Chương 64: Raven và Nightcrawler

Hiệp Sĩ Trong Marvel

Chương 64: Raven và Nightcrawler

Năm 1983, năm năm sau lễ đính hôn của Đinh Minh cùng Diana.

Đông Berlin, nơi này đang diễn ra cuộc chiến giữa các dị nhân. Bọn họ bị nhốt trong lồng sắt và phải chiến đấu với nhau trong sự cổ vũ của khán giả.

Một chiếc xe lái tới nơi này, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp bước xuống xe. Cô ta dạo bước tiến vào trong.

Bên trong, người có một đôi cánh máu trắng nhưng xen lẫn vết máu đã đánh bại một tên béo. Hắn gào lên trong sự vui sướng,

"Mười trận được cược." Một giọng nói từ trên khán đài vang lên, giọng của người dẫn chương trình cực kì truyền cảm: "Mười trận thắng. Chiến binh có cánh. Chim săn mồi. Thiên Thần báo tử. Thiên Thần!"

"Một tràng pháo tay cho anh chàng to con." Hắn nói tiếp: "Đồ bại trận!" Hắn nói khi thân thể người to béo kia được chuyển lên cáng, chuyển ra ngoài.

"Đối thủ tiếp theo" Hắn nói: "trực tiếp đến từ... gánh xiếc Munich. Kính thưa quý vị, kẻ duy nhất có thể đối đầu với Thiên Thần chính là Ác quỷ!" Hắn nói trong khi một chiếc hòm sắt được đưa vào: "Xin được giới thiệu: Cực kỳ kinh ngạc, cực kỳ quái dị: Nightcrawler!"

Một người bị đẩy ra khỏi thùng. Dưới ánh đèn le lói, người ta nhìn thấy đó là một người da xanh, mọc ra cái đuôi dài và nhọn. Người này còn cực kỳ ngơ ngác, mãi cũng không đứng dậy nổi trong khi bảo vệ đã đóng cánh cửa lồng sắt.

Người có cánh chim lao vào tính kết liễu hắn, có điều hắn lập tức biến mất. Người ta chỉ nhìn thấy từng tia điện cao thế lóe sáng trên lồng sắt, cùng với những tia khói và nghe thấy tiếng gào thét thê thảm.

Người da xanh ngã xuống đất trong tiếng reo hò điên cuồng của khán giả.

"Xin lưu ý." Giọng của tên dẫn chương trình lại vang lên: "Điện cao thế. Xin lỗi nhé, hai dị nhân!"

Người có cánh chim định đánh lén người da xanh nhưng luôn bị người da xanh né tránh.

"Đấu đi!" Hắn gào lên: "Không họ giết cả hai bây giờ!" Hắn chỉ vào bọn bảo vệ. Bọn họ đang lên đạn những cây súng AK.

Nightcrawler cũng nhìn thấy, nhắn nhe răng, lao xuống người có cánh chim, cuốn lấy đầu hắn, sau đó biến mất. Xuất hiện trở lại, hắn đã dí người có cánh chim vào hàng rào sắt, khiến cho cánh của hắn bị đốt cháy.

Khán giả bắt đầu reo hò: "Nightcrawler! Nightcrawler!...."

Người có cánh chim đứng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo, cánh của hắn đã bị đốt đen thui.

"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!" Nightcrawler liên tục nói khi người có cánh chim tiến lại gần.

Đột nhiên, liên tục có những tia sáng xuất hiện trên hàng rào sắt, có vẻ như dòng điện cao thế chạy trên hàng rào đã xảy ra vấn đề.

Đám đông vội vàng chạy trốn. Người có cánh chim bay lên, dỡ xuống một mảnh hàng rào, lao ra ngoài trong tiếng súng của bảo vệ. Nightcrawler cũng thuấn di ra ngoài, tuy nhiên hắn còn ngơ ngác không biết đi đâu. Một cô gái tóc vàng xinh đẹp xuất hiện, nói:

"Đi theo tôi!"

Cô ta nắm lấy tay Nightcrawler, đang định đi ra ngoài thì một tên bảo vệ lao tới giữ lại cả hai: "Đứng lại!"

