Chương 157: Được Phương Nguyên thừa nhận

Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 157: Được Phương Nguyên thừa nhận

Chương 157: Được Phương Nguyên thừa nhận


Rào rào rào...

Mưa như trút nước, màn mưa dày đặc, bầu trời mây đen che kín, tầm nhìn trở ngại vô cùng.

Grú!

Trong tiếng mưa, tiếng kêu gào của ba con cuồng điện lang vẫn như cũ bén nhọn.

- Mau lên, cổng phụ cận phía nam có lỗ hổng, các ngươi nhanh qua đó hỗ trợ.

- Cổ sư trị liệu đâu, nhanh đến đây, ở đây có người bị trọng thương.

- Giết, giết sạch bọn sói con này!

Hòa vào tiếng mưa, chống lại tiếng sói là tiếng hò hét của các cổ sư.

Mỗi người đều đang anh dũng chiến đấu.

Chiến tuyến bao quanh sơn trại kéo dài liên miên, khí thế hừng hực.

Tiếng hò hét của mọi người, tiếng sói tru, tiếng mưa rơi nặng hạt, tiếng gió thổi quyện vào nhau.

Đông đảo điện lang như thuỷ triều công kích vào tường vây sơn trại. Cạm bẫy ở bên ngoài kia đã sớm bị xác sói chất lên san bằng. Dưới sự dẫn dắt của những con hào điện lang, lực công kích của đàn sói cực mạnh.

Các cổ sư nhất chuyển, nhị chuyển chiến đấu anh dũng nơi tuyền tuyến, một lượng lớn nguyệt nhận bắn vào trong đàn sói, gạt phăng đám điện lang.

Nhưng trong bầy sói cũng có những dòng lôi điện, cầu điện không ngừng bắn về phía sơn trại, tạo thành thương vong cho Cổ Nguyệt bộ tộc.

- Phương Chính gia lão, đây là báo cáo thương vong dược đường vừa thống kê, mời ngài xem qua.

Một cổ sư truyền tin chạy như bay, nhìn thấy Phương Chính đang đứng liền dừng lại, thi lễ một cái, hai tay dâng bản báo cáo lên.

Phương Chính dừng nhìn về phía chiến trường, quay lại nhận lấy bản báo cáo đồng thời nói.

- Ngươi lui xuống đi!

Cổ sư này liền thi lễ, sau đó lập tức lui đi.

Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã chạy như bay đến nơi khác.

Những cổ sư phụ trách truyền tin như hắn trên người ít nhất cũng có một hai con cổ trùng phụ trợ di động.

Phương Chính liếc mắt nhìn qua bản báo cáo, con số ghi trên đó thật sự khiến người xem giật mình.

Cho đến hiện tại, lang triều tập trại đã diễn ra tám lần. Cứ cho là trước đó bị Bạch Ngưng Băng giết qua không ít, nhưng điện lang thật sự vẫn còn quá nhiều, thương vong cũng theo đó thãm trọng.

Đám gia lão ai nấy đều làm việc đến sức đầu mẽ trán, phía dược đường càng thêm bận rộn không chịu nổi.

- Số lượng thương vong này là việc hiển nhiên không thể tránh khỏi, dù sau trận lang triều này được đánh giá là trận lớn nhất lịch sử mà.

Phương Chính trong lòng bình thản, nhìn thoáng qua bản báo cáo sau đó đem nó tiêu hủy, liền tiếp tục quan sát chiến trường.

Phương Chính hiện tại đang có nhiệm vụ trấn giữ vùng chiến trường phía đông, lần này hắn cũng chỉ làm tốt vai trò trấn áp hoàn cảnh, không có ra tay chém giết.

Từ sau khi dùng xong nghịch tam canh cổ, tốc độ khôi phục chân nguyên của Phương Chính trở nên rất chậm, hắn không thể như trước đây tùy tiện ra tay không có tiết chế. Vì như vậy, cho nên Phương Chính cũng liền an phận làm một gia lão như bao nhiêu người khác.

- Hai, cảm giác đứng nhìn không thể giết này thật là... tiếc hùi hụi a.

Mà lúc này, ở cổng phía tây, Phương Nguyên cũng vừa xem xong bản báo cáo thương vong.

Hắn hiện tại đã là tam chuyển cổ sư, đã là gia lão, lần này hắn nhận nhiệm vụ bảo vệ cổng phía tây này.

Phương Nguyên một bên tiếp tục quan sát chiến trường, lại phân ra một tia tinh thần chìm vào trong không khiếu.

Trong không khiếu, quang màng tỏa ánh sáng trắng, không có một tia tạp chất. Nguyên hải màu trắng bạc, chiếm bốn thành hai không khiếu.

