Chương 4: Bóng hồng của Chúa lộ diện

Hệ Thống Kiến Tạo Thần Giới

Chương 4: Bóng hồng của Chúa lộ diện

Ta tỉnh lại, cả người đau nhức, nhất là phần cổ tay và cổ chân. Cảm giác như có những cái cưa đang cưa chúng ra vậy. Đau quá!

"Á!!" Ta há miệng thét lên vì đau đớn.

"Ối! Nó còn sống!"

"Làm sao bây giờ?"

"Nhanh lên!!"

Ta nghe thấy những tiếng nói đầy hoảng loạn, mắt nhìn thấy những nam sinh cởi trần đang vây quanh ta với biểu cảm rất đáng sợ. Một người đàn ông dùng kéo đâm mạnh vào cổ ta. Hắn bịt lại mồm ta khi ta giãy dụa và phun ra máu.

Các nam sinh khác đẩy nhanh tốc độ đem ta cưa ra.

Đau đớn vô cùng nhưng ta thậm chí đã mất đi khả năng giãy dụa hay la hét để phát tiết nỗi đau. Thật thảm hại quá đi.

Ta nhận mệnh trợn mắt lên nhìn trời. Mọi thứ bị nhòe dần đi trong mắt ta.

Lại một lần nữa, một cái bóng màu hồng xuất hiện trước mắt ta. Mờ nhạt và thân thuộc đến kì lạ nhưng ta không thể nghĩ tiếp nữa. Trước mắt ta dần bị những đốm đen bao trùm.

"A, c... cứu... t... tôi..." Không còn thấy những nam sinh khốn khiếp kia nữa nhưng nỗi đau trên cơ thể ta không hề thuyên giảm mà còn trở nên đáng sợ hơn.

Một cái chày không ngừng nện lên cơ thể bị cắt vụn của ta, đau lắm. Xương và thịt của ta không ngừng bị nện ra thành một hỗn hợp nát nhừ. Từng tế bào của ta lại không ngừng tự khôi phục bằng một tốc độ phi thường, thật khốn nạ làm sao khi điều này chỉ làm gia tăng cơn đau của ta...

Đã qua rất nhiều ngày rồi, ta quen dần với việc không ngừng bị băm, nện thành một đống nát nhừ. Cơn đau vẫn nằm ở mức có thể chịu đựng.

Chỉ cần một thời gian nữa thôi, khi tên khốn khiếp cầm chày sẽ không thể ngăn chặn sự phân liệt và tái tạo của ta. Đến lúc đó ta sẽ điều khiển những cơ thể mới của ta làm thịt hắn.

Hôm nay tên khốn khiếp cầm chày dẫn một thằng ăn mặc như người bán đồng nát vào phòng. Hắn chỉ cho tên kia thấy khả năng phân liệt kì dị của ta.

Chúng mang những thùng thịt của ta lên xe tải chở đi đâu đó.

Chó chết, ta bị say xe nặng đấy lũ khốn. Cảm giác say xe vẫn còn nguyên dù ta chỉ là một đống lớn thịt vụn. Buồn ghê, ta nghĩ mình sẽ cố ngủ một chút. Không biết là một đống thịt nát có ngủ được không nhỉ?

Ta tỉnh lại khi cảm thấy cả người bỏng rát. Từng tế bào của ta đều nóng và tê như bị dội axit vậy.

Ồ, không phải là axit nguyên chất mà là rượu, khốn khiếp, ta ghét rượu Sake lắm.

Lũ chó chết, khốn khiếp, khốn nạn, ghê tởm,... Chúng dám đem ta đổ vào các thùng chứa Sake và cố hòa tan ta trong đó. Ta cá là mình sẽ trở thành món Moromi đặc biệt làm từ thịt người.

Nhưng mà thế có khi lại hay, nếu có tên nào ăn thứ này ta có thể tái sinh nhanh hơn thông qua sinh khí của chúng.

Mà... Chúng gọi ta là Tomie nãy giờ, tên ta đâu phải là Tomie đâu cơ chứ?

"Fu fu fu, đúng vậy chúng ta không tên là Tomie, có thể nhận ra coi như ngươi cũng không phế." Một giọng nói vang lên từ phía trên ta.

Ta 'nhìn' thấy rõ ràng hơn bao giờ hết cái bóng hồng đang lơ lửng trên không trung. Đó là một cô bé tầm 10, 11 tuổi mặc váy hoodie. Tóc đen, mắt nâu, làn da màu thạch cao cùng gương mặt rất đỗi quen thuộc.

Đây không phải lần đầu tiên ta nhìn thấy gương mặt này. Ta đã từng thấy gương mặt đó rất nhiều lần khi bé, ở trong chiếc gương. Nhưng nó không mang vẻ ngạo nghễ, đầy tự tin và xảo trá như thế. Nó đã luôn ủ dột, muộn phiền vì một điều gì đó mà ta không tài nào nhớ nổi.

"Lần đầu chính thức gặp mặt, tương lai ta." Cô bé cúi đầu làm một động tác cúi người ẻo lả như tên say rượu, nụ cười trên gương mặt hiền lành trong thoáng chốc rộng tới mang tai "Xin tự giới thiệu ta là quá khứ của ngươi, thần danh... Sweet. Cũng chính là ĐẤNG CẬN TOÀN NĂNG VĨ ĐẠI đã tạo ra hệ thống kiến tạo thần giới"

Chú thích: Moromi là hỗn hợp lên men của gạo, nước, koji và men