Chương 255: Căn cứ địa (2)

Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 255: Căn cứ địa (2)

Chương 255: Căn cứ địa (2)


Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 19: Căn cứ địa (2)

Y Jut Hinh thời gian đầu tỏ ra ngoan ngoãn, cốt làm quân địch thư giãn, mất phòng bị, bên Minh cũng xúc tiến trò này, cuối cùng thì thời cơ tốt nhất để quyết chiến cũng đã tới. Đó là khi hai bên cần vượt một khúc sông tương đối rộng. Sông chảy không siết, nhưng mực nước cao tới bắp chân, đi qua cũng khó khăn không nhỏ. Đã thế khúc sông này khá rộng, tốn thời gian để vượt lắm.

Y Jut Hinh chọn nơi này để đánh quân của Minh, hắn sẽ đợi quân của cậu ta bắt đầu qua được một ít, một phần đang vượt sông, một phần thì ở phía sau, chúng sẽ nhanh chóng tấn công ở hai bờ sông, quân của Minh phải chọn bỏ một bên. Chiến quả cũng không ít. Sau thắng lợi đó, chúng sẽ liên tiếp truy kích, quấy rối, khiến quân của Minh từ từ tan vỡ. Phần các chỉ huy bên Minh, họ khi biết phải qua sông, cũng hiểu đối phương là định làm gì.

- Chúng định đợi ta qua sông một phần rồi đánh hay là đánh khi ta chưa qua sông đây!

- Tôi nghĩ là đợi ta qua một phần, có thể sẽ đánh 2 mặt. Vì ta chưa qua sông, thì có thể nhanh chóng rút về củng cố, nhiều nhất là tìm đường khác. Qua sông một ít, bờ còn lại một ít, một ít ở trong sông thì chúng đánh sẽ dễ hơn.

- Nếu vậy thì cũng nguy hiểm đấy.

- Ta có cách nào đưa nhiều người qua sông nhất không? May ra có ưu thế chiến thắng.

Người đi qua sông rất mất sức, lại còn chạy gấp thì có thể bị ngã xuống, gặp nguy hiểm, nhưng lòng sông khá rộng, quân mình đi qua cũng tốn thời gian chứ chả đùa. Tình huống này, khéo phải bỏ một hướng.

- Đừng lo, ta có thể lừa chúng để đại bộ phận quân ta lên trước!- Minh lên tiếng trấn an.

Cậu ta nhắc mọi người nhớ tới việc giả vờ có nhiều thương binh để dụ địch. Bây giờ có thể làm vậy. Đêm nay toàn quân đổi trang phục, cho trai tráng mặc áo lính, quân tinh nhuệ giả làm thương binh, vũ khí giấu kỹ. Quân địch biết ta đưa thương binh qua trước, sẽ không ngăn, thậm chí còn khoái, vì thương binh là dễ xử lý hơn cả. Ta đưa càng nhiều chúng càng thích, có thể bắt sống làm nô lệ hoặc cướp của cải trên người.

- Kế rất hay, nhưng còn mặt sau thì sao? Bố trí quá nhiều thương binh thì vô lý lắm!

- Ý chú là từ bỏ mặt sau sao?

Quả thực kẻ địch có ưu thế hơn về quân số, một phân quân phải đi ra giữa sông thì chúng mới đánh, như thế phải có một mặt bị bỏ. Nếu không chịu tráng sĩ chặt tay, độc sẽ vào tim, chết tươi. Minh thở dài một hơi, quyết định đi ra ngoài cho khuây khỏa. Tất cả các chỉ huy nhìn vậy, lòng hơi ngại, chỉ sợ Minh không bỏ được, nhưng cũng sợ Minh bỏ được, thì bản thân phải hi sinh.

Minh rối rắm một hồi, thì Vi Thúy Liên tới an ủi. Cô không biết chồng sắp cưới buồn chuyện gì, cũng không hỏi, chỉ tới xoa bóp vai cho chồng. Được một hồi, Vi Thúy Liên quyết định kể chuyện để xua tan tâm trạng không vui đó. Minh biết Liên lo, vỗ vai an ủi cô là không có gì cả, cậu sẽ vì cô mà gánh cả bầu trời.

