Chapter 71: Lại vào Hokage

Hiệp Sĩ Trong Marvel

Chapter 71: Lại vào Hokage

Đã 8 năm trôi qua kể từ khi Đinh Minh và Jean lần đầu đặt chân lên Kamar Taj. Nơi này dường như chưa từng thay đổi gì cả. Vẫn là ngôi chùa cổ kính với đại điện xa xưa. Vẫn là những hàng cây già cả với những bóng râm to lớn.

Cảnh ngoài có nhiều thay đổi, tuy nhiên Đinh Minh lại có những sự thay đổi vô cùng khủng khiếp. Hắn không chỉ lĩnh ngộ ra Hiền nhân thuật của riêng mình, hắn còn lĩnh ngộ ra một chiêu kiếm khá thực dụng. Không những thế, thông qua thời gian dài rèn luyện, sức mạnh của hắn đã đạt tới 14 tấn. Sức mạnh tuy rằng không so được với những vị "Thánh" như Hulk, Superman,... nhưng đó cũng rất đáng kể rồi, ít nhất đã vượt qua Spiderman.

Hơn nữa, sức mạnh cũng chỉ đóng góp một phần mà thôi, hắn cũng không phải toàn bộ dựa vào sức mạnh để chiến thắng.

Giống như Doctor Strange, hắn cũng có những kỹ năng chiến đấu khác. Doctor Strange chỉ dựa vào thân thể người thường cũng được xưng là một trong những siêu anh hùng mạnh nhất, huống chi là hắn.

Đối với pháp thuật, Đinh Minh phải thừa nhận rằng cũng không phải phong cách của mình. Hơn nữa, nó rất cần tinh thần lực. Nếu không phải Đinh Minh trước đây mất rất nhiều năm tinh tu tinh thần lực, e rằng còn không thể học pháp thuật. Bất quá, hắn vẫn học một vài món thiết yếu, ví dụ như mở ra cánh cổng không gian, lại ví dụ như lá chắn tinh thần, có thể ngăn cản các tấn công từ năng lực tâm linh, hay lá chắn năng lượng, có thể ngăn cản năng lượng, vật lý tập kích,...

Đinh Minh cân nhắc Chakra của mình cũng không phải vô cùng vô tận, cho nên cần thiết học một số phép thuật để phòng bị. Dù sao phép thuật cần thiết là tinh thần lực và năng lượng vũ trụ, cũng không phải Chakra.

Bất quá Đinh Minh phải thừa nhận pháp môn tinh tu tinh thần lực ở đây khá tốt, đã so ra mà vượt phương pháp trong Quyển thư. Quả không hổ là thánh địa ma pháp.

Một ngày này, Đinh Minh đang ngồi trong phòng, hắn nhìn ngoài cửa sổ. Sau đó nhìn xuống điện thoại, quan sát năm tháng: "Đã năm 1991 rồi sao? Đến lúc rồi."

Nói xong hắn đứng dậy. Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã xuất hiện trong phòng làm việc của Howard: "Howard, đến lúc rồi."

Howard trầm mặc một chút, sau đó hắn nói: "Thực sự không thể cho con ta biết sự tồn tại của chúng ta sao?"

"Tin tưởng ta đi Howard, ta cũng vì điều tốt cho Tony. Là lúc hắn nên trưởng thành và đối mặt thế giới này." Đinh Minh cười nói.

"Ta thật sự rất muốn để lại cho hắn một vài thứ." Howard buồn bực nói.

"Ngươi để lại cho hắn đã đủ nhiều." Đinh Minh cười nói, hắn vỗ vai Howard: "Tin ta đi, hắn sẽ không làm ngươi thất vọng. Gia đình rồi sẽ đoàn tụ, sớm thôi."

——————

Ngày 30 tháng 8 năm 1991, Howard Stark và vợ của hắn qua đời qua một vụ tai nạn giao thông.

Tony Stark lúc này đã là một thanh niên 21 tuổi với lối ăn mặc rất phong cách. Hắn đang ở nhà, nhận được tin dữ này, hắn thất thần khiến chai rượu rơi vỡ mà không biết.

Tony vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn cha mẹ hắn đã ngừng thở, hắn thất thần ngồi phịch xuống đất. Hắn không để ý tới bên cạnh cũng có một người cũng ngồi xuống bên cạnh chính mình.

Không biết đã qua bao lâu, Tony bất chợt nói: "Con đã không kịp nói tạm biệt với bố mẹ của mình." Nói xong hắn bật khóc nức nở.

Người ngồi bên cạnh đưa tay ôm lấy vai Tony, khiến đầu hắn ngả vào ngực mình: "Con còn có ta, Tony."

Vài tháng sau Tony rốt cục từ trong đau buồn tỉnh lại, hắn lấy lại quyền quản lý công ty từ tay Obadiah, bắt đầu chăm chú điều hành công ty.

