CV 184: Hai người làm bạn.

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

CV 184: Hai người làm bạn.

"Ha ha, hoàng hậu nương nương, sao người lại vào đây nữa rồi?" Thục phi ôm bụng cười ha ha. Mới mấy ngày trước, hoàng hậu vừa mới ra ngoài, hôm nay lại bị người giải vào trong tháp lại rồi. Tại sao lúc trước nàng lại không phát giác, thì ra số mạng của hoàng hậu nương nương cũng nhấp nhô thế nhỉ?

"Thật tốt, ta có ngươi là bạn rồi." Nhẹ nhàng sửa lại tóc rối, nàng nở một nụ cười nhẹ đáp lễ Thục phi. Thật ra thì tình huống lần này hoàn toàn bất đồng, bởi vì nàng là vị thái hậu nương nương hạ lệnh giam lại.

Thục phi đứng dậy, rót cho Thải Thải một chén trà, dâng lên nói: "Nhìn xem, cũng không có cả một nô tỳ tùy thân chăm sóc cho, để nô tỳ hầu hạ nương nương đi."

Thải Thải nhận lấy trà, uống xong, rút khăn tay ra lau miệng, lại phát hiện Thục phi đang tò mò nhìn mình, giống như đang đợi nàng nói, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Nàng cũng không ngại nói ra để nàng ta kiếm chuyện giải buồn, dù sao nàng ta bị giam ở đây lâu như vậy, chắc cũng nhàm chán. Vì vậy Thải Thải nhẹ nhàng hắng một cái, nói: "Lần này bản cung bị người vu hãm thông dâm."

"Thông dâm?" Thục phi ngạc nhiên trợn to mắt: "Thông dâm là tội lớn đó!" Nàng ta há miệng cười.

"Hơn nữa chứng cứ rõ ràng, nhân chứng cũng có." Thôi, khiến nàng ta vui vẻ là được rồi.

Mặc dù không nhìn thấy rõ bộ dáng gian phu, nhưng xác thực có vô số đôi mắt nhìn thấy hoàng hậu nương nương đứng trong đình nói chuyện cùng một người nam nhân, mà sau khi bị phát hiện, người nam nhân kia lại nhảy xuống nước. Cho nên cả đám báo cho thái hậu, người luôn che chở cho nàng, lần này cũng tức giận. Cho nên bà không thông qua Sở Cuồng, đã giam nàng vào tháp.

Hơn nữa lại hạ lệnh không cho Như gia tam thông đi theo, để nàng ở trong tháp tự sanh tự diệt.

Nàng đứng dậy, phát hiện bày biện bên trong tháp đã được Thục phi thay đổi hoàn toàn, nàng nhíu mày hỏi: "Thục phi, mỗi ngày ngươi ở trong đây làm cái gì?"

"Thỉnh thoảng ta may y phục, nhưng việc thường làm nhất, chính là đem bình hoa từ phía đông sang phía tây, cách một ngày, lại đem nó từ phía tây trở về phía đông." Nhắc đến cũng thật chán, thời điểm vui vẻ nhất mỗi ngày, chính là lúc Như Ý đưa thức ăn, hoặc là đưa y phục, chăn đệm đến đây. Hôm nay lại hoàn toàn không nghĩ đến, canh ba nửa đêm cửa tháp lại mở ra, thế nhưng, lại là gương mặt quen thuộc khiến người ta vừa yêu vừa hận này.

Yêu là bởi vì nàng ta đưa đến rất nhiều than sưởi ấm vào những lúc cần thiết trong ngày tuyết rơi này cho nàng.

Hận là bởi vì, nếu như không có nàng ta, nàng cũng sẽ không phải đi vào đây chịu khổ.

Thải Thải đứng dậy, ôn chăn nệm từ trên giường xuống đất, trải ra, rồi cuốn mình vào trong đó, thật là vừa thoải mái vừa thích ý, Thục phi thoạt nhìn cũng không thấy ấm áp chút nào, nàng ta bèn lên tiếng: "Dù sao cũng chúng ta cũng đều là tù nhân, chẳng lẽ không thể hảo hảo ở chung dưới một mái nhà mấy ngày sao?"

Vì vậy, Thục phi cũng không chịu thua, ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng chui vào trong một cái chăn.

"Ngươi thật là một hoàng hậu vô dụng, nếu dễ dàng bị người ta gài tang vật vu hãm như vậy, còn không bằng nhường lại cho mình đi."

"Ngươi nói đúng rồi, ta thật là muốn làm như vậy."

Nhìn gương mặt có chút mỏi mệt rệu rã của nàng, Thục phi mới nói thầm: "Phượng hoàng sẩy chân còn không bằng một con gà."

"Phi, ngươi mới là gà."

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong hoàng cung, có vài người nói, người nam nhân mà hoàng hậu gặp riêng, thân hình cao lớn, toàn thân mặc cẩm y, tay cầm bội đao gắn bảo thạch, uy phong lẫm liệt. Lại có người nói, đó là một nam nhân nhỏ gầy nhưng rất tuấn tú, thậm chí còn có người nói là, đó là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng lớn lên với hoàng hậu. Cũng có người ám chỉ, tên gian phu đó rất có thể là Quan Bộ Phi.

