CV 190: Con trai thứ ba của Thẩm gia.

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

CV 190: Con trai thứ ba của Thẩm gia.

Cách cách cách! Cạch cạch cạch!—

Trước cửa có người đi vừa hát sổ lai bảo[1]: "Ô ~ sáng sớm, ta đi hát sổ lai bảo, không phải kẻ ngốc không ngại, chuyện gì ta cũng biết cả, trước mắt có hai cửa hiệu! Kẻ ngốc ta lấy ra tán gẫu. Lạc Phượng lâu, Phúc Mãn lâu, bởi vì buôn bán kết thành thù, gõ phách trúc, bước sải bước, mắt thấy đến nơi xin cơm, bếp vừa lớn lại vừa dài, từng dãy từng dãy, vung cái xẻng, giơ con dao, lửa nhỏ rang đĩa lạc ~ lửa lớn hầm nồi Phật khiêu tường[2] ~~! Phật khiêu tường, cho ai ăn, tự nhiên là tiện nghi cho ta kẻ hát sổ lai bảo này!"

Sự tập trung của dân chúng đã khiến đường phố trở nên nhốn nháo, già dìu trẻ dắt, cười hi ha dừng chân quan sát, Lạc Phượng lâu, Phúc Mãn lâu hai nhà dựng hai dãy bếp lớn, tất cả nguyên vật liệu đều được chuyển ra, người người bận túi bụi, người kia lại hát: "Lại nói tiếp, Lạc Phượng lâu, ai ai cũng thanh tú, bà chủ xinh xắn, chưởng quầy yêu kiều, tiểu nhị lại như Thất cô nương nhà Ngọc hoàng đại đế, huống chi thủ nghệ lại không tầm thường, tức chết đầu bếp Giao Trì[3]~ Tức chết đầu bếp Giao Trì ~~"

Tam Cô xảo quyệt Phúc Mãn lâu mắng: "Này tên hát sổ lai bảo kia, nhà ngươi cầm thứ gì của Lạc Phượng lâu, mà khắp nơi vì các nàng ta nói tốt như vậy? Ngươi nói xem, trước đây ngươi đã ăn bao nhiêu thứ tốt bên Phúc Mãn lâu hả?"

"Đừng, Tam Cô xảo quyệt, cô đừng la, tim ta hết hồn đây này."

Mọi người ồn ào cười to, thật ra nàng không gọi Tam Cô xảo quyệt, mà gọi là Thẩm Tam Cô, là tiểu muội của ông chủ Thẩm gia, từ nhỏ đi theo huynh trưởng mở tửu lâu làm ăn, là người khôn khéo, miệng mồm lại sắc bén, nhưng cũng bởi vì quá khôn khéo, cho nên dáng dấp dù như hoa như ngọc, thì cũng là gái lỡ thì hai ba, bai bốn tuổi chưa lấy chồng, đột nhiên nghe thấy có kẻ hát sổ lai bảo có nói đến mình, Tam Cô xảo quyệt hừ một tiếng: "Chờ Phúc Mãn lâu bọn ta đánh bại Lạc Phượng lâu các nàng ta, ngươi có muốn ăn giò heo thì cũng đừng có mơ nhá!" Nói xong, Tam Cô xảo quyệt bốc một viên lạc, đầu ngón tay bắn ra, vèo một tiếng, bắn vào cổ tay tên hát sổ lai bảo, hắn kêu oai oái, vừa đau vừa cười, miệng lưỡi vẫn còn nhanh nhảu, tiếp tục hát: "Ồ ~ Đến đây nhìn, đến đây xem, Phúc Mãn lâu có gái lỡ thì, võ công cao, đầu óc bạo, nhưng tuổi đã hơn hai tám vẫn chưa gả đi ~~"

Tam Cô xảo quyệt tức đến dậm chân dậm cẳng, hừ một tiếng, đỏ mặt đi vào.

