Chương 110: Xác định mục tiêu
C 110: Xác định mục tiêu
Hoàng Anh Kiệt, Hoàng Văn Tâm, Đào Thùy Linh, Trần Phương Nhung theo Minh đi vào căn nhà mà Minh vừa thuê để đám Kiệt tới ở. Đi ngay sau Kiệt là một số hộ vệ mới tuyển được, trong đó, có cả Xủ Lu. Lần này lên châu Nam Bình, đoạt miếng ăn từ miệng hổ để lớn mạnh bản thân mình, không có chút vũ lực phòng thân là không ổn. Chọn dùng dân Đá Vách, là để tiện lợi. Nếu hai bên có xô sát, dân Đá Vách có thể ra tay thấy máu mà vẫn giải thích được rằng là người còn man mọi, ngoài ra do họ là nô lệ của làng Hồng Bàng, có thể dùng tiền mà chuộc mạng.
Cả bọn vào nhà, đã thấy Trần Cường đi ra, tay cầm cốc chén, đưa cho mọi người, rót nước mời uống cho đỡ khát. Tên này giờ có vẻ giống một thư đồng phết, chứ không như anh cậu khi xưa làm thư đồng cho hắn thì chả biết hầu hạ công tử gì, cứ cầm đầu vào học, thậm chí học giỏi tới mức công tử Trần Cường khi đó còn bị mẹ mắng vì học không chăm bằng thư đồng. Mãi về sau Minh rời khỏi nhà Cường, học ngày một giỏi và làng Hồng Bàng dần thành thế lực mạnh mẽ, Cường mới đỡ bị so sánh. Vì lúc đó là làm gì còn đủ trình mà đú theo nữa.
- Nước vối hả, hơi đắng đó.- Hoàng Văn Tâm tặc lưỡi mấy cái khi uống nước vối và cảm thấy hơi đắng ở cuống họng. Điều này làm cậu ta không thể tu ừng ực mà giải khát.
- Nước đắng thì uống mới in ít, chứ mà ngon thì các bố tu cạn sạch, khéo lại say mất. Cái thứ nước vối này là dễ bị say lắm đấy! Với cả nếu cứ tu ừng ực như thế, có thể bị sặc, mà không giải hết cơn khát.- Cường đáp lại
- Cường nói đúng đó, Tâm.- Minh can thiệp sớm để các bên không lời qua tiếng lại, thời gian cậu ta có thể ở lại Châu Nam Bình không còn nhiều. Là Thái Học Sinh, Tâm sẽ phải đi học tại học viện Vô Úy ở Thành Kiên Dĩ, trung tâm hành chính của Phủ Tân Bình. Lý do Minh còn nấn ná được tại Châu Nam Bình là vì Lương Vũ Phong còn đang chờ cuốn sách Minh viết về chợ nhân công.
- Như Kiệt đã biết, anh không thể ở lại đây quá lâu, nên nếu có vấn đề cần anh phải giúp, thì nên nói sớm. Anh mà vào học viện Vô Úy, thì phải một năm mới được ra ngoài đó.
- Ghê vậy ư? Thôi được, vậy anh hãy bàn giao cho em Trần Cường đi, em nghĩ cậu ấy có thể giúp em trong việc này. Dù gì, các mối quan hệ của anh đều có mặt cậu ta, em có thể tận dụng được.
- Được rồi, anh sẽ mang Lý theo bên mình, Cường, cậu giúp em tôi nhé.
- Yên tâm đi Minh, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ Anh Kiệt.
- Những gì cần làm của anh tại đây vậy là tương đối xong xuôi rồi, chờ chú làm nốt đó!- Minh quay sang Kiệt, vỗ vai cậu
- Làm gì có chuyện nhanh vậy chứ, anh hãy ở đây thêm 3 tháng nữa, để hỗ trợ thằng em của mình. Chúng ta là anh em, chứ có phải cấp trên cấp dưới mà anh cứ thế vứt việc cho em làm là xong đâu. Mà thực sự thì dù Cường có giỏi tới mấy, cậu ta cũng không có uy tín như anh, quan hệ giữa cậu ấy với những người kia dễ trở thành người trên kẻ dưới, khó hơn cho bên ta. Anh có thể xin lùi lịch lại không?
- Hiện tại đã chậm mất 2 tháng học rồi, mà anh cũng nộp được một phần không nhỏ các bản thảo- loại cho Lương Vũ Phong đọc, số bản thảo ít ỏi còn lại e rằng cũng chỉ tuần nữa là xong.