Nightcrawler vội vàng thuấn di, ba người xuất hiện bên ngoài tòa nhà, cô gái một chủy liền đánh ngất tên bảo vệ kia. Nàng lấy ra áo khoác của hắn, khoác lên người Nightcrawler.

"Hey, ai đó?" Xa xa, có người cao giọng hô lên.

Cô gái, giờ phút này đã biến thành một tên bảo vệ, chỉ một hướng khác: "Chúng chạy hướng kia!"

Nightcrawler đã nhận ra điều này, hắn ngẩng đầu lên khi bọn kia đã đi xa, hắn nói: "Cô biết biến hình?"

"Được rồi, rời khỏi đây thôi." Cô gái nói, sau đó hai người biến mất. Có điều bọn họ không phát hiện có một người đã theo dõi toàn bộ quá trình của bọn họ. Người này xuất hiện trên mái nhà, hắn gật gù: "May mà có những thứ không thay đổi nhiều lắm."

---------

Hôm nay, một chiếc xe lái vào trường thiếu niên năng khiếu Xavier. Có hai người trẻ tuổi bước xuống. Một người trong đó phải dùng khăn trắng che đậy mắt của mình. Bọn họ tiến vào trong trường.

"Trong này cũ kỹ quá." Người đeo khăn trắng nói: "Trường học hay bảo tàng vậy?"

"Bậc nữa, rồi bậc cuối." Người bên cạnh tận tình hướng dẫn: "Đúng rồi."

Một cô gái đi tới, nàng ôm một chồng sách, va phải người đeo khăn trắng, chồng sách rớt xuống. Có điều trước khi nó rơi xuống mặt đất, nó đã được một luồng sức mạnh đỡ lấy. Tất cả sách vở lấy một sự kì diệu nào đó trở lại trên tay cô gái.

"Đi đứng phải nhìn chứ." Trong đầu người đeo khăn trắng vang lên giọng cô gái.

"Tôi không nhìn được." Người đeo khăn trắng nói.

"Em nói chuyện với ai vậy?" Người bên cạnh tò mò hỏi.

"Tôi." Cô gái nói.

"Tôi vừa nghe giọng cô vang trong đầu." Người đeo khăn trắng nói.

"Tôi biết ngoại cảm, đọc tâm trí người khác." Cô gái mỉm cười nói.

"Tránh xa của tôi ra." Người đeo khăn trắng khó chịu nói: "Tôi không cần ả quái gở nào đó lần mò trong đấy đâu."

"Yên tâm đi Scott, không có gì nhiều để xem đâu." Cô gái khinh thường nói.

"Ê khoan đã, tôi chưa nói cho cô tên của tôi mà." Người đeo khăn trắng, không, là Scott hỏi.

"Đúng, cậu chưa nói đâu." Cô gái vừa đi vừa nói.

"Alex Summers?" Bên cạnh vang lên tiếng của một người mặc âu phục. Người này đang nhìn về phía người bên cạnh Scott.

"Hank McCoy!" Người bên cạnh chính là Alex, vui vẻ nói: "Chà, chuyện gì xảy ra với Hank to xác, xanh lè, lông lá vậy?"

"Giờ tôi kiểm soát được rồi." Hank không muốn nói nhiều về vấn đề này.

"Đây là em trai tôi, Scott." Alex chỉ về Scott, nói.

"Chào cậu, Scott." Hank gật đầu chào: "Tôi là Hank McCoy, một trong số các giáo viên ở đây."

"Giáo sư đâu rồi?" Alex hỏi khi không thấy Scott trả lời. Có vẻ như tâm trí của hắn còn ở phía cô gái kia.

Bọn họ đi tìm giáo sư, vừa vào cửa một lớp học đã nghe thấy tiếng của một người vang lên: "Để dũng mãnh tiến lên, thì phải rũ bỏ quá khứ, và có một khởi đầu mới. Hãy cùng khởi đầu trong sạch, không hoài niệm, thay vì cùng một lúc sống trong quá khứ và hiện tại. Các em nghĩ tác giả có ý gì khi viết những lời đó?"

