Chương 2: Hoa Hoa! Ta Yêu Nàng.

Hoa Hoa! Nàng Có Yêu Ta Không?

Chương 2: Hoa Hoa! Ta Yêu Nàng.

- Điện hạ! Công Chúa có lệnh không ai được làm phiền. Xin Điện hạ thứ tội. - Hai tiểu nô tì đứng trước cửa cung khẽ nhún chân, cúi đầu lo sợ.

- Các ngươi mau tránh qua một bên. -Tam Hoàng Tử không kìm được trưởng một trưởng hất hai tiểu nữ bé nhỏ sang một bên. Vội vã chạy vào phòng Tiểu Điệp. Thấy nàng xõa tóc nằm sau tám rèm châu, quay người vào phía trong giường ngủ.

- Hoàng huynh đến có việc gì không? Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền muội. Muội không khỏe, cần nghỉ ngơi. - Tiểu Điệp vẫn nằm im, khẽ cất giọng nhỏ nhẹ đuổi khéo Thủy Long, kéo chăn qua đầu.

- Tiểu Điệp! Thế tử lại làm gì muội rồi. Ta đi tìm hắn, xử cho hắn một trận, lần sau sẽ không dám bắt nạt tiểu muội của ta nữa. - Thủy Long khẽ lại gần, vén màn châu kêu khe khẽ. Ngồi bên mép giường, vuốt nhẹ tóc Tiểu Điệp, nhỏ nhẹ dỗ dành nàng.

- Huynh à... Muội không phải còn nhỏ nữa. Muội đủ lớn đẻ hiểu chuyện rồi. Huynh có thể thôi xem muội như con nít không?

- Tiểu Điệp... Muội rốt cuộc lần này hắn làm gì muội? Để muội đến mức này?

- Huynh về đi! - Tiểu Điệp hết lớn, hất tung chiếc chăn sang một bên. Nàng thở dốc, một lúc rồi òa khóc.

Thủy Long đau lòng, nhíu mày, nắm lấy tay tiểu muội mình, một tay khẽ lau lệ trên mi mắt Tiểu Điệp. Những giọt lệ long lanh, ấm nóng càng dày vò Thủy Long. Hắn biết, biết mọi chuyện, biết nỗi đau mà nha đầu Tiểu Điệp bé nhỏ, đáng thương của hắn đang phải chịu. Hắn biết nhưng không dám nói ra, không dám chia sẻ cùng nàng. Sợ rằng nàng sẽ càng buồn, càng mặc cảm hơn.

Mắt nàng sưng đỏ hoe, mí mắt ngấn nước, nàng nắm chặt lấy vạt áo Thủy Long như tự tìm cho mình một thứ an toàn, để cảm giác nàng được bảo vệ. Cứ thế gần một canh giờ, Thủy Long nhẫn nại. Lúc rồi nàng ngủ thiếp đi. Vậy cũng tốt, có khi trong giấc ngủ, nàng còn tìm được một nơi bình yên, để lòng nàng được an yên...

-----

- Tiểu Điệp! Tiểu Điệp! Muội cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi. - Hoa Hoa ngồi ngay cạnh Tiểu Điệp từ lúc nào, trông nàng có vẻ rất lo lắng.

- Hoa Hoa... Tỷ tới từ khi nào vậy? Sao ta không biết? Tỷ tới làm gì vậy? - Tiểu Điệp khẽ mở mắt, lim dim hàng mi dài, cong. Đôi môi bé nhỏ khẽ cất tiếng hỏi Hoa Hoa.

- Muội đã thấy đỡ hơn chưa? Nghe nói muội không được khỏe. Muội có bệnh sao? Thần y đã tới xem cho muội chưa? - Hoa Hoa nắm lấy tay Tiểu Điệp, đặt tay ngọc ngà lên gò má nàng. Hoa Hoa cau mày như có ý trách yêu muội muội.

