Chương 1: Kết thúc cũng là bắt đầu!
Tại một điểm chờ xe bus nào đó trong thành phố:
" Haizz..chán thật, đã lại đến chương cuối rồi. Ông Đậu viết truyện hay thật! "
Người đang than ngắn thở dài ở đây chính là Trần Minh Long, tay hắn đang cầm điện thoại, vừa đọc truyện ’ Đấu Phá Thương khung ’ vừa chờ xe bus. Hắn đang chăm chú đọc truyện trong điện thoại thì hắn nghe thấy tiếng hét của mọi người xung quanh:
_ Cẩn thận có ô tô kìa!
Long đang đọc truyện nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nhìn thì hắn thấy có một bé gái khoảng 2 tuổi,tóc buộc đuôi ngựa trông rất dễ thương đang chạy ra ngoài đường đuổi theo quả bong bay vừa tuột khỏi tay mình. Cô bé vừa chạy vừa ngước lên trên nhìn quả bóng, còn chiếc ô tô kia thì vẫn đang chạy cách cô bé hơn trăm mét mà thôi. Long không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đứng dậy quẳng chiếc balo khoác bên vai và chiếc điện thoại xuống ghế rồi dùng hết sức bình sinh lao ra, miệng thì hét to:
" Dừng lại! "
Cô bé đang chắm chú nhìn lên quả bóng thì nghe thấy tiếng quát đằng sau thì sững người quay đầu lại nhìn. Vì Long ngồi gần cô bé nhất nên từ chỗ hắn chạy ra chỗ cô bé đang đứng chỉ mất khoảng 4-5 giây.nhưng lúc này chiếc ô tô đã rất gần hai người, hắn thầm hô " không ổn! " mắt Long đỏ ngầu hắn gầm lên một tiếng rồi ôm cô bé quăng sang một người đàn ông đang chạy đến. Lúc này chiếc ô tô chỉ cách hắn chưa đến một mét không có cách nào tránh được nữa rồi, hắn thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại miệng mỉm cười.
Lúc này trong đầu hắn như một cuộn phim tua lại vậy. Hắn là một trẻ mồ côi, được 1 bà lão làm nghề thu gom ve chai nhặt được ở gần bãi phế liệu của thành phố. Bà đặt tên cho hắn là Trần Minh Long, Trần là theo họ của bà, Minh trong thông minh sáng suốt còn Long thì là do ngay từ hồi bé tại tay phải của hắn đã có một vết tràm màu đen trông rất giống một đầu rồng của Châu Á. Hắn được bà lão chăm sóc như con đẻ vậy đến năm hắn 4 tuổi thì bà mất do một lần lao ra đường cứu hắn khỏi bị ô tô đâm vì vậy lúc nhìn thấy bé gái sắp bị ô tô đâm thì hắn mới không nghĩ nhiều mà lao ra cứu như vậy. Một năm sau, khi hắn đã dùng hết số tiền mà bà tích góp để lại cho hắn thì hắn đã bị đưa vào trại trẻ mồ côi của tỉnh. Năm 7 tuổi thì Long được một bà sơ tên Trang nhận nuôi và cho đi học. Nếu lão bà là người mẹ đầu tiên của Long thì Trang là người mẹ thứ hai của hắn. Long rất thông minh 8 tuổi đã học xong chương trình tiểu học, 9 tuổi đã được học vượt lớp vào thẳng trường cấp 2 nổi tiếng của cả tỉnh.