Nguyên hải của Phương Nguyên vốn ban đầu chiếm bốn thành bốn không khiếu, nhưng sau khi hắn lên tam chuyển, nguyên hải liền giảm xuống.

Đây là di chứng của việc đi lối tắc.

Vì để lên tam chuyển, Phương Nguyên đã lợi dụng lần lang triều tập trại trước, bắt đi một nữ cổ sư, luyện thành nhân thú táng sinh cổ.

Dùng xong nhân thú táng sinh cổ, Phương Nguyên thành công đột phá tam chuyển, nhưng nó cũng để lại di chứng.

Nhân thú táng sinh cổ để lại trong không khiếu của Phương Nguyên một ít khí tức màu đen đỏ, qua thời gian, khí tức này không ngừng ô nhiễm không khiếu, khiến tư chất của hắn giảm xuống.

Nhưng Phương Nguyên đương nhiên đã nghĩ đến cách giải quyết. Chính là tịnh thủy cổ, con cổ trùng hắn từng hỏi mượn Phương Chính. Nhưng nó không phải từ chỗ Phương Chính có được, mà là do Phương Nguyên lấy được ở chỗ Cổ Nguyệt Xích Luyện.

Phương Nguyên đột phá tam chuyển xong, ngay tối hôm đó hắn đi đến tìm Xích Luyện, nói với ông ta rằng hắn biết Xích Thành chỉ có loại bính, là do ông ta làm giả tư chất loại ất.

Bởi vì việc này, Phương Nguyên thành công ép Xích Luyện hỗ trợ hắn nói dối trong việc mất tích ba ngày. Đồng thời, hắn còn thành công "mượn" được con tịnh thủy cổ từ tay Xích Luyện.

- Nếu không nhờ tịnh thủy cổ, tư chất của ta sẽ còn giảm xuống nhiều hơn nữa.

Phương Nguyên trong lòng không khỏi có chút cảm tạ Cổ Nguyệt Xích Luyện.

Phương Nguyên lại tiếp tục quan sát.

Một con bọ rùa màu trắng đốm đen bay lượn trên khoảng không mặt biển, chính là thiên bồng cổ.

Ẩn lân cổ mang ngoại hình con cá đá thì chìm trong đáy chân nguyên.

Tứ vị tửu trùng thì nghịch nước trên mặt biển.

Ngoài chúng nó ra, trên tay Phương Nguyên lúc này đang có một ấn ký hình trăng non màu đỏ. Đây là tam chuyển huyết nguyệt cổ, Phương Nguyên thăng luyện nó từ nguyệt quang cổ mà thành.

Ngoài ra, Phương Nguyên còn một con tam chuyển nhận từ gia tộc là lôi dực cổ.

Hắn ban đầu nhìn trúng con điện tốc cổ, nhưng vẫn là chậm một bước cho nên liền lấy lôi dực cổ.

Lôi dực cổ cũng là cổ trùng di động, có thể giúp cổ sư bay lượn trong chốc lát, tốc độ nhanh. Đương nhiên tiêu hao chân nguyên cũng không thấp.

Nhưng đối với Phương Nguyên, nó quả thật là một lựa chọn rất tốt.

Nó lúc này ký thác ở trên lưng Phương Nguyên, hóa thành hình ấn ký hai tia sét.

Đáng chú ý là xuân thu thiền.

Trạng thái của nó càng ngày càng tốt, tốc độ khôi phục cũng càng lúc càng nhanh. Tình huống này làm Phương Nguyên âm thầm mừng rỡ nhưng đồng thời cũng có chút lo âu.

Xuân thu thiền cao tới lục chuyển, mà hắn chỉ là cổ sư tam chuyển, bằng vào không khiếu của hắn lúc này, e rằng khó có thể chở được xuân thu thiền đã bình phục hẳn.

Khí tức của xuân thu thiền càng ngày càng mạnh, giống như là ống giấy mà đi đựng sắt đá, không khiếu ắt hẳn không gánh nổi.

Tình trạng này của Phương Nguyên cũng tương tự như của Phương Chính, nhưng ít ra xuân thu thiền của hắn chỉ có lục chuyển, so với Phương Chính gánh nặng liền có chút nhẹ hơn.

- Bây giờ không có cách nào khác, cũng chỉ có thể nuôi thả nó bên người.

Phương Nguyên thở dài trong lòng.

Hành động này có tai hại cực lớn.

Cổ trùng lục chuyển đều liên quan tới đạo vận, chứa đựng mảnh vỡ pháp tắc của trời đất, một khi nuôi thả lâu ở bên ngoài sẽ làm cho pháp tắc cộng hưởng. Trừ phi là để nó ngủ say, nếu không động tĩnh sẽ không nhỏ, gây ra các loại dị tượng, khiến cho các cường giả khác chú ý và mơ tưởng đến.

