Chương 166: Vì Phương Nguyên giải vây

Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 166: Vì Phương Nguyên giải vây

Chương 166: Vì Phương Nguyên giải vây


Tiệc rượu trong lúc nhất thời trở nên im lặng.

Tất cả mọi người sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía Phương Nguyên.

Bọn họ thật không ngờ Phương Nguyên trả lời như vậy, trực tiếp thừa nhận, còn thẳng thắn như vậy.

- Quả nhiên là tuổi trẻ a, chuyện này cũng dám nói ra.

- Hừ, dám nói ra lời này, liền đem toàn bộ tiền đồ chính trị hủy diệt.

- Sau này không còn lo lắng về Phương Nguyên nữa rồi...

Suy nghĩ trong lòng các gia lão bất chợt hiện lên.

Sau khi lang triều đến nơi đây, đại cục đã định. Qua mấy tháng sau, chỉ có vài bầy sói nhỏ lui tới. Hơn nữa do giảo điện bái xuất hiện, các cổ sư sẽ tiến hành thanh trừng, đến cuối năm điện lang sẽ cơ bản biến mất.

Nhưng tranh đấu cũng không ngừng lại.

Nơi nào có địa phương thì sẽ có lợi ích, có lợi ích thì sẽ có tranh đấu.

Lang triều xuất hiện, là cuộc chiến giữa nguời và sói. Nay thời khắc nguy nan đã qua, nội đấu trong gia tộc lại tiếp tục.

Lang triều đánh sâu vào sơn trại, rất nhiều cổ sư chết, có thế lực cũ bị sụp đổ, một vài thế lực ban đầu nắm trong lợi ích trong tay mất đi chủ nhân, tự nhiên cần một lần nữa phân phối lại lợi ích.

Trong cao tầng Cổ Nguyệt, ban đầu phần đông gia lão, phân chia lợi ích toàn sơn trại. Nhưng nay ngoài Phương Nguyên cùng Phương Chính còn không đến mười vị gia lão, mà lợi ích vẫn nằm trong tay họ.

Muốn chia cái bánh ngọt thơm ngon này, cần sự phán xét của nguời khác. Đấu tranh chính trị, tuy rằng không giống lang triều toàn là đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong, nhưng cũng tràn ngập mưu sâu kế hiểm, cạm bẫy, cũng thâm trầm gian nguy.

Nguyên bản Phương Nguyên trở thành tân gia lão, thế cực thịnh. Nhưng hắn thản nhiên thừa nhận, tự hủy tiền đồ, sẽ buông tha cơ hội cùng các gia lão khác tranh giành lợi ích.

Ngay lập tức, sự uy hiếp của Phương Nguyên ở trong lòng các gia lão, liền giảm xuống rất nhiều lần.

Áp lực về phía Phương Nguyên, rõ ràng giảm xuống.

Lúc này, tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác than nhẹ một hơi.

- Nếu ngươi đã thừa nhận. Như vậy thân là tộc trưởng, ta không thể đối với hành động lâm trận bỏ chạy của lần này của ngươi mà làm ngơ. Dựa theo gia quy, lâm trận bỏ chạy liền bãi bỏ chức vị gia lão của ngươi. Nhưng kết quả cuối cùng, vẫn do ta cùng các vị gia lão khác quyết định. Nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, đều hy vọng ngươi có thể tiếp nhận.

Mỗi người một sắc mặt khác nhau.

Phương Nguyên gật gật đầu. Không có mở miệng, cũng nhận mệnh.

Phương Chính lúc này thu hồi tầm mắt trên người Phương Nguyên lại, nhẹ nhưng nâng ly rượu trên bàn lên uống.

Người khác không biết Phương Nguyên đang nghĩ gì, nhưng hắn hiểu rất rõ Phương Nguyên đang nghĩ gì.

Cha con Thiết gia tới, việc điều tra chắc chắn tiến triển rất nhanh, Phương Nguyên phải cẩn thận ứng phó. Nếu hiện tại còn đặc mình vào vòng chiến chính trị sẽ khiến tình hình của hắn càng thêm nguy hiểm.

Lại nói, gia tộc đang khan hiếm gia lão, cho dù Cổ Nguyệt Bác nói sẽ trách phạt Phương Nguyên, nhưng Phương Chính cũng biết loại trách phạt này cũng không quá nặng. Lão ta còn muốn ép ra giá trị từ trên người Phương Nguyên, đương nhiên sẽ ưu tiên ổn định hắn.

- Vấn đề là, liệu Thiết Nhược Nam có môi móc ra ta hay không đây?

Phương Chính hạ mi mắt, lẳng lặng uống rượu, bộ dạng như có chút suy tư, cũng giống như sắp ngủ.