- Cứ kéo dài đi. Một tháng nữa đi.
- Em nói cứ như ông ta là cấp dưới không bằng vậy.
- Chà, cái này thì tùy anh thôi anh trai.
- Thôi được rồi, một tháng thì một tháng, anh sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian. Nhưng làm gì mà cần thêm tận một tháng nữa thế, anh tưởng chú đã đọc hết những gì anh viết rồi. Chú cứ lên đây mà khảo sát thì xong ngay thôi mà.
- Em là con trai một thương nhân, là một đứa nhóc 13 tuổi, anh là Thái Học Sinh. Thân phận này của anh là điều ta phải tận dụng hết sức thì may ra mới có cơ hội thành công.
- Thân phận của anh là một Thái Học Sinh, có chút vinh dự, rồi kiếm chút quyền lợi nho nhỏ thì được, nhưng muốn ra tay vào thực vụ, thì lại không dễ chút nào. Dù sao, chức tước này là vì muốn không chế nhân tài Bách Việt, không phải để chúng ta bảo vệ dân chúng. Thế nên, anh mới không thể không gọi tới chú.
- Thái Học Sinh đúng là không có quyền can thiệp chính vụ nếu không liên quan tới bản thân, nhưng ai cần anh phải đánh trực diện với kẻ thù. Lưu Bang đánh Hạng Vũ, càng thua càng đánh khỏe, vì có Tiêu Hà giúp ông ta chuẩn bị quân lương, binh sĩ, thua hết lại có thêm. Em muốn đấu với những kẻ thù kia, cũng phải có được những binh tướng hùng hậu hỗ trợ.
- Anh có thể làm gì?
- Em muốn anh tìm ra những người đọc sách có lòng nhân nghĩa, còn linh hoạt, biết cả sách thánh hiền mà không ngại thực vụ.
- Cậu Kiệt, vậy là quá khó rồi. Đấy là tiêu chuẩn chọn quan lại mà.
- Hừ, đúng là ngốc.- Hoàng Văn Tâm thấy đối phương hớ, liền nhảy ra mắng- Tất cả các học sinh từ cấp huyện lên cấp châu học tập, nếu không phải con nhà có tiền của, làm sao có thể học được. Con nhà có tiền có của, tất nhiên cũng phải tiếp xúc thực vụ: buôn bán, làm ăn,... Cái khó duy nhất là đảm bảo họ có lòng nhân nghĩa. Anh Minh chưa nói mà cạu đã nhảy vào mồm anh ấy mà nói, thật là.
- Cường nói thì không phải không có ý tốt. Không phải anh khoe khoang, sự thật là Bách Việt ta không có được nhân tài vậy đâu. Kẻ có tài làm ăn thì khó giữ sự nhân nghĩa, kẻ nhân nghĩa thì không có tài làm ăn.
- Chẳng lẽ thật sự là không có ai ư?
- Chế độ tuyển chọn học sinh mà Đại Hoa ban ra cho các trường lớp trên khắp Bách Việt ta là thế mà. Nó đã lọc hết những học trò tinh túy em cần rồi.
- Chỉ ở cấp châu mà thôi. Những học sinh nhà nghèo không thể lên các trường học cấp châu giờ đây hẳn cũng đã phải đi làm ăn, thế là họ cũng sẽ có chút kinh nghiệm- Trần Phương Nhung đưa ra ý kiến. Cô bé này cũng từng được nhận sự chỉ dạy từ Hoàng Anh Kiệt, nên thấy rằng đào tạo là cách tốt hơn cả.
- Như vậy khá là tốn thời gian. Đừng quên để đào tạo cho cậu, Kiệt đã phải một kèm một trong thời gian dài!- Đào Thùy Linh phản bác- Mà ở làng Hồng Bàng, Kiệt quyền uy tuyệt đối, nên sau khi Kiệt cho cậu làm việc, thì cậu có làm gì cũng được hết. Mấy tay học sinh nghèo kia cũng cần được hướng dẫn như vậy, mà ta làm gì có thời gian.