Nhưng không may luôn xảy đến với Long, đến năm hắn 15 tuổi thì mẹ Trang của hắn mất do bị căn bệnh ung thư não. Long suy sụp hoàn toàn, hắn bỏ học tự nhốt mình trong căn nhà của 2 mẹ con đến 2 năm nếu không có việc gì hắn sẽ không ra ngoài. Trong 2 năm bỏ học và ở trong nhà hắn đã tìm đến manga, anime, tiểu thuyết để quên đi những kí ức đau buồn của mình. sau khi tiếp súc với manga, anime, va tiểu thuyết hắn thực sự đã chìm đắm vào những câu truyện trong đó. Hắn đọc, xem hết cái này đến cái khác và chỉ mong mình được vào thế giới của các nhân vật trong truyện để thay đổi cuộc sống đau buồn mà mình đã trải qua. Cho đến ngày hôm nay. khi thức ăn trong tủ lạnh đã hết nên hắn mới vác xác ra khỏi nhà để đi siêu thị mua đồ, đang ngồi đợi xe bus ở trạm thì gặp truyện ngày hôm nay…
" ầm…bụp". Long cảm thấy cơ thể và đầu hắn như bị một quả núi nhỏ đập vào người vậy, đây là cảm giác đau đớn nhất mà hắn cảm nhận được từ bé đến giờ. Mắt hắn nhắm tịt lại không cách nào mở ra được, đến cả 1 ngón tay hắn cũng chẳng cử động được. Lúc này, hắn nghe thấy xung quanh có tiếng hét và tiếng xì xào của nhiều người: " có người bị xe đụng, gọi cấp cứu mau ", " chảy nhiều máu quá không biết có qua nổi không? ", " đẹp trai ghê, chết thì tiếc quá =)) ","…v..v…". hắn thầm thở dài:
"haizz… số ta đen vậy trời, còn chưa có gấu a, sao chết lãng xẹt vậy a "
Hắn la hét trong suy nghĩ một lúc lâu rồi hắn cũng bắt đầu cảm thấy như linh hồn của mình muốn bạy ra vậy. Long nhắm mắt lại, một lúc sau hắn thấy mình bồng bềnh trong không trung thì hắn mở mắt ra nhìn " haizz…linh hồn thoát xác a,vậy là mình triệt để chết rồi a. Không biết được lên thiên đàng hay xuống địa ngục đây. Thật mong chờ a ".
Long chưa biết cảm giác bay như thế nào, hắn điều khiển linh hồn mình bay một vòng quanh thành phố, lượn hết mọi ngóc ngách không chừa chỗ nào. Hết bay lên trời rồi lại chui xuống đất, rồi hắn dừng lại ngửa mặt lên trời cười sảng khoái " hahaha, quá đã …! ".
---
Lúc này, tại một nơi nào đó!
" Chủ nhân, mọi thứ đã sẵn sàng! "
" Oh! nhanh vậy hả, vậy bắt đầu đi, lần này không thể thất bại được." một giọng nói vui vẻ vang lên.
" Xác nhận mệnh lệnh! hệ thống bắt đầu quét dữ liệu "
_ Một tiếng sau: " Ting! Ting! Ting "
" Đã tìm thấy linh hồn phù hợp! "
_ "hahaha, cuối cùng cũng thành công, 1000 năm, cuối cùng cũng có người phù hợp ", mau …mau đưa dữ liệu của hắn cho ta xem. " người đàn ông đang ngồi trước một màn hình đa chiều, càng nhìn nét cười trên mặt hắn càng đậm. Một lúc sau hắn nói " hệ thống đưa hắn đến đây! ta không còn nhiều thời gian nữa, nhanh "
" xác nhân mệnh lệnh! "
" tự động triệu hồi sau: "
3…
2…
1…
" uỳnh….uỳnh "
Lúc này Long đang cười thống khoái thì bầu trời bỗng đen kịt lại, từng đạo sấm chớp to như con cự long lien tiếp bổ xuống làm hắn sợ không thôi, vài giây sau không gian như bị một sức mạnh vô hình nào đó vặn soắn lại rồi bất ngờ xé toạc ra tạo thành một lỗ hổng giữa trời to như cái bể bơi. Long lúc này sợ hãi không thôi, hắn như con kiến đứng trước bão tố vậy. Hắn thầm than " vừa ngủm xong thì lại gặp cái gì đây nữa không biết …. Đen vồn " vừa nói xong, lỗ hổng giữa trời như nghe được hắn nói liền bắt đầu điên cuồng xoay tạo ra một lực hút vô hình cực lớn kéo hắn vào trong. Long lúc này sợ hãi không thôi định quay đầu chạy trốn nhưng đã không kịp rồi sức kéo quá lớn hắn cố gắng bay đi nhưng càng ngày càng bị kéo lại gần lỗ đen. Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng hét " A…A… mẹ ơi cứu con! " rồi hắn bị kéo vào lỗ đen. Bầu trời lúc này lại trở lại trong xanh như bình thường!
P/s: các anh cứ nhận xét để em còn sửa