Chương 20: Mạc Thành!

Hệ Thống Đồng Nhân

Chương 20: Mạc Thành!

Tốc độ của Long Nhi dần chậm lại, phía trước nàng vài trăm thước là một tòa đại thành thị màu vàng xuất hiện cuối tầm mắt. Thân thể nàng nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, miệng mỉm cười " Cuối cùng cũng đến".

Có lẽ bởi vì đến gần sa mạc, khí trời nơi này có chút hanh khô cùng nóng bức, ánh nắng nóng cháy từ trên bầu trời chiếu xuống, mặt đất dưới chân bị đốt đến nỗi không ngừng tản ra từng hồi nhiệt khí, từng luồng nhiệt khí bốc lên, khiến cho tầm mắt con người xuất hiện mờ ảo cùng vặn vẹo mơ hồ.

Thường thường thì ở trong hoàn cảnh thiên nhiên như thế này, sẽ chẳng có bao nhiêu người cảm thấy thoải mái, hẳn là không có ai cảm thấy thoải mái khi ở đây cả, song Long Nhi phát hiện ra từ khi nàng đi đến đây, đấu khí trong cơ thể có vẻ hứng khởi hơn hẳn, hẳn là do ở đây trong không khí chứa phần lớn là hỏa thuộc tính.

Chậm rãi bước đến Hoàng thổ thành thị phía trước, càng gần thành thị, xung quanh người qua đường càng nhiều, những người đi đường, nam tử phần cánh tay đều để trần, cả người da dẻ ngăm đen, liếc mắt nhìn qua một chút, tựa hồ có chút hào sảng.

Thỉnh thoảng nữ tử đi qua, mặc dù da dẻ có chút ngăm đen, nhưng có khuynh hướng pha màu cổ đồng gợi cảm, nữ tử ở đây không kín đáo thẹn thùng giống như ở trong đế quốc.

Trên người chỉ mặc bộ áo da bó sát, vừa vặn che đi bộ ngực cùng phần hạ thân. Vòng eo mảnh khảnh được để trần, trên đôi chân thon dài chỉ có một ít vải quấn quanh, lúc đi lại vòng eo uốn éo dãy dụa như rắn, phong tình vô cùng.

Một đường đi tới, Long Nhi coi như được mở rộng tầm mắt, đi đến tòa thành ngẩng đầu lên đã có thể thấy cụ thể quy mô tòa thành, chỉ thấy phía trên tòa thành hai chữ màu đỏ rực như máu cực lớn được khắc trên tường thành, nhìn từ xa có chút máu tanh nhàn nhạt.


" Mạc thành …. Nhớ không nhầm thì đây là chỗ Băng Hoàng Hải Ba Đông ẩn cư thì phải! " Long Nhi trầm ngâm suy nghĩ.

Long Nhi chậm rãi hướng cửa thành đi tới, trên mặt luôn nở một nụ cười tỏa nắng. Tại cửa thành, hơn mười tên lính thân mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, đao, kiếm,… đang quát tháo những người qua đường vào thành đang dâng nộp thành thuế.

Nhìn những lính canh thân mặc giáp trụ không quản trời nóng làm Long Nhi có chút ngạc nhiên, nơi này phòng vệ như thế nào lại có chút sâm nghiêm hơn các tòa thành khác nhỉ.

Cũng bởi vì nóng bức nên những thủ vệ, lính canh ở đây có chút kích động, tiếng quát mắng từng hồi vang lên không chút khách khí,không ngừng thúc giục người vào.

Long Nhi cũng không quan tâm lắm, sau khi nộp thuế thì một đường đi thẳng vào thành.

" Hắc Hắc, tiểu cô nương, đêm nay đi bồi ta uống rượu ta có thể miễn thuế cho tiểu cô nương… " Tên trưởng lính canh nhìn thấy Long Nhi là một cực phầm vưu vật thì thèm thuồng không thôi, trên người lại không tỏa ra chút đấu khí nào. Nếu vậy thì có hai trường hợp xảy ra, một là thực lực của nàng đã vượt qua hắn rất nhiều hoặc nàng không tu luyện chút nào. Ở đây theo hắn thì trường hợp thứ hai có vẻ khả thi hơn với một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi.Vì vậy hắn mới cố tình gây khó dễ cho nàng.Cũng phải thôi trong một năm qua do tu luyện công pháp nên nàng phát triển khá nhanh, đôi nhũ phong đã khá to có thể so sánh với thiếu nữ mười lăm mười sáu. Đôi chân trắng nõn thon dài, làn da trắng hồng mịn màng, ngũ quan tinh xảo kết hợp với mái tóc màu đỏ rực của nàng, nhưng khuôn mặt vẫn toát lên một chút non nớt. Nhìn nàng bây giờ thật hợp với câu " Đồng Nhan cự nhũ a".

Không thèm để ý đến những lời nói của tên trưởng lính canh, nàng trực tiếp đi thẳng vảo cổng thành. Nhìn thấy nàng không quan tâm đến lời nói của mình, hắn bực tức vô cùng, một kẻ soái ca người nhìn người thích như hắn mà hôm nay lại bị người ta coi như không khí. Cục tức này hắn không nhìn được.

" Hừ.. rượu mời không uống muốn uống rượu phạt ư …. 500 anh em đâu lên cho ta.. ".