- Tỷ tỷ! Muội không sao hết. Tỷ tỷ! Muội yêu tỷ. Vậy là nàng đã nói ra rồi. Nói ra điều bấy lâu nay nàng ân cần chăm sóc, giữ gìn, giấu kín trong rương, khóa chặt nơi đáy lòng. Nàng cắn nhẹ môi, nàng đang lo sợ điều gì. Lo sợ Hoa Hoa sẽ xa lánh nàng, sẽ cho rằng nàng trái với luân hồi tự nhiên của trời đất xưa nay.

- Ta cũng yêu muội. Chúng ta là tỷ muội tốt, phải không? - Hoa Hoa chẳng chần chừ mà nói như vậy. Nàng có thể coi nhẹ lời nói của Tiểu Điệp như vậy sao? "Vậy trước giờ, nàng không có thứ tình cảm đó với ta. Vậy cũng tốt. Ta ban đầu cũng không dám nghĩ tới cái ngày đó, thứ tình cảm đó với nàng. Thà rằng ta sẽ làm tỷ muội tốt như nàng nói lại hảo cho cả ta và nàng. Ta yêu nàng."

- Đúng vậy! Chúng ta chính là tỷ muội tốt. Mãi là tỷ muội tốt. - Tiểu Điệp gật một cái rồi cười thật tươi. Nàng đã nói ra điều nàng muốn nói. Có lẽ nàng đã có thể nhẹ lòng hơn rồi. Sau này sẽ không phải hối hận, không phải lo lắng hay buồn rầu nữa rồi...

-----

- Xoảng! Cái gì chứ! Cái gì mà "muội yêu tỷ" chứ! Muội ấy còn tính làm gì cơ chứ! Thặt trái với thiên luân. Làm ô nhục Thiên Tôn, Thiên Hoàng. Chuyện này nếu để Thiên Hoàng biết thì sẽ ra sao đây. - Hỏa Thế tử tức giận đập vỡ tan bình hoa.

- Hoàng huynh! Bây giờ Nhị Công Chúa đã như vậy thì chỉ còn một cách. - Tiên nữ bận y phục màu trắng, tóc cột lông đuôi bạch hồ ly, mắt xanh ngọc bình tĩnh ngồi trên ghế, khẽ nhấp trà.

- Mau nói!

- Tỷ tỷ bây giờ đến độ trăng tròn, xinh đẹp, tuyệt sắc giai nhân, thông minh, tài giỏi. Chưa kể, Nhị Hoàng Tử của Hắc Quốc cũng vô cùng tài giỏi. Nghe nói hắn rất thích tỷ tỷ. Thiên Hoàng cũng lo lắng việc gả tỷ tỷ. Quan hệ Hắc Quốc với ta đang không được tốt. Tiện đây, lập một giao hôn. Một mũi tên, trúng hai đích. Hoàng huynh nói xem như vậy có phải rất tốt không.

- Muội xem đấy. Muội ấy rất nhiều lần không chịu nghe ta nói, còn bướng bỉnh. Ta phải làm sao?

- Thiên luân trước giờ đã định sẵn hôn ước của nhi tử do phụ mẫu quyết định. Tỷ tỷ sao lại dám cãi lại cơ chứ. Huynh cứ nói lại trước Thiên Hoàng một tiếng. Xem tỷ ấy còn dám cãi lại. - Tiên nữ ngồi cười đắc ý, đặt chén trà xuống bàn.

- Ha ha ha! Tiểu Tứ của ta là giỏi nhất. Nếu lần này thành công, ta sẽ giúp muội có được thứ muội muốn. - Hỏa Long cười lớn, nâng cằm tiên nữ ấy lên, ghé sát lại hứa hẹn với nàng ta. Tiểu Tứ là Tứ Công Chúa, linh hồn của hồ ly trắng, tên Hồ Nhi. Nàng ta là tiểu muội thân cận với Thế tử. Hồ Nhi và Tiểu Điệp trước giờ có quan hệ không tốt. Nàng ta luôn tìm kiếm thời cơ hãm hại Tiểu Điệp.