Sở Cuồng là canh tư mới nhận được tin hoàng hậu bị người bắt gặp thông dâm ở hồ Tịnh Nguyệt.

Vì vậy mặt hắn lập tức xanh mét, cảm giác được chuyện này có có thể tưởng tượng nổi.

"Hoàng thượng, rất nhiều người đều nói, là tận mắt chứng kiến. Chỉ là không nhìn thấy rõ bộ dáng của tên gian phu kia mà thôi."

"Không thấy rõ mà dám hoài nghi sao?" Sở Cuồng lạnh như băng hừ nhẹ.

"Nhưng chuyện này lại kinh động đến cả thái hậu, xem ra, chắc chắn là tình huống không được tốt lắm, điều tối kỵ mà nữ nhân hậu cung không được phạm phải, chính là cùng người khác tư thông."

Sở Cuồng quát: "Đi nói cho bọn họ biết, kẻ nào dám nghị luận chuyện của hoàng hậu, trẫm giết không tha."

"Vâng, vâng!"

Gian phu, Sở Cuồng nghe thấy hai chữ này, chói tai vô cùng. Hắn nghĩ, nếu như nửa đêm canh ba bánh bao lại đi gặp tên nam nhân kia, thì tên nam nhân này ngoài Quan Bộ Phi ra thì còn ai vào đây nữa? Lần trước hắn cũng đã đồng ý đánh cuộc với Quan Bộ Phi, cho hắn ta một cơ hội được gặp hoàng hậu, hoàng hậu cũng đã không đồng ý bất kỳ điều gì với hắn ta, như vậy, chẳng lẽ sau đó bánh bao lại hồi tâm chuyển ý rồi hay sao?

Cho dù dùng sự nhạy cảm của hắn mà nói, hắn cũng biết được đây chỉ là tiết mục gài tang chứng vật chứng hại người trong hậu cung mà thôi. Nhưng vẫn không nhịn được khi liên tưởng đến hình ảnh đó, hắn cũng sẽ uống dấm.

Chua khiến cổ họng hắn phát xót, Sở Cuồng nhanh chóng tự mình thay một bộ thường phục, trong một gian phòng xa hoa ở tửu lâu, hẹn gặp Quan Bộ Phi.

Hắn tới, toàn thân mặt y phục màu đen, tựa như hình dung của mấy kẻ trong cung, người kia, là một kẻ thân hình cao lớn, mặc hắc y.

"Bệ hạ một thân thường phục hẹn gặp ta ở ngoài là có chuyện chi?"

"Trẫm hỏi ngươi, chuyện hoàng hậu tư thông với nam nhân, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Hoàng hậu tư thông nam nhân?" Quan Bộ Phi khép miệng lại, nhìn Sở Cuồng.

"Bây giờ hoàng hậu thế nào rồi?"

"Hoàng hậu thế nào, cũng không nhọc ngươi quan tâm."

"Hoàng thượng, chẳng lẽ tình yêu của hoàng thượng đối với hoàng hậu, lại không thể chịu được những khảo nghiệm như vậy sao?"

"A", muốn dùng kế khích tướng cơ đấy, Sở Cuồng nhếch môi cười, "Trẫm tự nhiên là tin tưởng hoàng hậu của trẫm." Đó là bởi vì Như gia tam thông đã chạy đến giải thích, hôm đó, việc hoàng hậu đi đến hồ Tịnh Nguyệt, hoàn toàn là do một tiểu thái giám xa lạ giả truyền thánh chỉ.

Tên tiểu thái giám này, bây giờ lại hoàn toàn biến mất không thấy mặt.

"Quan Bộ Phi, trẫm chỉ muốn biết, đến tột cùng có phải là ngươi đã nhận được một phong thư canh ba vào cung gặp riêng hoàng hậu ở hồ Tịnh Nguyệt hay không mà thôi?!"

"Ta muốn biết, nếu như ta trả lời đúng, thì hoàng thượng muốn xử trí hoàng hậu như thế nào?"

"Đó là chuyện của trẫm."

"Hoàng thượng muốn giết hoàng hậu?" Hắn có chút khẩn trương lên.

"Trẫm nói rồi, đó là chuyện của trẫm."

"Như vậy…. người đêm đó hẹn gặp hoàng hậu, không phải là ta."

A, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao? Hắn không thừa nhận, Sở Cuồng có thể hiểu được, hắn chính là đang bảo vệ bánh bao, bởi vì nếu như một ngày còn chưa tìm ra gian phu, thì xác thực hoàng hậu cũng chưa bị định tội. Đột nhiên Sở Cuồng trầm ngâm, nói: "Nếu như trẫm đoán không lầm, thì chuyện này cũng không thoát khỏi quan hệ với ngươi, vậy, vô luận ngươi có thừa nhận hay không, trẫm cũng muốn ngươi cùng trẫm diễn một màn kịch."

"A?"

-oOo-