Tony vẫn thường xuyên hỏi Đinh Minh về Chakra, hỏi hắn bao giờ mình có thể học nhẫn thuật, đây là bởi vì từ nhỏ hắn đã rất có hứng thú với nhẫn thuật. Tuy rằng hắn chưa được đi qua đảo Saint, nhưng nghe bố Howard nói, hắn vẫn sản sinh hứng thú. Nhất là lúc bản thân hắn cũng tu luyện được ra Chakra. Có điều Đinh Minh nói chưa đến lúc, hắn hứa rằng khi thời điểm đến hắn sẽ dạy cho Tony. Hơn nữa hắn khuyên nhủ Tony rằng thiên phú của hắn không phải ở Chakra cùng nhẫn thuật, thiên phú của hắn là ở máy móc, hắn nên tập trung vào vấn đề này.

Tony cũng biết thiên phú của mình, hắn dù sao cũng chỉ là nghe qua Howard kể về Chakra mà thôi, cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt ứng dụng của nó.

Chẳng qua hắn cảm thấy trong cơ thể mình có dòng nước ấm, lẳng lặng trôi nổi ở bụng dưới mà chả để làm gì. Tony rất không nói gì.

——————

Đinh Minh đi trở về đảo Saint, hắn gặp lại Howard cùng Maria, nói với bọn họ Tony đã ổn định lại, và rằng Tony đang triển khai kế hoạch của hắn. Hai người cũng yên tâm phần nào.

Đinh Minh đi tới bệnh viện, lúc này Diana đang nằm trong phòng bệnh.

"Đã gần mười năm rồi, lẽ nào không có tiến triển gì sao?" Đinh Minh đi tới bên cạnh Diana, thở dài nói.

Lúc này bụng Diana đã khá to, dường như đang có một sinh linh giãy dụa muốn đi ra.

"Em cảm giác được nó muốn ra. Sắp rồi, có lẽ chúng ta không phải chờ lâu nữa đâu." Diana nắm tay Đinh Minh, hạnh phúc nói. Lúc ban đầu nàng cũng rất sợ hãi, dù sao mang trong bụng một hài nhi mà mãi không chịu sinh, nàng có phần hoảng sợ. Có điều nghe qua Đinh Minh suy đoán Hippolyta có thể đã mang thai nàng gần ngàn năm, lúc này nàng mới ổn định lại, quyết tâm đưa đứa bé ra đời.

"Khổ cho em rồi." Đinh Minh vuốt về tóc Diana, cười nói.

"Không sao, chỉ cần đứa trẻ ra đời là tốt rồi." Diana cười nói.

"Ừm, để ta kể chuyện cho đứa bé nghe." Đinh Minh cười gật đầu, sau đó hắn ghé vào bụng Diana, bắt đầu kể chuyện Thạch Sanh.

"Ngày xửa ngày xưa...."

———————

Ngày hôm sau, Đinh Minh đi tới thế giới Hokage. Đây là lần thứ hai Đinh Minh đặt chân đến nơi này. Lần này hắn dự định đánh nhanh thắng nhanh, hắn không định ở lâu. Con của hắn còn chờ sinh ra đâu. Bất quá đây có lẽ là lần cuối Đinh Minh tới đây, sau đó sẽ có một quãng thời gian khá dài hắn sẽ không tới đây nữa, đây là bởi vì hắn không nhìn thấy thế giới này còn có giá trị gì cho hắn nữa. Với lại hiện tại hắn còn có rất nhiều việc cần bận rộn. Carter đã không làm ở SHIELD nữa, hắn cần đánh tráo Cosmic Cube để thực hiện kế hoạch của mình.

Còn về Loki? Hắn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi. Hắn tin rằng lúc đó hắn đã có đủ sức mạnh để ứng phó với các biến cố khác trong lịch sử.

Một lần nữa đặt chân lên thế giới Hokage, Đinh Minh ôm theo một chiếc quan tài thủy tinh. Hắn biến mất, khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trước lăng mộ các đời Senju. Một tay nhấc quan tài, Đinh Minh đi tới trước hai gã thủ vệ nơi đây. Hắn cười nói: "Này bạn hiền, ta tới trả vật này."

Nói xong Đinh Minh đặt quan tài xuống. Hắn biến mất trong sự ngỡ ngàng của hai người.

Xuất hiện lần nữa, hắn đã trở lại phòng làm việc năm xưa của mình.

"Mau gọi Kongo vào đây." Đinh Minh nói với thủ vệ đứng ngoài.

"Ngươi là ai?" Thủ vệ thất kinh nói.

"Gọi Kongo vào đây." Đinh Minh sử dụng ảo thuật thôi miên thủ vệ, khiến hắn đi ra ngoài tìm kiếm Kongo.

Một lát sau, một ông già béo mập đi vào, vừa nhìn thấy là Đinh Minh, ông ta nghi ngờ hỏi: "Ngươi là?" Có điều một bóng người đã nổi lên trong lòng ông ta.

Đinh Minh lấy mũ trùm đầu xuống. Vừa thấy là Đinh Minh, Kongo vui mừng kêu lên: "Ngài cuối cùng đã trở lại, ngài cuối cùng đã trở lại!"

