Chương 38: Người quen
Sau khi trở lại Đế đô Shina, Dunkel không vội quay trở lại nhà của lũ trẻ ngay, cậu vừa nghĩ tới việc có lẽ nên làm một khắc ấn ngụy trang cho nhóm của Lamm. Như vậy thì lũ trẻ có thể yên tâm ra đường mà không sợ gì.
Nhưng Dunkel không có nguyên liệu để làm một khắc ấn chất lượng dùng cho lâu dài, Dạ Lân Thạch có thể dùng được, nhưng sản phẩm tạo ra từ nó chỉ là hàng tệ lậu thôi, loại khoáng thạch này vốn dĩ đâu được dùng cho việc này. Hiện giờ cậu có hơi hối hận vì vứt xác con rồng kia chứ không giữ lại. Khắp toàn thân rồng đều là bảo vật, từ máu thịt tới da gân, nhất là vảy, dùng làm khắc ấn thì không gì hợp hơn. Tiếc là khi ấy Dunkel cho rằng nó chẳng có tác dụng gì mấy cho mình nên lười đi nhặt, chỉ có Celina là mang theo ít thịt về, đúng là có vài miếng vảy sót lại trên đó, nhưng chúng đã bị cậu vứt sạch khi làm thức ăn cho Celina rồi.
Nghĩ lại có chán không chứ.
Vì vậy Dunkel quyết định tới phân hội của thương đoàn Aurora được đặt ở đây tìm chút vật liệu, sẵn tiện xem một vòng Đế Đô.
Dù là hàng hóa ở cái thương đoàn này toàn giá trên trời, cái vé tàu bay mấy hôm trước là minh chứng rõ nhất, bản thân cậu thì không có tiền bạc gì đáng nói, nhưng có cái thẻ ưu đãi mà Raven đưa cho hôm qua, Dunkel nghĩ rằng mua chút vật liệu thôi thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Thay vì đi bộ để mất công hỏi đường, Dunkel quyết định ngồi xe tới đó, Golden Schloss có cả một hệ thống di chuyển công cộng khá giống kiểu tàu điện hay xe điện ở thế giới trước đây của Dunkel, khác cái là chúng vận hành bằng ma thuật, tuy chỉ đưa khách đi bằng những cung đường chính và dừng theo trạm, nhưng trong trường hợp của cậu hiện tại thì vừa khéo. Trụ Sở của thương đoàn Aurora nổi tiếng như vậy, lại là một địa điểm giao dịch quan trọng nên xung quanh nó có không ít trạm xe.
Tốc độ di chuyển chắc chắn không bằng Dunkel tự mình chạy đi, nhưng nghĩ tới vấn đề mất thời gian phải mò đường thì ngồi cái này lợi hơn nhiều.
Ước chừng 30 phút kể từ lúc lên xe, Dunkel đã có thể nhìn thấy một tòa tháp cao vượt trội hơn xa những tòa nhà xung quanh thấp thoáng ở phía xa, trông như hạc giữa bầy gà. Và chỉ thêm chừng năm phút nữa, phân hội thương đoàn Aurora đã hiện ra đầy đủ trước mắt cậu.
Không như ở Minerva, trụ sở của Aurora ở Golden Schloss được xây hẳn thành một tòa tháp cao, độc chiếm riêng một góc, bề thế ngất trời, chẳng có thương nhân riêng lẽ hay thương đoàn nhỏ nào xung quanh.
Xuống khỏi xe ma thuật, Dunkel trả tiền cho người soát vé rồi từ tốn nhấc từng bước vào trong tòa nhà thương đoàn.
Không gian ngay bên trong tầng trệt là cả một đại sảnh sang trọng sáng sủa không khác gì ban ngày, ngoài ra còn rất rộng với sức chứa cực lớn, cả mấy nghìn thậm chí là cả chục nghìn người đồng thời đi tới đi lui cũng không cảm thấy chật hẹp. Nhìn bên ngoài thì quả thật tòa tháp này rất bề thế, nhưng còn chưa rộng tới mức đó, rõ ràng là có sự can thiệp của ma thuật mở rộng không gian.
Không hổ là thương đoàn lớn nhất lục địa.
Lý do mà phân hội ở đây lớn tới vậy, lại có nhiều tầng khác nhau là vì mỗi khu vực được sử dụng vào mục đích riêng, có chức năng riêng của nó. Gần như mọi mặt hàng có thể tìm được trong Golden Schloss đều mua được ở đây. Nếu như có mặt hàng mà cả thương đoàn Aurora cũng không bán thì rất khó để mua được nó ở ngoài theo cách thông thường. Không hề quá đáng nếu nói rằng Aurora gần như chiếm cứ toàn bộ thị trường ở Golden Schloss.
