Chương 1: Hoa Hoa! Nàng múa là đẹp nhất!

Hoa Hoa! Nàng Có Yêu Ta Không?

Chương 1: Hoa Hoa! Nàng múa là đẹp nhất!

- Hoa Hoa! Tỷ múa là đẹp nhất! - Tiểu Điệp hớn hở, đôi mắt sáng khẽ chớp, vui vẻ tán thưởng điệu múa như hóa bay bướm lượn trước mắt mình.

- Muội cứ khen vậy ta sẽ không chăm chỉ tập luyện nữa, sẽ tự cao mất. - Hoa Hoa đỏ mặt ngại ngùng, nắm hai tay sau lưng, bước chậm lại gần, khẽ cười trách yêu Tiểu Điệp.

- Tỷ tỷ sẽ không tự cao đâu. Tỷ của muội giỏi nhất. Phải không? - Tiểu Điệp nói rồi hôn nhẹ lên má Hoa Hoa. Nụ hôn giống như cánh hoa hồng chạm nhẹ rồi tan vào lớp da trắng như ngọc trai ửng hồng.

Hoa Hoa giật mình, cau mày chạy theo sau lưng Tiểu Điệp. Mùa xuân, những cây hoa đào nở rộ ươm màu hồng, những cánh hoa đào khẽ tách khỏi đế, rụng xuống, liệng nhẹ rồi chạm xuống màn sương mờ ảo trắng đục. Đôi tiên nữ y phục màu hồng hòa với sắc của vườn đào... Tiểu Điệp là con gái Thiên Hoàng, Nhị Công Chúa mang linh hồn của một con bướm. nàng xinh đẹp, thông minh, tài giỏi. Đến độ trăng tròn những chưa chịu gả. Hằng ngày chỉ chơi đùa bên cạnh Hoa Hoa. Hoa Hoa là một bông hoa dại dưới trần thế. Thiên kiếp, Tiểu Điệp gặp đại nạn, nàng vô tình mang lòng bao dung cứu lấy nên được Tiểu Điệp đưa lên trời. Nàng được Thiên Hoàng nhận là con gái nuôi, Thập Nhất Công Chúa.

----------

- Tiểu Điệp! Muội bao giờ mới chịu gả đi đây? Muội hằng ngày chỉ biết chơi đùa, quanh quẩn bên cạnh Hoa Hoa đó. Muội đã bao giờ nghĩ tới người khác chưa? Muội có biết Thiên Hoàng lo cho muội lắm hay không? – Hỏa Thế tử tức giận đập bàn, trách mắng Tiểu Điệp.

- Hoàng huynh nói chuyện này rất nhiều lần rồi mà. Ta đã nói rồi, ta không thích tiên nam. – Tiểu Điệp thờ ơ, vẻ mặt nàng như đã quá quen với chuyện này. Nàng nhìn vào khoảng không vô định, không để ý tới Hỏa Long. Hắn tức giận, mắt đỏ tia những mạch máu. Nắm chặt ly trà, hắn bóp cho chiếc ly vỡ tan. Máu chảy xuống từng giọt, đỏ thẫm. Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng huyết rơi lộp bộp xuống đất. Gió thổi nhẹ, nàng quay lưng đi, không chút mảy may đến Hỏa Long.

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! – Tiên nữ y phục xanh màu ngọc bích đứng ngay trước cửa cung. Nhón chân, vẫy tay, có vẻ rất vội vã.

- Phong Nhi! Ta nhớ muội lắm đó. Mấy ngày nay Tiểu Ngũ của ta đi đâu vậy? Cung ta vắng vẻ từ lúc muội đi, thật buồn chán cho ta. – Tiểu Điệp chạy lại, nựng má Phong Nhi rồi than thở buồn rầu.

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ có phải lại bị Hoàng huynh trách mắng nữa không? Có bị Hoàng huynh phạt không? Tỷ tỷ có sao không? Tỷ tỷ đừng buồn, có muội rồi này. – Phong Nhi nói thật nhanh, đặt một loạt câu hỏi cho Tiểu Điệp. Lo lắng, chờ mong câu trả lời của tỷ mình.

- Muội này. Ta không buồn, Hoàng huynh cũng không phạt ta. Muội đừng lo lắng. Muội cứ mỗi khi lo lắng lại mất bình tĩnh như vậy. Tiểu muội ngoan, ta không sao hết! – Tiểu Điệp khẽ cười, búng nhẹ mũi Phong Nhi.