- Phải rồi! Còn nữ nhân không rõ thân thế kia. Muội xem ta phải xử ra sao? - Hoa Long ngẩng đầu dậy, hướng mắt ra ngoài cửa, cắn chặt răng, hai tay nắm lại.

- Tiện nữ Hoa Hoa đó để tiểu muội xử lý. - Hồ Nhi đôi môi mỏng đỏ thẫm cười hiểm. Nàng ta đứng dậy rồi bước ra cửa nạm vàng, thoắt cái biến mất.

-----

- Hoàng huynh! - Tiểu Điệp y phục màu hồng, tóc tết, búi hai lọn nhỏ hai bên, trâm vàng khắc hình hoa điệp. Nàng chạy vào cung Tam Hoàng Tử. Nom nàng có vẻ rất mừng rỡ.

- Hôm trước còn đuổi ta. Hôm nay đã chạy lon ton tới đây rồi à. - Thủy Long cười hiền, đặt ngay tấu chương cần phê duyệt xuống bàn, trêu chọc Tiểu Điệp.

- Hoàng huynh... Huynh là có ý gì đây. Tiểu muội muội đáng yêu đến để tạ lỗi mà. - Tiểu Điệp phồng má, nhíu mày, giọng nũng nịu. Nàng lại gần Thủy Long, bám vạt áo hắn.

- Muội tối ngày chỉ biết bám vạt áo ta. Đến để tạ lỗi mà trưng cái mặt hớn hở từ trước cửa cung ta vậy sao? Được rồi! Tha lỗi cho muội. - Thủy Long nựng má nàng.

- Huynh đang làm gì vậy? Là phê duyệt tấu chương sao? Sao huynh không làm đi? Để muội giúp huynh một tay. - Tiểu Điệp cầm tấu chương đang phê duyệt dở của Thủy Long lên. Hỏi một hồi rồi chăm chú ngồi phê duyệt. Nàng thực sự là một tiên nữ giỏi giang mà tiên nam nào cũng say đắm, mê mệt. Nàng được Thiên Hoàng hết lòng sủng ái nên khi còn nhỏ, nàng luôn được Thiên Hoàng để ngồi cạnh mỗi lần lên triều hay phê duyệt tấu chương. Nhờ vậy, nàng cũng học được chút ít... Chỉ một thoáng, đống tấu chương đã được phê duyệt xong.

- Tiểu muội của ta giỏi như vậy, xinh đẹp như vậy mà còn chưa chịu gả nữa. - Thủy Long giật mình, hắn chỉ lỡ miệng. Một lời nói ra chẳng thể rút lại. Hắn lo lắng, tim đập thình thịch. Hắn sợ rằng tiểu muội của hắn sẽ lại đau buồn. Hiếm khi mới thấy Tiểu Điệp vui vẻ, sáng khoái như vậy.

- Chẳng qua là ta đã có nịch ái với tỷ ấy. - Tiểu Điệp cúi mặt, bặm môi rồi giọng run run nói. Thủy Long hắn biết từ lâu rồi. Chỉ là hắn chưa dám nói ra với nàng. Lần nay, hắn chỉ buột miệng nói ra, vô tình làm nàng đau lòng nữa rồi.

- "Kiếp sau nguyện làm một đóa liên.
Lẳng lặng nở rộ trước Phật.
Kiếp sau nguyện làm một đóa liên.
Cùng người nối tiếp tam sinh duyên."

Nàng khẽ cất giọng nghẹn ngào, ngọt như mật. Giọng nàng khiến người ta day dứt vô cùng, đau lòng vô cùng. Hoa nở đẹp thì chóng tàn, số phận còn do dòng nước kia định thì sao biết được gặp Phật hay thấy người? "Vậy ta sẽ nguyện làm ao bùn để nuôi dưỡng những đoá sen mộc mạc tinh khiết, đắng cay vất vả tủi nhục cứ để ta miễn muội được sống an yên..."