Sau khi vào trong, việc đầu tiên Dunkel làm hỏi thăm khu vực giao dịch khoáng thạch, đá quý và nguyên liệu. Cậu không rõ tên những nguyên liệu mà cậu cần liệu có khớp với danh từ mà người ở Aurora dùng để gọi chúng hay không nên Dunkel quyết định tự thân dạo một vòng khu này để tìm, có thể gặp niềm vui bất ngờ nào đó cũng chưa biết chừng.
Tuy nhiên, dạo một lúc lâu, lượn qua lượn lại mấy vòng, Dunkel vẫn chưa chọn được nguyên liệu thích hợp cho cái khắc ấn mình định làm. Không phải là không có, trái lại, nếu chỉ làm một vài khắc ấn ngụy trang thì nhìn sơ qua đã có cả đống rồi. Nhưng Dunkel không định mò tới tận cái trung tâm thương mại to nhất cả Shina chỉ để mang mấy cục sỏi làm được mỗi việc ngụy trang về.
Cậu muốn tăng thêm vài chức năng như phòng ngự, tấn công, giữ ấm, làm mát... Và nhiều hơn nữa.
Chính vì thế nên mãi mà Dunkel vẫn chưa tìm được nguyên liệu hợp mắt.
"Thêm một chút nữa coi sao, nếu không có thì chọn đại vài cục dùng tạm vậy."
Cậu vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh.
Bất chợt, một khối kim loại không mấy bắt mắt to khoảng đầu người rơi vào trong tầm mắt Dunkel.
"Cái đó là..." Đôi chân vô thức bước nhanh hơn một chút, cậu đến sát bên tảng đá, híp mắt sờ cằm, chăm chú quan sát, nhìn chán rồi lại lấy tay sờ mó gõ thử mấy cái.
"Thần Trân Thiết."
Táy máy chán chê xong, Dunkel đưa ra kết luận.
Thần Trân Thiết là một kim loại huyền bí mang khả năng thay đổi kích thước theo ý muốn chỉ cần cung cấp đủ ma lực cho nó, có nguồn gốc từ không gian ngoài vũ trụ, đặc biệt quý hiếm. Về phần quý tới cỡ nào thì cứ việc nhìn vào tên của nó là hiểu. Dunkel có hơi kinh ngạc khi thấy được thứ kim loại này ở đây, tính cả trước đây cậu cũng không tìm thấy nhiều lắm, vài ba tấn là cùng.
Thần Trân Thiết không thích hợp để làm khắc ấn dạng trang sức lắm, nhưng dùng làm vũ khí thì tuyệt vời. Tuy vậy, cả khối kim loại này lại không phải là một khối Thần Trân Thiết hoàn chỉnh, lượng Thần Trân Thiết rất ít, chỉ có một mẩu to khoảng ngón tay cái ở bên góc thôi. Phần còn lại là một quặng kim loại khác.
Một mẩu kim loại chỉ to bằng ngón tay thì những lựa chọn có thể rèn được rất giới hạn, tác dụng với cậu không lớn.
Dunkel lắc đầu vừa định bỏ qua thì chợt nhớ tới việc xác con rồng.
"Thôi kệ vậy."
Tác dụng không lớn nhưng biết đâu sẽ có lúc cần tới, tới lúc đó lại hối hận vì bỏ qua thì nực cười lắm. Nghĩ vậy, cậu vươn tay lên kệ lấy khối kim loại xuống, dự tính mang theo nó cùng đi tìm thêm lát nữa.
Nhưng mới đi được vài bước thì sau lưng bỗng truyền tới một tràng tiếng bước chân, như là có ai đang tất tả chạy tới đây vậy.
"Chờ... Chờ chút đã! Thứ này ta nhìn thấy trước!"
Còn chưa kịp quay đầu, Dunkel đã cảm thấy vạt áo mình bị kéo lại, kèm theo đó là một giọng nói có phần quen thuộc.
"Ừm?"
Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô bé nhỏ tuổi mặc váy công chúa với mái tóc vàng óng ả bồng bềnh, nhìn không kỹ rất dễ lầm tưởng đó là những sợi tơ vàng. Có lẽ là quá mệt do phải vận động mạnh, sau khi nói xong câu vừa rồi, cô bé liền cúi gập người, thở dốc không thôi, song bàn tay nhỏ nhắn ấy vẫn bấu chặt áo Dunkel không rời.