- Tuy Cổ Kim Sinh không phải ta giết, nhưng sát là do ta xử lý. Ta là đồng phạm, nằm trong phạm vị bị bắt. Nếu như bị nàng ta tra xét ra, ta đương nhiên cũng gặp nguy hiểm.

Phương Chính biết nguyên tác, nên cũng biết rõ thực lực của Thiết Nhược Nam. Phương Nguyên kiên kỵ Thiết Huyết Lãnh, Phương Chính hắn lại kiên kỵ Thiết Nhược Nam này.

Mặc dù Thiết Huyết Lãnh là ngũ chuyển, dù bị thương cũng mạnh hơn Phương Chính rất nhiều. Nhưng Phương Chính biết Thiết Huyết Lãnh rất nhanh sẽ chết, dù hắn ta biết Phương Chính là đồng phạm cũng sẽ không nói cho Thiết Nhược Nam mà để nàng ta tự điều tra.

Cho nên uy hiếp từ Thiết Huyết Lãnh thật ra rất thấp. So sánh với hắn, con gái hắn là Thiết Nhược Nam có tính uy hiếp hơn nhiều.

- Hơn nữa, ta đang định chạy khỏi Thanh Mao sơn trước khi hạc tai bắt đầu, nhưng như vậy liền có thể bị cho là sợ tội bỏ trốn. Xem ra ta trước tiên phải chủ động xuất kích. Thứ nhất là cho cha con Thiết gia thấy ta có tâm ma nhưng vẫn có thể kiểm soát, thứ hai là tạo quan hệ thân thiết nhất có thể, đồng thời mượn họ để đem cái truyền thừa ta tự làm kia ra ánh sáng.

Phương Chính trong lòng suy tính.

- Chư vị ta có chuyện muốn nói.

Đúng lúc này, Cổ Nguyệt Mạc Trần đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.

Sắc mặt hắn tái nhợt, kéo thân thể trọng thương tới đây, cũng không có uống rượu, mà uống trà.

Nhưng lời hắn thốt ra, khiến mọi người kinh ngạc không ngớt.

- Có một việc lão phu phải thẳng thắn, Phương Nguyên gia lão sở dĩ không thể đúng lúc xuất hiện ở chiến trường, chính là do lão hủ gây nên.

- Cái gì?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ gia lão đều kinh hãi.

- Hử, xin mời nói?

Cổ Nguyệt Bác hỏi.

Phương Nguyên cũng nhìn theo, vì che dấu sự kinh ngạc.

Hắn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khiến Mạc Trần đột nhiên nói đỡ cho hắn.

Mà Phương Chính lúc này vẫn như cũ bình thản, chỉ nhìn qua lão. Kỳ thực là hắn biết nguyên nhân, nhưng cũng không phải là không muốn giả vờ kinh ngạc.

Bởi vì tính cách hắn biểu hiện ra lúc này là luôn luôn lạnh nhạt thờ ơ trước mọi việc, nếu hắn giả vờ làm biểu cảm gì, ngược lại còn tạo ra sơ hỡ trước cha con Thiết gia.

Cho nên, biểu cảm lúc này của hắn là phù hợp với tính cách nhất.

Cổ Nguyệt Mạc Trần tiếp theo thở dài.

- Thật không dám dấu diếm. Cháu gái của ta Cổ Nguyệt Mạc Nhan yêu sâu đậm Phương Nguyên gia lão. Trước đó, nàng tự mình đến cầu xin ta, quỳ trên mặt đất khóc, không muốn nhìn Phương Nguyên chết trận. Lão phu vì cháu gái, nổi lên tư tâm, đã đem Phương Nguyên cường ngạnh nhốt ở bên trong phủ, làm hắn hôn mê. Thẳng đến khi truy kích lôi quan đầu lang, lão phu mới để thả hắn ra ngoài. Đều là lỗi của lão phu, phương Nguyên gia lão không có vấn đề gì.

- Cái gì?

- Nga, thật là như vậy?

Mọi gia lão đều lộ ra vẻ hoài nghi.

Lời nói của Cổ Nguyệt Mạc Trần cũng quá chém gió, độ tin tưởng khi nghe sẽ không cao.

- Tình yêu của người trẻ, đúng là bình thường.

Cổ Nguyệt Bác gật gật đầu, ý vị thâm trường nhìn về phía Phương Nguyên, muốn từ hắn trên mặt nhìn ra một ít manh mối đến.

Nhưng Phương Nguyên đã muốn hạ mi mắt, sắc mặt bình tĩnh. Nhìn không ra gì vui giận.