Tên hát sổ lai bảo kia cười: "Gõ phách trúc, vang cách cách, hôm nay không xem sổ lai bảo, chỉ xem hảo hán đùa bỡn đầu bếp, mùi cơm chín xông vào mũi chảy nước bọt, hát sổ lai bảo đợi nếm thôi ~~~"

Như Tâm cười híp mắt đi ra, trong tay còn nắm một đỉnh bạc, khẽ cúi người với tên hát sổ lai bảo kia: "Sổ lai bảo, bà chủ nhà ta bảo nhờ quý ngôn của ngươi, việc buôn bán của Lạc Phượng lâu nhất định sẽ thịnh vượng, hương cơm bay xa vạn dặm." Tên hát sổ lai bảo kia sửng sốt, không nghĩ đến cô nương nhà người ta cúi đầu với hắn, vội vàng cười nói: "Sổ lai bảo này, hôm nay thật có phúc khí, hai tay được chạm nguyên một khối nguyên bảo[4]!"

Ha ha ha, tất cả mọi người ồ cười, lại cảm thán chủ nhân Lạc Phượng lâu ra tay thật xa xỉ, chỉ bằng điểm này, cũng đã là tay buôn bán lớn. Đã có không ít tay đầu bếp trẻ cố sức chen vào, la hét: "Ta muốn ghi danh!" Sau đó có ước chừng hơn mười người trẻ tuổi đứng trên đài. "Chúng ta muốn làm đầu bếp Lạc Phượng lâu."

"Hê hê, mấy người các ngươi nhất định là dể ý đại cô nương giống như tiên trên trời của người ta rồi!"

Xác thực là có người nhìn thấy trong Lạc Phượng lâu người người đều là mỹ nhân, nhưng mà, họ ra tay cũng rất hào phóng, nếu như làm tốt, khen thưởng cũng không phải là ít, tính đi tính lại, dù cho Phúc Mãn lâu ở cửa đối diện có cho nhiều hơn, đó là tử lộ, ai ai cũng biết, Phúc Mãn lâu quét sân đều quét từ ngoài vào trong, nghĩa là, có vào mà không có ra.

Thẩm nhị gia, đẩy đám đông ra, mang theo mười mấy người vừa nhìn qua đã biết là đầu bếp tới, đây là hắn đã tốn tiền để chuẩn bị tỷ thí cùng Lạc Phượng lâu. Mấy người này, đều là đầu bếp của các tửu lâu lớn trong thành.

"Bọn họ đều là người trẻ tuổi, các ngươi mang theo các vị đại sư phó kéo tới đấu với bọn trẻ, không phải là khinh người quá đáng hay sao. Haiz, không biết xấu hổ không biết xấu hổ!" Mọi người ha ha cười.

Thải Thải đi từ bên trong ra, mặc một bộ áo bông đỏ rực, thủ nghệ tinh xảo tuyệt luân, hoa văn cây cỏ được thêu trên y phục đều là thiên hạ vô song, trên người mang khóa bạc, dáng vẻ vừa vẻ vừa lịch sự tao nhã, nàng vừa ra tới, khí áp toàn trường, kinh diễm bốn phía, nàng cất giọng hào phóng: "Nếu là tỷ thí, cũng không cần đề cấp đến hoàn cảnh của thí sinh, cho nên, chỉ xét trên bản lĩnh mà thôi, mọi người chỉ cần xem vui vẻ, ăn vui vẻ, có thể cổ vũ, tiểu nữ cũng đã cảm ơn mọi người nể mặt rồi!" Nói xong, cúi người, mọi người vỗ tay rào rạt khen ngợi.

Tam Cô xảo quyệt đi ra ngoài, lạnh như băng nhìn Thải Thải.

Thải Thải cười híp mắt, trong lòng suy nghĩ, Tam Cô rất đẹp, chính là dáng vẻ luôn cứng mềm không ăn. Nàng cười hi ha cúi người với Tam Cô xảo quyệt, Tam Cô xảo quyệt bèn hừ nói: "Hãy nhanh bắt đầu đi."

Thải Thải thầm nghĩ, đây là rõ ràng là một cuộc tỷ thí, tự nhiên giờ lại thành cuộc gặp mặt của kẻ thù. Ai ngờ trong tay Tam Cô xảo quyệt lại cầm một hạt lạc, đột nhiên nàng ta giơ tay lên, hướng về trán Thải Thải, vèo một cái thẳng tắp bay đến.

