Chương 3: Lần đầu tiên giết người (tạm coi là người đi)

Hệ Thống Kiến Tạo Thần Giới

Chương 3: Lần đầu tiên giết người (tạm coi là người đi)

Ta lấy lại thị giác bình thường, đánh giá xung quanh.

Đây là một căn phòng học được bài trí theo kiểu Nhật Bản, trông nó khá ảm đạm, mọi thứ bị một áp lực nào đó bao trùm. Ta đang đứng trên bục giảng, các học sinh nhìn ta bằng cặp mắt khác thường. Ta đoán là do câu nói sặc mùi chuunibyou vừa nãy của ta.

"Sensei, cô ổn chứ?" Một nữ sinh tóc ngắn hỏi, cô bé nhìn ta có phần e ngại.

"Không có gì, đêm qua cô xem phim hành động tới khuya nên không tỉnh táo lắm ấy mà, xin lỗi các em nhé." Ta chắp tay thành hình chữ thập xin lỗi, mắt đánh giá cô nữ sinh ngồi bên cửa sổ "Trò Tomie?"

"Dạ, có vấn đề gì ạ?" Cô nữ sinh nghiêng đầu thật đáng yêu.

Cô nữ sinh này sở hữu một nhan sắc quyến rũ. Đôi mắt huyền sắc sảo cùng nốt ruồi nhỏ nằm dưới khóe mi thật ma mị. Ngoài ra, Tomie còn có suối tóc mềm như lụa, thân hình yêu kiều và nụ cười làm say lòng bất cứ gã trai nào vô tình gặp phải.

Là một cô gái nhưng ta không thể nào phủ nhận việc nàng ta thật quyến rũ. Nhưng mà ta vẫn sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ thôi.

"Em đi theo tôi ra đây một lúc." Ta mỉm cười thật nhẹ, mở cửa ra ngoài.

Lớp học xì xào bàn tán về biểu hiện quái lạ của ta, riêng Tomie có vẻ chẳng lo lắng lắm mà sải bước ra ngoài với ta. Cho tới lúc này, mọi chuyện vẫn khá ổn.

Ta dẫn Tomie vào nhà vệ sinh nữ, ơn trời, bên trong không có ai cả. Ta chốt lại cửa nhà vệ sinh sau khi Tomie bước vào.

"Có chuyện này cực kì quan trọng cô phải nói với em, Tomie." Ta tiến lại gần, đặt tay lên vai Tomie.

Khi chỉ còn cách bờ vai ấy một chút ta chuyển thành nắm chặt cổ cô ta, tay còn lại thật nhanh rút ra dao rựa chém tới. Con dao chém sâu vào phần giữa cổ và thân Tomie, nhưng bị kẹt lại bởi xương cô ta. Ta ghìm Tomie xuống sàn để con dao cắt đứt thanh quản cô ta. Máu chảy ra như suối.

Làm xong, ta run lẩy bẩy lấy ra ống xi lanh rút máu của Tomie.

[Hoàn thành NHIỆM VỤ CHÍNH. Hiện tại lập tức nhận toàn bộ khả năng đặc biệt của Tomie? YES or NO]

Mặt ta giờ đã đang tái mép vì sợ, mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt cả áo sơ mi, cả người run lẩy bẩy. Đây là lần đầu ta giết người, một cảm giác sợ hãi rờn rợ bao trùm lấy tâm trí ta.

Nhưng đây tuyệt đối không phải lần cuối cùng nên ta phải vượt qua nó, sẽ ổn thôi mà - Ta tự an ủi mình, điểm tay vào [YES].

Đầu óc ta trở nên mụ mị choáng váng, mọi thứ trước mắt ta mờ dần, méo mó đan xen vào với nhau. Trong lúc ấy ta thấy một cái bóng màu hồng xuất hiện trước mặt mình.

"Thật là phế." Đó là câu nói cuối cùng ta nghe được với thân phận một nhân loại bình thường...