Những gia lão khác lúc trao đổi ánh mắt, trong lúc nhất thời không hiểu Cổ Nguyệt Mạc Trần vì sao lại thiên vị Phương Nguyên.

Hắn nói như vậy, vì Phương Nguyên giải vây, là hy sinh danh dự của mình, hủy hoại tiền độ chính trị của mình!

Cổ Nguyệt Mạc Trần nói tiếp.

- Phương Nguyên gia lão, vì giữ gìn danh dự lão phu, cam nguyện chịu tiếng xấu. Nhưng lão phu lúc trước đã sai một lần. Làm thế nào có thể tiếp tục sai một lần nữa? Chân tướng là như vậy, nên như xử phạt như thế nào. Thỉnh tộc trưởng đại nhân minh xét. Lão phu nhận tội. Nếu là muốn loại bỏ gia lão thân phận. Lão phu cũng là cam nguyện.

Tộc trưởng vội vàng xua tay.

- Mạc Trần gia lão càng vất vả công lao càng lớn, làm như vậy cũng có thể lý giải, người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Nay gia tộc đang bị hủy hoại, ta cần cánh tay của ngài. Tội lỗi của ngài, xử phạt như thế nào, còn cần thương lượng. Hôm nay có khách quý đến chơi. Không nên nói này nói nọ. Thiết huynh, tại hạ cùng toàn thể gia lão đồng loạt kính ngài một ly!

Nói xong. Cổ Nguyệt Bác liền đứng lên.

Những gia lão khác cũng đứng lên, giơ chén rượu lên.

- Chư vị khách khí. Sau này còn muốn quấy rầy chư vị, hy vọng chư vị có thể thông cảm.

Thiết Huyết Lãnh cũng đứng lên, uống tiếp chén rượu.

---

Bữa tiệc kéo dài đến tối cuối cùng cũng tàn.

Phương Chính rời khỏi gia chủ các nhưng không có quay về lầu trúc.

Hắn đi một vòng quanh sơn trại, sau đó tìm một đóng đỗ nát, leo lên cây cột còn nguyên vẹn ngồi.

Tiếp theo, hắn gọi ra bút lông cổ, lại lấy ra quyển trục, nghiên mực, bắt đầu ngồi vẽ.

Trăng sáng sao thưa, Cổ Nguyệt sơn trại chìm trong yên lặng.

Phương Chính ngồi vẽ, động tác tay rất nhanh nhẹn, lưu loát. Hắn đã quá quen thuộc với những bức vẽ thế này, động tác nhẹ nhưng nhanh nhẹn, nhưng mỗi nét đều sống động, không hề có điểm sai sót.

Đến gần nửa đêm, Phương Chính cuối cùng cũng dừng bút, hắn nhìn lại bức tranh, hài lòng gật đầu.

Tiếp theo, hắn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về.

Nhưng bỗng lúc này, Phương Chính chợt phát hiện ở phía xa, ba người đang chậm rãi đi lại phía này.

Đi đầu là một thiếu niên tóc đen, mắt đen, quần áo đen, chính là Phương Nguyên.

Theo sau Phương Nguyên là hai người một nam một nữ.

Nam tử mang mặt nạ thanh đồng, đáng người thẳng tắp, toát ra một loại khí tức kiên định, tràn đầy chính nghĩa.

Thiếu nữ có làn da ngăm, mày kiếm mắt sáng, khí chất ngời ngời, rất thu hút ánh nhìn.

Hai người này chính là cha con Thiết gia.

Nhìn ba người vừa đi vừa nói chuyện, Phương Chính nhìn từ xa cũng đã đón được đại khái.

- Chắc là Phương Nguyên đi bàn bạc giao hảo với Mạc gia bị đuổi ra ngoài, gặp phải cha con Thiết gia, bị Thiết Huyết Lãnh mời theo dẫn đường.

Ở trong bữa tiệc, Cổ Nguyệt Mạc Trần giải vây cho Phương Nguyên, mục đích chính là muốn lôi kéo Phương Nguyên, cố gắng giữ gìn Mạc gia.

Nhưng Phương Nguyên nào dễ lôi kéo như vậy.

Ở trong phủ của Mạc gia, Phương Nguyên há mồm sư tử, đồi tiền sính lễ trên trời. Mạc Trần tức giận, tống hắn ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy cha con Thiết gia đang đi dạo. Cuối cùng được Thiết Huyết Lãnh nhờ dẫn đường.

Việc này trong nguyên tác có, hiện tại cũng diễn ra đúng y như vậy.

Phương Chính nhìn thoáng qua ba người xong, cũng không có quan tâm.

Hắn nhảy khỏi cây cột mình đang ngồi, đi về phía lầu trúc của mình.