"Đó sẽ là bài tập ngày mai của các em!" Giáo sư nói khi nhìn thấy có ba người tới gần. Hắn kết thúc mặc dù có nhiều cánh tay giơ lên: "Tốt lắm, cả lớp. Buổi học kết thúc."

"Alex" Giáo sư Charles cười nói: "Rất vui được gặp cậu."

"Tôi cũng vậy." Alex cười tươi rói, hắn rất phục Charles, người đã dành cả đời mình trong việc xây dựng sự hòa bình giữa con người và dị nhân.

"Trông cậu khỏe quá, cũng lâu rồi còn gì." Charles cười nói.

"Đúng vậy, anh cũng không tệ đâu." Alex cười gật gù, hắn giới thiệu: "Đây là em trai tôi, Scott."

"Chào cậu, Scott. Hoan nghênh cậu đến trường năng khiếu." Charles cười gật đầu.

"Vâng, nó không hẳn là năng khiếu đâu." Scott nói.

"Mới đầu bao giờ chả vậy." Charles lắc đầu nói.

Bốn người đi dạo quanh hồ, cô gái kia cũng ở đó, nàng đang tập tiễn kỹ.

"Bước đầu tiên để hiểu rõ năng lực của mình là phải nắm được quyền hạn của nó." Giọng của Charles vang lên: "Có vậy mới bắt đầu quá trình dạy cậu cách kiểm soát nó được."

Bọn họ dừng lại ven hồ.

"Nếu cậu quyết định ở lại, tôi có thể hứa rằng." Charles nói tiếp: "khi tốt nghiệp xong, cậu sẽ có thể về với thế giới và sống, làm việc ổn định."

"Cậu hãy bỏ bịt mắt ra." Charles khuyên: "Và chúng ta sẽ xem xem đang có vấn đề gì cần giải quyết. Alex, phiền cậu chỉnh cậu ấy giúp, cho cậu ấy quay đúng hướng. Bên kia bờ có bia bắn đấy. Khi nào cậu mở mắt, cố ngắm trúng."

"Cậu có thể mở mắt, Scott." Charles nói: "Không có việc gì phải sợ cả. Khá là..."

Đột nhiên hai chùm tia sáng bắn ra từ đôi mắt của Scott, bắn mặt nước bắn lên bọt sóng, bắn nát hai tấm bia trong hồ và ngoài hồ. Chúng tiếp tục nhắm tới cây cổ thụ ven hồ.

"Lui lại mau, lui lại." Tiếng bọn trẻ vang lên.

Lúc này Scott đã nhắm mắt lại, hắn lấy vải bịt mắt. Charles cười nói: "Ông tôi đã trồng cái cây đó hồi mới lên năm. Tôi vẫn thường đu từ cành nọ qua cành kia." Hắn nói khi cái cây bị cắt thành hai nửa: "Có khi nó là cái cây tôi thích nhất ấy."

"Nghĩa là em bị đuổi học à?" Scott tò mò hỏi.

"Ngược lại là khác." Charles nói: "Em được nhận.

-

Cairo, Ai cập,

Một cô gái tiến vào dưới lòng đất, nàng phát hiện nơi này có một hình kim tự tháp nhỏ cực kỳ kỳ lạ, có những kí hiệu cổ Ai Cập không dễ dàng nhận biết. Nàng chụp ảnh những kí hiệu này.

Tiến vào sâu hơn, nàng nghe rất nhiều người đang nói: "Chủ nhân quyền năng. Hãy ban cho chúng con. Chủ nhân quyền năng, vĩ đại. Hãy ban cho chúng con sức mạnh và quyền năng của người. Chúng con là những môn đệ trung thành của người."

"En Sabah Nur. En Sabah Nur. Chủ nhân quyền năng, vĩ đại. Hãy ban cho chúng con sức mạnh và quyền năng của người." Bọn họ cầu nguyện.

Những kí hiệu trên kim tự tháp nhỏ dần dần sáng lên, mọi người kêu lên: "Hãy nhìn kìa. Mọi người nhìn kìa."

"En Sabah Nur. Chủ nhân quyền năng, vĩ đại. Hãy ban cho chúng con sức mạnh và quyền năng của người. En Sabah Nur, En Sabah Nur. Chủ nhân quyền năng vĩ đại." Bọn họ tiếp tục kêu lên.