- Đàn ông các anh cũng đừng ngại chia sẻ, bọn em tuy là hạng đàn bà chân yếu tay mềm, nhưng nếu cần vẫn cùng anh gánh vác. Nói đâu xa, như chị Hồng phải kiếm tiền cho cha dưỡng già,...- Liên đang nói vội ngậm miệng, vì Hồng cần tiền cho cha dưỡng già mà phá hoại công việc của Minh. Cô vội nói tấm gương khác, Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân.

Liên vừa nói xong, Minh như vỡ ra điều gì đó trong đầu. Cậu ôm hôn vợ chưa cưới một phen. Tối hôm đó, Y Jut Hinh được mời tới lều chính, nơi các chỉ huy cao cấp như Dương Quốc Lộ, Đan Quốc Hùng, Hoàng Anh Minh hội họp. Y vừa tới, Minh liền thét vệ sĩ trói lại.

Y Jut Hinh hồn vía lên mây, chỉ kịp xin tha mạng thì Vi Công Tín đã tới, hỏi chuyện gì mà trói người ta. Minh liền gọi thằng em trai Hoàng Anh Tài ra, trước mặt mọi người Tài báo rằng bản thân đi thăm dò thì có thấy dấu chân người ở bên kia bờ sông. Minh sau đó nói rằng bản thân ngờ Y Jut Hinh đặt phục binh.

- Chỉ mới có thế mà đã định bắt người. Minh, con không có chút đầu óc nào hết hay sao. Làm người phải biết tiết chế cảm xúc!- Vi Công Tín liền nói

- Cha vợ, người không biết tình hình quân ta...

- Minh!- Mấy người khác vội chặn họng, nhưng Y Jut Hinh chỉ cần nghe thế là hiểu, rõ ràng quân đối phương đang yếu vô cùng, nên kể cả chỉ phát hiện chút là sợ hãi. Hắn vội vã đứng lên dùng hết mọi thứ cam đoan không hề có chuyện mai phục gì hết. Nếu nói sai chết không chỗ chôn,... Vi Công Tín cũng khuyên Minh đừng làm liều. Cuối cùng, Dương Quốc Lộ bảo sẽ cho người canh Y Jut Hinh và người của hắn ở xa quân của họ.

Y Jut Hinh cũng đồng ý ngay. Đứng ở xa, hắn điều người tới ứng cứu cũng dễ. Sáng hôm sau, quân miền xuôi bắt đầu vượt khúc sông. Thương binh được mang qua trước tiên, phụ nữ ở sau cùng, đi giữa là các binh sĩ. Từ xa nhìn vào, Y Jut Hinh hiểu đối phương vẫn lo bị đánh lén, nên mới làm vậy. Như thế trong trường hợp cần thiết, đại binh vượt sông có thể tùy cơ ứng cứu. Nhưng bọn mi làm nổi sao, Y Jut Hinh cười tàn nhẫn, lại nhìn qua đội lính canh giữ mình, hắn khẽ ra hiệu, người của hắn đột nhiên thổi tù và, rồi lao vào giết những người lính canh gác.

Những tiếng tù và khác cũng vang lên, rồi những tiếng hú hét từ đâu vọng tới. Quân của Y Jut Hinh lao từ rừng ra, tiếp cận hai bên khúc sông. Cảnh tượng tiếp theo, là một trận chiến kinh tâm động phách. Những người lính bị thương đột nhiên đứng phắt dậy, vũ khí sẵn sàng, đánh hăng hơn cả người khỏe mạnh, còn ở bên này, những ả đàn bà vứt hết váy sống, cũng lăm lăm khí giới, đánh bật đối phương. Thì ra, những người đàn bà đó thực ra là binh lính giả trang. Hôm qua Liên vô tình nói tới Hoa Mộc Lan đã cho Minh một ý tưởng, đó là cho đàn bà trong quân mặc trang phục quân đội, rồi đi ở giữa sông, còn hai bên bờ đều là quân tinh nhuệ nhất. Do mới thắng trận ởđất của A Nuế, đội quân miền xuôi thu được khá nhiều khí giới, nên cũng đủ sức trang bị cho đội quân giả một đống, mà quân thật, thì càng nhiều vũ khí tốt hơn.

Trong khi hai bên bờ sông đại chiến, ở chỗ giam giữ Y Jut Hinh, mọi thứ đã kết thúc, người được Minh cử đi không chế Y Jut Hinh là Bất Thắng, sức mạnh và võ thuật của vị sư trọc- thực ra đã mọc lại tóc này đâu phải lấy số lượng không quá áp đảo là bù lại được. Bất Thắng trói gô Y Jut Hinh lại, nói hắn tốt nhất nên tìm cách bảo người mình rút lui, thắng bại thực ra đã phân.

