Chương 3: Thức tỉnh (3)
-Lê Bảo Lâm _ Ông phát ngôn đọc tên tôi.
Tôi vui vẻ bước lên, dù sao tôi cũng chưa biết năng lực mình là gì. Ông ấy chụp kái mũ vào đầu tôi rồi bất giác mặt ông ấy thộn ra 5s - tôi thì nghĩ thầm chẵng lẽ mình cấp cao lắm mà ông ấy thộn ra thế, đang cười thì...:
-Năng lực game, không thể xác định cấp, năng lực duy nhất...
Cả quả trường im bặt, ngơ ngác và rồi cười ầm nên ; 1 thằng nhìn tôi nói:
- Háháhá năng lực game, không thể xác định cấp hay nó không cả bằng nhân cấp hahaha. Tôi điên lên đôi mắt như muốn lòi ra, 2 bàn tay siết chặt.
Đâu đó vẫn còn những tiếng la ó như "thằng vô dụng xuống tao kái nhân cấp cũng không được, chết đi cho đời đỡ nhục "... Tôi nhìn xuống dưới đôi mắt chằm chằm vào thằng vừa nói và đột nhiên có 1 kái bảng màu vàng hiện ra trước mặt tôi có gi 1 dòng chữ " bạn đã học được 1 kĩ năng do hành động đặc biệt kĩ năng quan sát "
" Kĩ năng quan sát có thể nhìn thấy cấp độ và năng lực cuả kẻ khác cấp1 "
Thế thì không nhầm vào đâu được rồi, đúng là game. Ông phát ngôn ra hiệu mọi người im lặng nghiêm nghị rồi nói:
-Không sao, nếu sức chiến đấu cuả cậu không mạnh thì cậu có thể vào ban trị an, quân dự bị, hay tham gia sản xuất. Chúng tôi rất cần những người như thế không ai vô dụng cả. Tôi bước xuống đôi tay vẫn lắm chặt, chưa bao giờ tôi thấy nhục nhã như thế này, chưa bao giờ tôi muốn chết như thế, chưa bao giờ tôi muốn mình dù ở cấp nhân cũng dược dù chỉ là cấp nhân thôi cũng được và chưa bao giờ tôi ghét game như vậy ; phải chi trước kia tôi không cắm đầu vào game thì bây giờ đã khác.
Tôi bước suống trong tiếng cười cuả sự sỉ nhục. Thằng tuấn vỗ vai tôi:
-Không sao đâu, không có gì vô dụng cả, năng lực cuả mày độc nhất cơ mà.
Tôi ậm ừ rồi bước xuống, tôi nhìn quanh và tôi có thể thấy năng lực cuả mọi người ngay trên đầu: Cấp độ và năng lực ai mạnh ai yếu nhưng càng nhìn càng tức.
-Này đừng buồn chứ hihi, Lâm vui lên nào Nhi thương _ Bé Nhi tiến đến chỗ tôi mà làm khuôn mặt dễ thương nhất an ủi. Nhưng cụ thằng nào mà cười được.
Bé Nhi cũng là đưá bạn thân với tôi tuy gọi bé nhưng mà bằng tuổi tôi. 2 đưá chơi với nhau từ bé như thanh mai trúc mã luôn, 2 nhà còn định kết thông gia mới kinh. Cũng vì 2 ông phụ thân là bạn nhau từ thời chăn trâu đến chiến tranh rồi đến bây giờ mới thế. Mà bé Nhi xinh lắm, dễ thương nữa, mấy thằng cu trong ngoài lớp lúc trước cứ nhờ mình làm mối cho chúng nó mà toàn tạch hết ; lần nào có đứa hỏi làm quen là bé Nhi cứ ôm tay tôi rồi hôn kái chụt lên má thế là xong, vì thế mà cả tôi suốt 10 không mảnh tình vắt vai chứ em nào mà nhìn 2 đứa như thế thách bố nó cũng chả dám.
-Ùm _ Tôi cũng ùm cho qua. Ngồi1 lúc tôi không thể chịu được những tiếng cười sỉ vả tôi bỏ ra ngoài ra khỏi quảng trường Chiến Thắng. Chạy thẳng về nhà đóng cửa phòng kái rầm sau lưng là tiếng la cuả mẹ.
-Lâm ơi mở cưả cho mẹ đi mẹ muốn nói truyện vs con _ Mẹ tôi đập cửa.
-Thôi mẹ ạ, cứ kệ nó 1 lúc _ Anh trai tôi nói.
Tôi cởi hết quần áo trên người ra nhìn vào gương trên đầu có chữ
"Lv1 game thu"
Thầm nghĩ tại sao tôi hoàn toàn giống 1 người bình thương mà nại có kái năng lực vô dụng đến vậy... Tôi bắt đầu hối hận vì đã không tập luyện thể thao, võ thuật mà cứ chơi game bây giờ mới lãnh hậu quả. Nước mắt cứ rơi hoài, tôi lằm vật ra giường.trong tình cảnh chán đời đến không thể nào chán hơn. Đến giờ cơm mẹ gọi tôi xuống nhưng tôi chả muốn ăn gì cả, cứ ì kái xác bảo không đói. Nhảy vào bồn nước lạnh thả mình vào đó. Tôi chán nản cuộc đời, tôi phải làm quân dự bị và tham gia sản xuất công việc cuả người già và người không còn sức chiến đấu ư. Tôi muốn ra tiền tuyến kià, muốn giết Quỷ kià, không phải hèn mọn rúc ở nơi an toàn.
Tôi thay quần áo rồi nhìn nên cái máy tính, thứ mà tôi đã từ xem nó như báu vật mà giờ đây tôi ghét nó thế.
-Lâm ơi mở cưả cho bố _ Tiếng bố tôi ngoài cửa... Tôi lững thững bước ra mở cửa (như thằng chết trôi).