- Cả Linh và Nhung nói đều có ý đúng, thứ ta hướng tới là những người trí thức vừa va chạm qua cuộc sống, biết nỗi khổ của người đi làm, mà lại học sách thánh hiền, tầm nhìn rộng lớn. Quan trọng hơn, ta phải có chỗ cho họ thực tập!- Kiệt kết luận, rồi nhìn sang anh trai
- Mấy đứa Chu Văn Bàn đang sắp hợp tác với ta, ý em tận dụng cơ hội này, dùng cơ sở làm ăn của bọn nó để huấn luyện người cho chúng ta, phải không? Và những học sinh mà em hướng tới, anh cũng sẽ có thể tiếp xúc được, vì anh là Thái Học Sinh, các quan huyện sẽ nể mặt, các học sinh cấp huyện cũng phải nghe.- Minh ngay lập tức vỡ ra nhiều điều.
- Đúng! Các học sinh đó là tầng lớp trí thức, tinh hoa của dân Bách Việt lúc này, không dùng họ làm việc thì thật lãng phí. Nhưng đã là người đọc sách thánh hiền, tất có tư duy trọng sĩ, nông mà khinh công, thương. Em có thể nói tới liên miên, nhưng họ sẽ khinh thường không nghe. Anh thì khác. Và quan trọng nhất, anh đã viết nó.- Kiệt chỉ vào cuốn sách viết về chợ nhân công- Nên khi anh nói, mọi người sẽ khó phản bác.
- Vậy kế hoạch sẽ là sao đây hả Kiệt?
- Kế hoạch của ta là một kế hoạch lớn. Anh cần nhìn nhận được mục tiêu chúng ta muốn hướng tới là gì đã, để tránh về sau hai ta có sự bất đồng.
- Anh chỉ nghĩ đơn giản thôi, làm cho đời sống người dân ở nơi đây bớt vất vả, họ có thể hưởng thụ được thành quả lao động, không bị tước đoạt hết thảy như hiện nay.
- Đây là một mục tiêu mông lung, thậm chí nếu nói lớn ra sẽ là đánh đuổi Đại Hoa, giành lại giang sơn Bách Việt!- Kiệt lắc đầu nói. Minh thì im lặng, ở tầm hai người, đều hiểu rằng lý do khiến dân chúng khổ sở không gì khác ngoài chính sách bóc lột của Đại Hoa áp lên Bách Việt, không phá được nó thì có làm gì cũng vô ích thôi. Những người còn lại trong phòng thì im thin thít luôn, chuyện động trời mà hai bố tướng nói cứ như không.
- Vậy anh giảm mục tiêu xuống vậy. Trong vòng hai năm tới, anh hi vọng cải thiện được tình hình tuyển mộ lao động ở đây. Người đi làm thuê ở trên này sẽ được đối xử như người làm thuê ở dưới làng Hồng Bàng, con cái họ được có cơ hội học tập, dù chỉ là học tập khoa học kỹ thuật của em để có thể tay làm hàm nhai.
- Anh trai à, vậy là anh vẫn còn hơi Nho giáo đấy nhé, cứ coi thường khoa học kỹ thuật không?
- Không phải anh coi thường, mà là vì học nó đâu thể thăng tiến ở xã hội này. Không công danh, không đường làm quan, thì nó bị coi thường là phải.
- Rồi anh sẽ thấy, mấy cái kiến thức của em có ngày sẽ thành thứ người người tranh nhau học. Vậy ta cứ nói đơn giản là cải thiện đời sống cho người dân khắp châu Nam Bình, được chưa?
- Được.
- Đó là mục tiêu anh muốn nhắm tới, vậy còn mục tiêu của em, là làm lớn mạnh làng Hồng Bàng. Sức ảnh hưởng làng ta phải tăng lên từ kinh tế, chính trị, xã hội, từng bước có sức mạnh vũ lực răn đe kẻ khác. Hai mục tiêu này của ta, phải kết hợp lại thì chuyện này mới dễ.
- Làng Hồng Bàng muốn có được sức ảnh hưởng kinh tế, chính trị, xã hội, thậm chí là sức răn đe, thì cần có nhiều người phụ thuộc. Thái Chí Phú chính là ví dụ, chợ nhân công của ông ta ảnh hưởng lớn tới sự phát triển của nhiều thương nhân, chủ xưởng, làm ổn định tình hình trị an tại châu Nam Bình, nên mọi người quanh đây, kể cả Lương Vũ Phong cũng phải kiêng nể hắn. Quá trình ta giúp cho người dân làm việc ở chợ nhân công cải thiện đời sống, anh nghĩ ta có thể kiểu như lập một cái chợ nhân công mới, tạo đãi ngộ cho nhân công tốt hơn, thu hút nhân công sang chịu sự chỉ đạo của ta, thì ta sẽ như Thái Chí Phú vậy.
- Duyệt!