Chương 2: Lời thề

Hối

Chương 2: Lời thề

"Như Nghiiii, hé hé hé"
Lam Nguyệt vừa chạy vừa cười, cười đến thật….. Dâm

Đối diện hắn không xa là một nữ tử vô cùng đẹp. Nhưng thay vì đẹp khuynh nước khuynh thành tựa Đắc Kỷ, Thúy Kiều, nàng lại mang một vẻ đẹp thanh thuần, có chút ngây thơ nhưng lại không mất đi vẻ gợi cảm.

Như Nghi hôm nay vận một bộ trang phục thuần lấy màu đỏ cùng hồng, chiếc áo lụa choàng hồng gấm bên ngòai,áo trong ngắn chỉ đến ngực, lộ ra cái cổ trắng ngần cùng bật lên đôi xương vai xanh mảnh mai nổi rõ trên vai nàng, váy nàng dài thướt tha cùng tay áo bồng bềnh, như dáng tiên, tay ngọc thoắt ẩn thoắt hiện, quả thật là tuyệt phối.

Nàng nhìn Lam Nguyệt, khẽ cười, nhưng chỉ thế thôi, đã đủ làm người mê say.
"Nguyệt huynh, bên mép còn lấy chút ke "

Như sấm nổ ngang tai, Lam Nguyệt ú ớ, không hoàn hồn nổi.

"Ta, ta… Ngươi khi dễ ta! "
Hai tay vội che cái mặt đỏ tận mang tai kia, hắn vọt ngay tới phòng vệ sinh

"Hắc hắc, vừa lắm, ta chỉ vừa nhắc đến tỷ, hắn đã chạy đôn chạy đáo ra rồi, tên lợn hám gái này, xưa nay tính khí vẫn chẳng hề đổi" Thục Chân muội tử từ lâu nổi danh "Việc ác khẩu không nhường ai", vừa nhảy lên kế bên Như Nghi, vừa đanh đá nói

Lại nói, mong chư vị đừng hiểu lầm ai trong giới này cũng có thể nhảy xa tận 20 mét từ trong phòng ra ngòai viện tử, con bé là chân chân xác xác thiên tài ấy a.

"Hì hì, thôi, ta mới mặc kệ hắn. Nè, hay là tỷ muội chúng ta ra ngọai thành đi, ta mới phát hiện chỗ này hay lắm. "

Đáng thương lòng dạ đàn ông…

"Hừ. Có gì mà tỷ cứ thần thần bí bí? Ngọai thành chẳng phải chúng ta đã chơi nát luôn rồi sao? "

"Thế muội có đi không? "

"Đi! "

________

"Rào rào rào.. " tiếng vòi nước không ngừng xả xuống

"Chết tiệt, nếu không phải tại nha đầu Thục Chân kia, ta làm sao lại bẻ mặt trước Như Nghi?" Lam Nguyệt ấm ức nghĩ

"Được, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải khóc lóc cầu xin ta tha thứ, nếu không, ta thề, ta thề từ nay về sau cứng không nổi! "

"ĐÙNG! ĐÙNG! "
Giữa bầu trời trong xanh, đột nhiên xuất hiện hai đạo sấm sét cuồng lôi oanh đỉnh, khí thế ngất trời.

Người qua đường Tèo:"Thật kì lạ, thế méo nào trưa nắng chang chang lại có sấm sét? "

Người qua đường Tí:"Chỉ sợ, đây là một điềm báo tai họa! "

.
.
.
"Cho ta rút lại lời thề được hay không a? " Một mặt tuyệt vọng thảm tao, Lam Nguyệt nước mắt như chực chờ trào ra

"Lam gia chỉ có mình ta là con trai, lại nói có câu Trời không tuyệt đường người, lão thiên gia, thực sự là rút không được sao?"

__________
Rất mong chư vị giúp đỡ, ta còn đang bí liệu có nên hay không buff cái gì đó như truyền thừa, hệ thống hay gì đó tương tự để cho truyện có thêm không gian phát triển, nhưng cá nhân ta lại không thích:'(, ta phải làm sao a?