Liếc mắt nhìn xuống cô bé đang thở hồng hộc phía sau, Dunkel bỗng có cảm giác déjavu thoáng qua, không chỉ tình huống mua hàng bị ngăn lại này có vẻ quen quen, mà cả cái người ngăn lại cũng quen quen nốt.
Nhớ không lầm thì đây là con nhãi giả kim thuật sư thiên tài gì gì đó mà cậu và Celina gặp ở Minerva, sau đó giữa họ còn xảy ra chút xung đột "nhỏ" trên chuyến tàu từ Northern Saphir tới Golden Schloss nữa.
Đã vài ngày trôi qua từ lúc đó, nhưng còn đưa được nửa tuần, chuyến tàu bay mà họ ngồi khi ấy mất khoảng bảy ngày mới tới được đây. Theo lý mà nói thì con nhóc này còn chưa bay được nửa đường mới đúng chứ.
"Vậy nên ngươi có thể nhường khối kim loại này lại..."
Thở dốc gần cả phút, con nhãi tóc vàng, Liliana mới cảm thấy đỡ hơn, cô bé ngẩng đầu lên định thương lượng tiếp, nhưng khi vừa nhìn thấy đối phương là người nào thì gương mặt vốn đã trắng bệch ra vì mệt biến luôn thành trắng xanh.
Nỗi ám ảnh mà nguyên do là chính bản thân cô bé mấy hôm trước phải khó khăn lắm Liliana mới quên đi đôi chút giờ đang ào ào kéo trở về.
Sau chuyện xảy ra trên tàu bay, trái tim mong manh của Liliana suýt thì vỡ mất, kệ luôn sự tự do khó khăn lắm mới có được nhờ vào việc giả vờ làm nhiệm vụ cùng Askel, cô nhóc phải lập tức liên lạc về với nhà mình, khóc lóc sướt mướt kể lể yêu cầu phải đón mình về ngay, thế giới bên ngoài sự bảo bọc của gia đình quá đáng sợ.
Thế là người nhà Liliana phải lập tức sử dụng tàu bay loại siêu tốc tới đón cô bé trở về Golden Schloss, thực tế thì cô chỉ về trễ hơn Dunkel và Celina nửa ngày, xế chiều cùng ngày Dunkel tới thì Liliana đã có mặt trong nhà mình rồi.
Nhờ gia đình và bạn bè an ủi suốt cả đêm cô bé mới cảm thấy khá hơn, hôm nay Liliana cùng bạn ra ngoài đi dạo, tới trung tâm thương mại của thương đoàn Aurora để giải khuây, trong lúc cô bạn thích sách chạy sang khu thư văn thì Liliana cũng chạy sang khu khoáng thạch yêu thích của mình để xem có nguyên liệu nào mới dùng được cho nghiên cứu giả kim hay không.
Sau đó cô bé tìm được một khối kim loại mang từ tính đặc biệc, muốn mua về nghiên cứu thì lại không mang đủ tiền trên người, phải chạy sang khu giao dịch đổi chút vật phẩm thành tiền rồi gấp rút chạy trở về.
Không ngờ tới khối vật liệu mà mình nhìn trúng sắp bị người khác mang đi, chẳng suy nghĩ nhiều, Liliana liền vắt chân lên cổ chạy tới ngăn lại.
Nhưng mà...
Hiện tại cô bé rất muốn khóc, chỉ là khóc không ra nước mắt, mặt méo xệch đi.
Xích mích lần trước cũng bắt đầu khi cô bé định giành lấy thứ mà thiếu niên tóc trắng này muốn mua.
"Ngươi nói là ngươi nhìn thấy trước?"
Thấy môi Liliana run run mãi mà chẳng nói được lời nào, Dunkel nhướng mày lên, hỏi với giọng không mấy thân thiện cho lắm.
Ấn tượng mà con nhãi này để lại cho cậu không được tốt, Dunkel cảm thấy mình không có lý do gì phải nói chuyện nhẹ nhàng cả.
Thái độ của cậu khiến Liliana giật bắn người lên.
"Thật mà! Là thật đó! Ta... Tôi... Tôi nhìn thấy trước thật! Nhưng không mang đủ tiền nên mới phải chạy đi khu giao dịch đổi rồi mới quay trở lại! Không tin ngươi... Anh có thê"
Tưởng rằng cậu sắp nổi giận, Liliana vội vàng lắp bắp giải thích, cả cách xưng hô cũng đổi sang hình thức tôn trọng hơn vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quan giống như đang tìm kiếm ai đó.