứt luôn cái trách nhiệm này đi.

Đã có phương hướng giải quyết, tất cả toan tận hứng nhậu nhẹt thì Kiệt can tất cả không uống quá nhiều, hơi đỏ mặt là dừng lại, nói rằng hiện bọn phỉ còn lẩn khuất, cần có người tỉnh táo điều khiển quân, đợi khi ta bàn giao trách nhiệm xong, Kiệt sẽ chuẩn bị rượu thịt liên hoan tưng bừng. Kiệt đã nói vậy, tất cả cũng tiết chế một chút, không uống tới say. Tất nhiên, nhiều người vẫn lôi theo các em gái, làm việc nam nữ lắm lúc còn tỉnh táo hơn ấy chứ. Chưa kể thời gian huấn luyện, thiếu hơi đàn bà, giờ phải bù. Việc này Kiệt không ngăn, hai bên đã người tình ta nguyện thì ngăn làm sao. Bản thân cậu cũng lôi cô gái kia vào chỗ mình ở.

Vốn dĩ Kiệt không cần có phòng riêng, nhưng cậu đòi thì không mất bao lâu là có. Lúc này, cô gái thấy Kiệt bố trí phòng ốc, hơi thở gấp gáp. Lúc sau, lại thấy một cô gái đi vào cùng, cô ta không kịp hiểu gì, Kiệt cười bảo đây là hầu gái của mình, rồi bảo cô ta tự cởi áo. Cô gái tỏ ra lúng túng, Kiệt cười, thò tay nắm tay cô ta, nắm cả hai tay, rồi siết cứng. Cùng lúc đó, cô gái phía sau nhanh chóng dùng sợi dây lựa choàng vào cổ người con gái theo Kiệt từ tiệc tới.

- Đôi tay này tập kiếm cũng nhiều ghế!- Kiệt tuy có chút đỏ mặt vì rượu, nhưng ánh mắt giờ lại ánh lên sự tỉnh táo lạ thường.

- Đừng hòng nói dối!- Cô gái siết sợi dây lụa cười nhẹ, tiếng ngân khá vui ta. Đó là Amira. Cô nàng theo Kiệt lên tận trên này với tư cách tì nữ. Amira muốn học một chút kiến thức quân sự của Kiệt, và những cuộc chiến này là thời cơ tốt nhất.

Cô gái bị khống chế nét mặt ánh lên sự căm hờn, toan mở miệng chửi mắng thì Amira ở phía sau siết cổ lại, làm cô ta nghẹt thở, không thể thốt lên bất cứ câu chữ tục tĩu nào. Kiệt đợi cô ta gần ngạt, mới ra hiệu Amira nới dây, để cô ta thở.

- Nghe này, đừng manh động, vào tới đây rồi, sự sống và cái chết của cô là ở trong tay tôi. Ngu xuẩn, tôi sẽ không nương tay đâu. Cô tiếp cận tôi làm gì, nói ra, đằng nào cô cũng chết, cơ hội nào đó để cô không hối hận trước khi chết đấy.