Như gia tam thông mắt thấy không kịp đến cứu, sợ đến mức hoa dung thất sắc.

Ai ngờ Thải Thải nghiêng đầu, hạt lạc đi liền bắn xuyên qua cửa sổ, nàng mỉm cười tiện tay nhặt chiếc muôi lên, xoay người một cái, leng keng rung động, keng –~!

Keng một tiếng, hạt lạc đã đảo quanh trong muôi, Thải Thải nhìn viên đậu đang đảo quanh khen: "Tam Cô, ngươi rất lợi hại! Hôm nào đó ta nhất định phải bái ngươi làm sư phụ, học bí quyết bắn đậu lạc đó của ngươi mới được!"

Thẩm nhị thiếu lượn lờ quanh đó cũng bước ra từ đám đông, người này, vóc người nhỏ gầy, so ra thì Tam Cô xem như có bộ dáng của nam nhân hơn, hắn mùa đông sợ lạnh, lúc nào cũng núp trong áo lông chồn, dáng dấp tương đối đẹp, thanh tú bức người. Thải Thải vừa nhìn thấy, ai, Thẩm gia Nhị Bảo đến kìa.

Tất cả mọi người nghe nói Thẩm gia nhị thiếu yếu ớt, nên lén gọi hắn là Thẩm Nhị Bảo. Cũng có người gọi hắn là Nhị cô nương.

"Giờ lành đã đến, bắt đầu tỷ thí thôi." Hắn trong trẻo nói.

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

Lúc này trên lầu Phúc Mãn lâu có một người ngồi, hắn đã đến trấn nhỏ này ba ngày, luôn ở trong Phúc Mãn lâu, một bước cũng không ra ngoài, bao căn phòng có thể dễ dàng quan sát căn phòng ở cửa đối diện nhất. Bây giờ, đang mở cửa sổ, ngồi trước bàn tự rót trà, chăm chú nhìn nhất cử nhất động ở phía dưới.

Đột nhiên, một người nam tử mặc áo trắng dung mạo tuyệt mỹ đẩy cửa bước vào, người trẻ tuổi này thế nhưng lại có dáng dấp rất giống Thẩm Nhị, có điều so với hắn lại có phần anh khí bức người, tuấn tú, tao nhã hơn. "Chủ Tử, thần Thẩm Vân Hiên xin thỉnh an chủ tử."

Thẩm Vân Hiên chính là Tân khoa Trạng nguyên năm nay.

"Ừ." Nam nhân ngồi yên lặng ở cạnh cửa sổ nhìn xuống, phân phó: "Việc ta ở chỗ này, chỉ một mình ngươi biết là được rồi."

"Dạ! Vân Hiên hiểu được."

-oOo-

[1] Sổ lai bảo: Một hình thức nghệ thuật lưu hành ở phương Bắc. Một hoặc hai người hát nói, dùng thanh trúc, hoặc chuông đồng, xương trâu để gõ phách. Hình thức hát thường dùng câu sáu chữ, nhịp 3/3 hoặc bảy chữ, nhịp 4/3, cứ khoảng 2, 4, hoặc sáu câu có thể đổi vần. Ban đầu nghệ nhân hát sổ lai bảo đều là ngẫu hứng, tức cảnh sinh tình. Sau có nhiều biến hóa hơn trong cách hát tùy theo người. Đây là hình thức kiếm tiền của người ăn mày.

[2] Phật khiêu tường (Phật nhảy qua tường): là món ăn truyền thống nổi tiếng của Phúc có lịch sử hơn trăm năm, do ông chủ của quán Tụ Xuân Viên là Trịnh Xuân Phát nghiên cứu ra. Món này tập trung nhiều sơn trân hải vị như: vi cá, hải sâm, gà, gân thú, sò hến khô, nấm hương, bào ngư hơn 20 loại nguyên liệu chế biến thành, quy trình chế biến cũng rất kĩ lưỡng. Món này có giá trị dinh dưỡng cao, mùi thơm đậm đà, ăn nhiều không ngán. Quán Tụ Xuân Viên nổi tiếng nhất là món "Phật khiêu tường" này, giá cả của nó cũng tương đối cao.