Nhưng mà hắn cũng là không còn cách nào khác.

Grú!

Bỗng lúc này, một tiếng sói tru vang lên.

Phương Nguyên thu hồi tinh thần.

- Gia lão đại nhân, cuồng điện lang tham gia tấn công! Gia lão Cổ Nguyệt Phương Chính đang ngăn chặn nó ở cổng đông, mong ngài có thể ra tay tương trợ.

Cổ sư đứng bên cạnh vội vàng báo cáo.

Xoẹt!

Một tiếng sét rạch vang lên, phía sau Phương Nguyên đột nhiên hiện ra hai cái cánh chim.

Hai cánh chim này đều do dòng điện màu lam nhạt tạo ra, hình dạng khá đơn giản và trừu tượng. Thế nhưng nó cứ như vậy mà vỗ thì đã kéo Phương Nguyên bay vọt lên không trung, tốc độ cực nhanh đuổi theo về phía chiến trường nơi cổng phía đông.

Bay thẳng đến từ trên không trung, gần như chỉ cần thời gian vài hơi thở, Phương Nguyên đã đến chiến trường.

Cuồng điện lang muốn tấn công cổng phía đông đang cùng với Phương Chính giao chiến.

Phương Nguyên nhanh chóng từ trên cao nhảy xuống, gia nhập vào vòng chiến.

Hắn vung tay, một mảnh nguyệt nhận màu đỏ máu bay ra, cắt vào người cuồng điện lang, máu tươi chỗ miệng vết thương lập tức chảy ra, càng chảy càng nhiều.

Phương Chính hơi liếc nhìn Phương Nguyên một cái, liền lại lần nữa tập trung vào cuộc chiến.

Hắn tay phải cằm kiếm điện, dưới chân sáng lên ánh điện màu lam, phút chốc đã ở ngay bên cạnh cuồng điện lang, kiếm điện vung lên chém vào chân trước của nó.

Điện lưu cổ là nhất chuyển cổ, trên người hào điện lang rất dễ tìm thấy, Phương Chính cũng không e ngại việc sử dụng nó. Cách dùng này lại là hắn tự nghĩ ra cũng liền không cần câu nệ.

Cho nên Phương Chính gần đây liền dùng cách chiến đấu này, thứ nhất là thuận tiện, thứ hai là bớt đi việc dùng chân nguyên nhưng hiệu quả lại tốt, thứ ba là để Phương Chính có nhiều cơ hội luyện tập.

Trận chiến diễn ra nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng.

Phương Chính phụ trách cận chiến, Phương Nguyên hỗ trợ viễn trình.

Huyết nguyệt cổ của Phương Nguyên tuy công kích không mạnh nhưng lại có đi kèm hiệu ứng chảy máu.

Phương Chính lại lợi dụng tốc độ di chuyển của điện tốc cổ, trước đem bốn cái chân của cuồng điện lang chém phế, sau đó mới tiến hành tấn công nơi yếu hại.

Con cuồng điện lang này trên người cũng không có cổ trùng phòng ngự hay trị liệu, cổ trùng tấn công của nó đối với đôi huynh đệ này gần như vô dụng.

Phương Nguyên và Phương Chính kết hợp vô cùng ăn ý, không cần đến vị gia lão thứ ba, chỉ bằng vào hai người đã có thể đem cuồng điện lang chém chét.

Phương Chính đứng bên cạnh thi thể vẫn không ngừng chảy máu của cuồng điện lang, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Phương Nguyên. Kỳ thực hắn cũng không có ngờ, người đầu tiên đuổi tới hỗ trợ mình lại là Phương Nguyên mà không phải là một người nào khác.

- Hợp tác chiến đấu với ca ca quả thật rất thú vị. Thật hy vọng sau này còn nhiều cơ hội đứng cùng một chiến tuyến với ngươi.

Phương Chính nói, trong giọng nói mang theo thâm ý.

- Ta cũng mong là vậy.

Phương Nguyên đáp, lời ít ý nhiều. Nói xong liền thúc giục lôi dực cổ quay đầu đi khỏi.

Từ tận trong lòng, Phương Nguyên cũng không hy vọng bản thân và Phương Chính xảy ra giao chiến. Chiến đấu với người bản thân không nắm chắc phần thắng là việc Phương Nguyên muốn tránh nhất.

Đương nhiên nếu hoàn cảnh ép buộc cả hai phải giao chiến, Phương Nguyên cũng tuyệt không có nửa điểm do dự.

Phương Chính đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bay xa của Phương Nguyên, trên môi như có như không hiện lên ý cười.

- Thật không ngờ lại có một ngày ca ca ngươi thừa nhận thực lực của ta.