Linh canh phòng lập tức tụ lại vây kín Long Nhi, người qua đường nhìn thấy thì chỉ biết lắc đầu thầm than cho số phận của vị mỹ nữ này. Ở trong thành không ai không biết tên phách lối này cả, hắn đã hại đời của biết bao thiếu nữ rồi.

" Người thực sự muốn ta bồi ngươi uống rượu sao..? " Long Nhi lạnh lùng nói.

" Hắc Hắc tất nhiên rồi, ta còn khiến nàng sẽ phải van xin ta trên giường nữa cơ …. Muahaha " Tên trưởng lính quan vô sỉ nói ra, kèm theo là tiếng cười của 500 anh em của hắn.

" uỳnh…..uỳnh "

Ngay lập tức, đấu khí của Long Nhi theo cơ thể toa ra khắp bốn phía, trấn bay 500 anh em cùng tên trưởng lính quan. Sau đó là một đầu hỏa long cực lớn xuất hiện lao thẳng về phía tên trưởng lính quan…

" Ầm….ầm "

Sau khi khói bụi bay đi thì Long Nhi đã biến mất trước mắt mọi người, phía bên kia là một cái hố cực to, bán kính vài chục trượng, bên trong chỉ không còn một thứ gì cả, ngay cả tro cốt của bọn lính canh cũng biến mất, thấy điều này khiến mọi người đứng xung quanh đều hít hơi khí lạnh, thật may khi không chọc phải vị cường giả đó.

Lúc này Long Nhi đang đứng trên một tòa nhà cao tầng, tinh thần lực của đấu tông đỉnh phong được phóng ra lấy trung tâm là chỗ nàng đứng dần dần bao bọc khắp cả tòa thành, khiến cho tất cả mọi người trong thành đều cảm thấy có một áp lực kinh khủng đè lên thân thể mình, ngay cả những lão quái vật trong thành cũng vậy.

" Ồ, ở phía đông nam cách đây hai ngàn trượng, băng hệ đấu khí khá đậm đặc, hẳn là Hải Ba Đông ở đấy ".

Nói xong nàng thu lại tinh thần lực, hướng phía đông nam mà đi tới. Rất nhanh chuyển qua các góc đường, sau đó đi thẳng theo hướng đã định sẵn. Sau một hồi, một cửa hàng bán bản đồ cổ kính được xây theo phong cách Tây Âu cổ xưa xuất hiện, biển hiêu chỉ có hai chữ " Cổ Đồ ".

Ánh nắng quét qua mặt ngoài cửa hàng, Long Nhi thoáng có chút kinh ngạc, cửa hàng này khác xa các cửa hàng lộng lẫy đường hoàng. Nhìn qua mơ hồ ẩn một chút khí chất cổ phác.

Long Nhi chậm rãi đi tới cửa hàng, bên trong cửa hàng không quá mức rộng rãi, hai miếng nguyệt quang thạch nhàn nhạt tỏa ra hào quang, làm cho cửa hàng có chút ánh sáng, người vào bên trong đây mua bản đồ cũng không có. một vẻ vắng lặng im lìm.

Chậm rãi bước tới cửa hàng,đứng ở phía cuối quầy có một vị giả đang đứng cúi đầu chạm khắc cái gì đó, vị lão giả này tuổi tác hiển nhiên đã khá lớn, bất quá đã giả bạc đầu nhưng tay cầm dao bẫn rất chắc chắn.

Xem xét một hồi, Long Nhi nhìn lão giả vẫn chưa có ý chấm dứt, hơi chép miệng, lần nữa chậm rãi bước chân đi tới góc trong cửa hàng,bước tới một cái giá gỗ cổ xưa.


Cái giá gỗ này, rõ ràng niên đại khá lâu, mặt giá gỗ mục thành lỗ, chất bừa thành đống một vài tấm bản đồ đã ố vàng,mặt ngoài những tấm bản đồi có một ít dấu vết tàn phá, tựa hồ là khi chế tạo bản đồ thất bại nên thành phế phẩm. Bàn tay tùy ý gạt bụi bẩn trên đống bản đồ ố vàng, một làn hơi mốc nhàn nhạt bốc lên, hơi nhíu mày.


Long Nhi cầm lên đống bản đồ phế phẩm, bàn tay có chút rung rung, một bức hình tàn khuyết chỉ cỡ bằng bàn tay đột nhiên từ trong đống tác phẩm tàn phế rơi ra ngoài.


Cũng không có quá mức để ý bức hình tàn khuyết rơi xuống, Long Nhi lật xem một chút những bản đồ tàn phế trong tay, sau đó nhàm chán đặt trở lại,đúng lúc đặt trở lại, ánh mắt biếng nhác của hắn liếc qua bức hình tàn khuyết nho nhỏ, con mắt đầu tiên là hơi hơi chớp chớp... Sau đó,bàn tay đang di động, chợt cứng lại.
" Này, cô bé ".

Bàn tay thoáng có chút run rẩy cẩn thận cầm lên bức hình tàn khuyết, Long Nhi đột nhiên cảm giác được, trái tim của nàng lúc này đang kịch liệt đập lên thành tiếng, dùng sức cố nuốt một miếng nước bọt, đem bức hình tàn khuyết cổ xưa đặt ở trong tay, ánh mắt mang theo tia mừng rỡ như điên, cẩn thận quét nhìn những thần bí lộ tuyến thoáng có chút quen quen trên bức hình.
Một hồi lâu sau, Long Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một nói:"Quả nhiên là nó...".




cầu thanks, like, vo