Chính văn 52: Sứ giả Pháp quốc.

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chính văn 52: Sứ giả Pháp quốc.

Mới nãy bị Thải Thải đè, Sở Vinh sắp bị nghẹn thở, may mắn là Thải Thải đã được mọi người nâng dậy, nghỉ ngơi một lát mới khoẻ lại, Sở Cuồng ngồi bên cạnh Sở Vinh, tức giận hỏi: "Đệ chạy đến làm chi chứ."

Sở Vinh nhìn Thải Thải, nhíu mày nói: "Hôm nay đệ và phụ vương tiến cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu bảo Hoàng thượng tổ chức gia yến ở sau hoa viên, muốn đệ đến góp vui, không ngờ lại nhìn thấy Nương nương đột nhiên bị trượt chân, may mắn là đệ đỡ được."


Hắn không lấy được Thải Thải, đã là tiếc nuối cả đời, bây giờ nhìn thấy Thải Thải làm Hoàng hậu, lại hình như so với trước kia càng ——- nhưng mà, hắn không thể biểu hiện ra ngoài được, Sở Vinh nhỏ giọng, dịu dàng hỏi: "Nương nương, người không sao chứ? Ngã có bị gì không?"

Thải Thải trong lòng căng thẳng, không ngờ tay Sở Vinh ăn chơi này, lại đối với mình thật lòng như vậy. Vừa rồi sự tình khẩn cấp, Sở Vinh hẳn là không hề nghĩ ngợi gì nhiều mà lao ra, Thải Thải không biết hắn có bị đè nghẹt thở không, vì thế lấy tay xoa xoa ngực hắn: "Ngươi không sao chứ, vừa rồi, may mắn có ngươi."

Sở Vinh yên lặng lắc đầu, hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, biết ngôn luận có bao nhiêu ảnh hưởng đối với hậu cung nữ tử, hai tay vội che ngực mình lại, khiến cho Thải Thải rụt tay về, chính hắn lại cố vỗ ngực nói: "Không có việc gì, cứu Hoàng tẩu khỏi chuyện khó xử, cho dù có bị gì, cũng thành không bị gì hết."

Sở Cuồng lạnh lùng nhìn thấy hết thảy, bây giờ lại nhớ đến chuyện Sở Vinh ngày trước muốn lấy nha đầu béo này. Thật không ngờ, thẩm mỹ của Sở Vinh lại bất đồng với người bình thường, trước đó vài ngày hắn còn ngờ vực vô căn cứ rằng phỏng chừng hắn đang tính kế gì với mình. Không nghĩ đến thì ra Sở Vinh là thật lòng với nha đầu béo này.

Nếu là như vậy, trước kia hắn thật quá sai rồi, không nên chia rẽ uyên ương như thế. Nhưng mà hết thảy đều đã chậm.

"Hoàng thượng, hoàng hậu, thần đệ xin cáo lui."

Sở Vinh nhìn Thải Thải lưu luyến không rời. Hắn bước hai bước, kỳ thật biết là không nên nói ra, nhưng không nói ra sẽ bị nghẹn chết, trong cung có lời đồn Sở Cuồng đối xử với Hoàng hậu không được tốt lắm, hôm nay nhìn thấy tình huống như vậy, Sở Vinh hắn thật đau lòng, hắn không đầu không đuôi nói với Sở Cuồng: "Hoàng huynh, hoàng tẩu nhân phẩm xuất chúng, thần đệ có thể cam đoan, chúng thần đệ từ nhỏ đã quen biết nhau, Hoàng tẩu thật đúng là một nữ tử tốt hiếm có."

Sở Cuồng nửa giả nửa thật gật đầu, trong lòng lại nghĩ ngươi thích nàng liên quan gì đến trẫm, ngươi cho rằng đó là nữ tử tốt, cũng không nhất định trẫm sẽ cho là vậy, lại nói, hắn với nha đầu béo kia ra sao, cũng không cần Sở Vinh ngươi ở đây nhiều lời vô nghĩa.

Nói mấy câu, lại đâm sâu vào lòng Thải Thải, đôi mắt nàng đỏ hoe, biết mấy câu đó của Sở Vinh là thật lòng. Nhưng mà trò khôi hài này cũng tan rã trong không vui, Thải Thải hồi cung nghĩ đến Sở Vinh đã cứu mình, cho nên lựa chọn mấy báu vật quý giá làm lễ vật sai người ban cho Nghĩa Trung vương phủ mới có chút an tâm, thuận tiện mơ mộng nếu ngày đó gả cho Sở Vinh sẽ như thế nào, sau đó lại cảm thấy một mảnh mơ hồ, Sở Vinh hoa tâm như vậy, gả cho hắn, mới mẻ mấy ngày rồi cũng sẽ bị coi không ra gì. Sau đó, Liêu Thượng cung dẫn sáu Chưởng cung các cục đến cầu kiến ở bên ngoài.

Thải Thải đi ra ngoài, mọi người đã ngồi theo cấp bậc ở trong đại sảnh, giống như Hoàng thượng vào triều, thỉnh thoảng Hoàng hậu cũng sẽ vào triều như thế, nhưng mà chỉ là thống lĩnh hậu cung nữ tử mà thôi.

Liêu Thượng cung nói: "Ba năm trước công sứ Pháp quốc đến yết kiến Đại Sở ta, quan hệ Đại Sở và Pháp quốc vẫn rất tốt, ba năm sau, tân hoàng bọn họ mới đăng cơ, cho nên cố ý phái công sứ tôn quý nhất quốc gia bọn họ cùng phu nhân công sứ hộ tống lễ vật đến Sở quốc, vì vậy, chúng nô tỳ muốn trưng cầu ý của Nương nương, làm sao để chiêu đã công sứ và công sứ phu nhân cho thật tốt."

Sự hiểu biết của Thải Thải đối với Pháp quốc, cũng chỉ dừng lại ở cái giường lớn đang ngủ kia mà thôi.