Đột nhiên, kim tự tháp lại tối đi, bọn họ kêu gào: "Có chuyện gì thế?"

"En Sabah Nur. En Sabah Nur." Bọn họ tiếp tục cầu nguyện, hy vọng kim tự tháp lại sáng lên.

"Có gì không ổn rồi." Bọn họ phát hiện có những đá vụn rơi ra từ trên trần: "Chạy đi, chạy nhanh." Bọn họ giục nhau.

Cô gái kia cũng chạy đi. Nàng ở ngoài cùng nên chạy sớm hơn những người khác.

Động đất xảy ra, một lần nữa chôn vùi nơi đây.

Cùng lúc đó, các nơi trên thế giới cũng xảy ra động đất. Có tần suất nhỏ, có tần suất lớn, không đồng đều.

------------

Cùng lúc đó, trong trường học Xavier, giáo sư nói: "Về giường đi các em, về giường đi."

"Chị ấy lại làm thế." Lũ trẻ thì thào.

"Về giường đi nào, các em. Jessie, về giường đi em." Giáo sư giục giã: "Nhanh lên nào, khẩn trương về giường đi. Carrie Anne, khẩn trương nào. Về giường đi."

Hắn đến trước cửa phòng của cô gái kia. Hank mở cửa ra, nói: "Tôi chưa thấy cô ấy thế này bao giờ."

"Tôi cũng vậy." Charles nói: "Đừng để em nào qua lối này."

Trong phòng cô gái có những hiện tượng kì dị đang xảy ra. Vách tường gỗ dường như bị đốt cháy.

Giáo sư đi tới gần giường của cô gái, hắn kêu: "Jean." Sau đó hắn cố gắng sử dụng năng lực tâm linh của mình, ý đồ thức tỉnh Jean.

Ở trong tâm trí của Jean, hắn nhìn thấy cảnh tượng tàn phá, ngôi nhà đổ nát, ngọn lửa thiêu rụi. Hắn nhìn thấy En Sabah Nur, có điều hắn vẫn không biết đây là ai, nhưng có vẻ như chính hắn đã gây ra thảm họa như vậy.

Charles cố ý gào lên tên của Jean, khiến cô bé tỉnh dậy.

"Em... Em đã thấy tận thế." Jean mồ hôi lạnh đầy người, đó là câu thứ nhất cô nói khi tỉnh dậy, nhìn thấy Charles: "Em cảm nhận rõ sự tang tóc."

"Không đâu, đó chỉ là mơ thôi." Charles lắc đầu, hắn nói.

"Nhưng cảm giác rất thật." Jean lắc đầu, nói.

"Thầy biết." Charles nói: "Em là người có trí lực mạnh nhất tôi từng thấy. Nó có thể tự thuyết phục..."

"Không, đây không phải." Jean phản đối: "Đọc tâm trí hay di chuyển vật từ xa, mà là chuyện khác. Một thế lực hắc ám nội tại nào đó và nó ngày một lớn. Như ngọn lửa vậy. Em cứ tưởng mình sẽ đỡ dần."

"Đang đỡ mà." Charles an ủi: "Em sẽ đỡ. Chỉ cần em ráng kiên nhẫn."

"Không, không, thầy không hiểu cảm giác sợ nhắm mắt thế nào đâu." Jean nói: "Bị mắc kẹt trong đầu mình."

"Tôi nghĩ tôi biết đấy." Charles nói: "Cách đây không đâu, tôi cũng bị những giọng nói làm điên đầu. Mọi thống khổ của họ, mọi nỗi đau của họ. Bí mật của họ."

"Em sợ có ngày em làm ai đó bị thương." Jean sợ hãi nói.

"Nằm xuống đi." Charles nói, hắn rời khỏi xe lăn, ngồi lên giường của Jean: "Ai chẳng lo sợ điều mình không hiểu rõ." Hắn vuốt tóc Jean: "Em sẽ học được cách chế ngự năng lực của mình. Và khi đó, em chẳng việc gì phải sợ cả."

Jean chìm vào giấc ngủ. Charles chờ một lúc, thấy ổn định lại, hắn đi ra cùng với Hank.