Chương 24: Tập luyện vs ông sư phụ

Hệ Thống Năng Lực Game

Chương 24: Tập luyện vs ông sư phụ

Tôi thở dốc vì mất sức và vì "đau", mặt mũi toàn thân đầu có vài cục u; đau vl, sư phụ có cách dạy đồ đệ hay vl. Vào nhà nhìn đồ ăn trên bàn tôi chảy nước miếng. Tôi ngồi vào bàn mời sư phụ ăn rồi đợi sư phụ đụng đũa trước. Đúng là đồ ăn Thảo nấu ăn rất ngon, con gái dịu dàng có khác không như "ai đó". Tôi thì ăn cơm còn sư phụ thì uống rượu đúng là con ma men haìz.... xong bữa cơm tôi ra ngoài ngồi hóng gió thì Thảo cũng ra ngồi cùng 2 đứa nói chuyện trên trời dưới đất cuối cùng Thảo hỏi tôi 1 câu.
-Cái bạn hôm trước là bạn gái:âm à _ Em nhăn nhăn mặt hỏi đôi mắt cứ nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi thì cứng họng luôn ko biết trả lời sao, nói là bạn bình thường cũng không phải mà người yêu cũng không hẳn; đơ mất mấy giây rồi trả lời đại "em gái Lâm đấy".Thảo mỉm cuời rồi "à....." lên 1 tiếng sau đó cứ thắc mắc sao 2 đứa là anh em mà chả giống nhau tí nào thế là tôi bảo là anh em họ. Lão ma men đã dùng xong bữa lại bắt tôi đứng ra trước chỉ ngón tay nã đạn liên tục và tôi lại "ư....a....á....."(các thí có thấy bị kích thích không ^^:lời của tác) cả buổi chiều tôi cứ như vậy cho đến khi ngồi sụp xuống vì mệt và đau.
-Hết sức rồi thầy ơi hờ....hờ _ Tôi thở rốc nói rồi nuốt nước miếng kái ực.
-Vẫn còn quá chậm _ Chỉ né được phân nữa, chắc mai phải dùng biện pháp mạnh _ Ông lắc đầu nói.
-Thế này còn chưa mạnh à _ Tôi suýt nữa thì thốt lên"clgt này"
-Chưa thấm vào đâu, phải tăng tốc độ gốc đã _ Ông tỉnh bơ nói.
Tôi cười khổ, nước mắt cứ trực tuôn ra. (Đố ai tìm được thằng sư phụ trên truyện cv nào như thằng sư phụ này của em à)
Sau 1 ngày tra tấn dã man con ngan(con này đánh tiết canh thì....:lời của tác) về nhà trong những ánh nhìn kì lạ của những người hàng xóm đâu đó có những tiếng tự hỏi" không biết thằng này đánh nhau ở đâu mà mặt mày sưng húp" vào nhà nằm ịch ra sô pha.
Trong căn nhà trống trải này chỉ còn mình tôi, thằng Tuấn đã về rồi; tôi thấy 1 sự cô đơn nào đó 2 ngày ko gặp Nhi, có vẻ tôi sống khá khó khăn và mệt mỏi. Điếu thuốc đã tàn trên tay từ khi nào không biết, tôi chán nản búng nó 1 cái thường tôi chỉ hút khi buồn hay chán nản(chả bù cho tác giả nghiện thuốc lá lòi mắt). Lên phòng đóng cửa thả mình trong làn nước mát, tôi thấy thư thái đi phần nào.
2 ngày ko chém giết không tụ tập chán quá, tôi thấy mình như mất đi cái gì khó giải thích như chém giết lũ quái vật là bản năng đã in sâu trong máu tôi từ bao giờ vậy. Sau khi ngâm mình hơn 2 tiếng đồng hồ tôi đứng dậy đầy mệt mỏi lấy khăn lau người soi mình trong gương, tôi đã thấy những múi cơ hiện lên rõ dàng. Sau hơn 2 tuần tập luyện và chém giết những múi cơ đã hiện lên từng múi từng cục mà tôi đã từng uớc ao có giống như thằng Tuấn.
Nhưng thay vì những múi cơ đó thì những vết bầm, thâm tím có vẻ hiện lên rõ nét hơn. Thở dài vì nghĩ đến sư phụ quái gở của mình, thật đáng nể khi ông có thể nghĩ ra những trò tra tấn điêu luyện như vậy.
Xuống bếp lục đồ ăn mà cũng chả còn gì ngoài mấy gói mì nhưng mấy gói mì đã là may mắn lắm rồi, vài năm đầu khi thế giới biến loạn khuyết thiếu lương thực thực phẩm đến trầm trọng người chết như ngả dạ, số người chết đói trong mấy năm đầu lên đến vài triệu người. Hay cả bây giờ những người lang bạc bên ngoài hay những người bị bắt làm nô lệ cũng chịu đói chịu rét chứ đừng nói mấy gói mì. Chế mì ăn cho đỡ đói tôi ngồi trước ban công tầng 2 ngắm cảng phố phường về đêm; phiá cửa căn cứ đã đóng cửa trạm gác đã sáng đèn, tường thành thì lính canh đi lại nườm nượp, đèn pha soi khắp 4 phía. Tôi thấy cũng an toàn đấy chứ. Những năm thế giới mới biến dị nghe bố tôi nói những căn cứ nhỏ hay những đoàn thể phải chia ra 1 nửa ngủ 1 nửa thức để canh gác...