Đinh Minh gật đầu cười, nhìn nét mặt phờ phạc của ông ta, hắn nói: "Xem ra ngươi đã trải qua không ít khổ."

"Không có gì khổ, không có gì khổ. Nhờ có mệnh lệnh của ngài lúc rời đi mà những năm này ta có thể nói là vô cùng vui sướng." Kongo cười toé toét nói.

"Đừng giấu ta, Kongo, ta nhìn thấy sự khổ sở đằng sau nụ cười của ngươi." Đinh Minh cười nói.

"Haizz, xem ra không giấu được ngài. Từ năm đó chúng ta chọn đứng về phe Konoha, các làng còn lại đã lựa chọn tuyệt giao với chúng ta, hơn nữa bọn họ còn tổ chức thương hội, ý đồ cạnh tranh với chúng ta. Thành ra...." Kongo khổ sở nói.

"Thành ra bây giờ ngươi chỉ có thể bán cho Konoha, bọn họ muốn ép giá như thế nào thì ép?" Đinh Minh híp mắt lại, có những ánh nhìn nguy hiểm đằng sau con mắt của hắn.

"Trưởng thôn đối với chúng ta cũng không tệ lắm dù sao chúng ta cũng đã giúp bọn họ trong trận chiến đó, bất quá Danzo..." Kongo khó xử nói.

"Ồ, là người ta bảo ngươi chú ý, hơn nữa còn phải đến gần, làm quen. Hắn làm sao?" Đinh Minh mặt trầm xuống.

"Hắn nhận vàng bạc của chúng ta rất nhiều, nhưng khi việc đến còn không chịu giúp chúng ta, hơn nữa bỏ đá xuống giếng, mong muốn nuốt trọn chúng ta." Kongo tức giận nói.

"Hừ." Đinh Minh hừ lạnh, xem ra kế hoạch giao dịch đã thất bại, hắn buộc phải mạnh tay.

"Ngươi điều tra được biệt viện của Danzo sao?" Đinh Minh trầm ngâm nói. Đây là kế hoạch B của hắn, nếu không thực hiện giao dịch được, hắn sẽ đi thực hiện kế hoạch B: cướp.

"Đã điều tra được vị trí, hơn nữa biết đại khái sắp xếp trong đó, tuy nhiên không thể thậm nhập sâu hơn, nơi đó canh phòng rất chặt chẽ." Kongo cẩn thận nói.

Đinh Minh nhíu mày, nhiều năm như vậy mà vẫn không thể điều tra cặn kẽ Danzo, hắn quả thực hơi thất vọng với cách làm việc của Kongo.

"Vậy còn tình hình thế giới Ninja, những năm này như thế nào rồi?" Đinh Minh trầm ngâm rồi hỏi.

Kongo kể lần lượt từng chi tiết cho Đinh Minh. Đinh Minh rất ngạc nhiên, không ngờ mình đã bỏ qua nhiều như thế. Konoha bị Cửu Vĩ tấn công, bộ tộc Uchiha bị tàn sát,... Toàn những tin tức nóng hổi.

Gật đầu, Đinh Minh vỗ vai Kongo: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Chuyện khác tính sau."

Một tuần lễ, Đinh Minh dành một tuần lễ để quan sát bên ngoài biệt viện của Danzo. Hắn tới Konoha mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, dù sao cảnh giới của hắn vẫn còn ở đó, đã hơn hẳn các thượng nhẫn.

Đinh Minh cũng dự định gặp gỡ một chút Sarutobi, nhưng không phải là hiện tại, dù sao hắn còn định đánh lén Danzo đâu.

Ngày hôm ấy, Đinh Minh đứng trầm tư ngoài cửa một lúc, sau đó hắn nhảy lên thành tường, bước vào biệt viện. Đi tới đi tới, rất nhiều đoạn hắn phải kết ấn tàng hình mới qua được. Có điều khiến hắn ngạc nhiên là trong toàn bộ biệt viện của Danzo, hắn lại không thể phát hiện tin tức nào.

"Xem ra muốn tìm kiếm thứ mình cần thật là khó." Đinh Minh tiếc hận mình không đến đây từ sớm, nếu không thì đã giải quyết được vấn đề của mình.

Chợt một tiếng vỗ tay đằng sau vang lên:

"Không hổ là ông chủ đứng đằng sau công ty Rising Sun, khả năng đột nhập có thể nói là nhất tuyệt." Một giọng nói đầy ngạo ngễ vang lên phía sau Đinh Minh.

"Nếu không phải ngươi có Mangekyo Sharingan, ngươi cũng chưa chắc phát hiện ra ta." Đinh Minh không quay đầu lại nói rằng. Hắn đã biết người này là ai từ khi tiếng vỗ tay vang lên.

"Cho nên ngươi hiện tại chính là của ta: Kotoamatsukami!" Người sau lưng khẽ kêu lên.