- Phù... Thật làm muội lo lắng. – Phong Nhi đặt tay lên ngực rồi thở phào nhẹ nhóm. Phong Nhi là Ngũ Công Chúa – một trong những Công Chúa được sủng ái nhất, mang linh hồn của gió. Nàng nhỏ người, đáng yêu, hoạt bát lại hướng ngoại, hay quan tâm tới mọi người. Thiên Hoàng đi đâu cũng luôn dẫn theo nàng. Vì vậy, mặc dù là con gái thứ mười nhưng lại được mang chức vị Ngũ Công Chúa.

- Phong Nhi! Ta dẫn muội xuống trần gian một chuyến. Muội muốn đi cùng ta không?

- Tỷ... Thiên Hoàng nói tỷ không được xuống trần gian mà... Tỷ không nhớ sao? – Phong Nhi e dè, miệng lẩm bẩm nói. Có vẻ như sợ chuyện gì.

Tiểu Điệp không nói gì, chỉ "Ừm" một tiếng rồi thoắt cái bay đi. Mặc cho Phong Nhi đứng dưới gọi theo. Nàng không xuống trần gian, nàng đến chỗ của Hoa Hoa, đứng từ xa ngắm nàng ấy múa điệu múa đẹp nhất. Nàng đứng nép sau gốc cây đào. Thỉnh thoảng gió nhẹ thoảng, tóc nàng khẽ bay trong gió, đưa mùi hương hoa nhẹ nhàng của Hoa Hoa. Nàng thở dài một tiếng, ủy khuất, u sầu rồi lại mỉm cười, ngây người... Tâm nàng như gào thét, ruột gan nàng như bị xáo trộn, nàng nghẹn lại rồi cứ thế khóc. Nàng nói nàng không rầu, sao nàng lại khóc?

- Tiểu Điệp! Sao muội lại ngây ra đó vậy? Ta múa đẹp quá sao? - Tiếng gọi quen thuộc làm cho Tiểu Điệp giật thót mình. Hoa Hoa che miệng cười, biết đâu được lòng nàng đang không được an yên.

- Tỷ thật đẹp đó. – Tiểu Điệp nhìn Hoa Hoa, vuốt nhẹ mái tóc mềm thoảng hương nhài, rồi quay lưng đi, những bước chân của nàng như có sức nặng ngàn tấn, nàng dùng tất cả dũng khí mà bước đi. Để Hoa Hoa đứng đó, Hoa Hoa buông thõng người, nhận ra Tiểu Điệp khác với mọi ngày, nhận ra nàng có chuyện không hay những lại không biết phải làm sao, phải làm thế nào để an ủi. Chỉ biết đứng đó mà nhìn theo bóng lưng nàng.

- Nhị Công Chúa! Hôm nay người về cung sớm vậy? - Nữ nhân y phục màu lục, dáng người nhỏ nhắn búi tóc thả lọn nhỏ 2 bên đứng trước cửa cung Nhị Công Chúa khẽ cúi đầu chào hỏi. Tiểu Mộc là tiểu nữ bên cạnh Tiểu Điệp từ nhỏ. Nàng là con gái đầu lòng của Mộc Gia. Rất giỏi trong việc bào chế thần dược. Được Thiên Hoàng yêu quý, cho ở bên cạnh Nhị Công Chúa, chăm sóc cho Tiểu Điệp.

- Ta không được khỏe. Hôm nay ta cho nàng nghỉ, nàng có thể tới nhân gian chơi một chuyến nếu muốn, ngân lượng ta để trong rương. Nếu cần nàng cứ lấy, nói với tiểu nữ ngoài cửa, có ai đến nói với họ đừng làm phiền ta. - Tiểu Điệp nói rồi vào phòng đóng chặt cửa.

Tiểu Mộc lo lắng, vội chạy sang cung Tam Hoàng Tử - Thủy Long. Kể đầu đuôi cho Thủy Long nghe. Hắn biết tiểu muội mình chắc lại có chuyện rồi, gạt công việc của mình qua một bên rồi qua Tiểu Điệp. Thủy Long là Hoàng huynh thân thiết với Tiểu Điệp nhất. Từ nhỏ, hai người đã luôn bên cạnh nhau. Tiếc rằng, càng lớn lên, Thủy Long phải giải quyết công việc tại Thiên, Tiểu Điệp vốn hướng nội lại càng xa cách. Cứ như vậy, hai người ít nói chuyện với nhau. Nhưng mỗi khi có chuyện, Thủy Long lại đến bên cạnh Tiểu Điệp, bày trò cho Tiểu Điệp vui, mặc cho có bận việc thế nào. Tiểu Mộc bên cạnh Tiểu Điệp từ nhỏ nên biết vậy, mỗi lúc có chuyện lại chạy qua Tam Hoàng Tử Cung.