Y Jut Hinh nghe Bất Thắng nói hết kế hoạch mà Minh bài bố, trái tim như ngừng đập. Ngập ngừng một lát, y đồng ý nghị hòa. Từ chỗ của y, những tiếng tù và báo biệu lui binh vang lên. Quân của Y Jut Hinh vốn dĩ xông vào với tư tưởng giành thắng lợi, lại bị đánh vỗ mặt, tinh thần đã rối bời, giờ nghe tiếng tù và báo hiệu rút lui, thì tinh thần làm sao giữ vững được. Ngược lại bên Minh với tâm lý là bên mình đã lừa được đối phương cho nên đánh khá hăng. Bên tăng bên giảm, tự nhiên quân của Y Jut Hinh tan vỡ, chạy tán loạn. Còn may mà Minh thấy vẫn có việc sử dụng y Jut Hinh và thế lực của hắn, nên không tung quân tận diệt, dẫu thế, bên Y Jut Hinh cũng chết tới 500 người hơn, 1000 người bị thương nặng nhẹ đủ kiểu, mất rất nhiều khí giới.

Sau trận chiến, Y Jut Hinh bị bắt tới, bên Minh không bắt hắn chết, chỉ đòi hắn bồi thường, thêm lương thực, khí giới, gia súc,... để cho quân của họ có đủ sức tiếp tục tiến bước. Đồng thời, Y Jut Hinh phải đi nói chuyện với thế lực của A Trang, để tránh lại có đánh trận. Vi Công Tín thuyết phục Y Jut Hinh rằng, quân miền xuôi lên đấy số lượng đông đảo, nhiều tướng tài hơn hẳn bọn họ, chống cự chỉ là vô ích, tốt nhất nên hàng sớm, có khi còn giữ được một chút, hàng phục muộn, mất sạch sẽ.

Bị đập cho một trận, lại trúng kế thua tới không còn mặt mũi, Y Jut Hinh chịu phục, lập tức tuân lệnh, trước tiên gặp A Nuế để khuyên y, rồi tự thân qua vùng đất của A Trang để kêu hàng. Chiến tích lẫy lừng trong 3 trận đánh khiến dân Thượng kinh sợ, hơn nữa chủ lực đã đi khỏi, những người ở lại tuy là tráng đinh nhưng sức chiến đấu cũng có hạn, nên việc quy hàng diễn ra nhanh chóng.

Những người đứng đầu như Dương Quốc Lộ, Đan Quốc Hùng và Minh biết đối phương đã nhún nhường, nhưng kỳ thực do bị trận chiến vừa rồi dọa, một khi chúng hồi phục tinh thần, vẫn có thể phản lại. Người Thượng có ưu thế địa lợi và nhân số đông đảo hơn quân họ nhiều. Bộ chỉ huy thống nhất phương án, đó là một bộ phận ở lại cầm quân trấn áp người Thượng, một bộ phận cấp tốc đi xuống Tây Bình tìm viện trợ. Bàn qua tính lại, Dương Quốc Lộ và Đan Quốc Hùng thích hợp nhiệm vụ thứ hai hơn, vì họ có quân tịch, dễ tra ra hơn.

Nhiệm vụ trấn thủ lúc bấy giờ được giao lại cho Minh, sau hai thắng lợi, uy của Minh với đám dân Thượng đi theo cao chót vót, chưa kể những đóng góp của Minh cũng khiến nhiều tướng sĩ khác khâm phục vô cùng, kể cả người từng theo Dương Quốc Lộ.

Dương Quốc Lộ chưa thể đi ngay, còn phải đợi Minh chuẩn bị đầy đủ, đảm bảo dù thiếu quân họ vẫn thủ được. Minh không lãng phí thời gian, ra tay chỉnh đốn cẩn thận, trước tiên thì tăng cường thao luyện, sau đó thì bổ nhiệm đám Thái Học Sinh cùng thương nhân đi gặp gỡ các trưởng buôn, cùng thảo luận việc chỉnh đốn an ninh trật tự, nhiệm vụ của họ là phải tìm cách để trưng thêm tráng đinh để đi xây dựng công sự cho quân đội ở, rồi kiểm soát việc đóng góp lương thực... Chẳng mấy mà đã có được đại doanh vững chãi, sẵn sàng thủ vững.