Chương 12: Thu đồ đệ bất ngờ
_Khi đến trước cửa thành hắn nhìn kỹ tên tòa thành này là " Ngọc Linh Thành " bất quá khi hắn thấy phía sau có người thanh niên la lớn " Từ đâu ra tiểu quỷ còn không mau cút ra nhường đường cho bản đại gia." Nhìn rõ là 1 tên vô công rỗi nghề dựa theo Tiêu Lôi Vân nhận biết cách đấu khí thể hiện khoảng tam tinh đấu giả đến ngũ tinh đấu giả. Ở nơi phế vật này có lẽ có danh tiếng nhưng ở Trung châu chính là 1 tên siêu cấp phế vật muốn xin việc cũng không thể.
_Bất quá Lôi Vân vẫn nhẫn nhịn bởi hắn biết mình còn có việc gấp còn phải làm nên hắn cũng đứng ra nhường đường, tên kia thấy vậy cũng " Hừ " một tiếng rồi lại vào thành. Lôi Vân nhìn hắn đi xa cũng khó chịu cực kỳ, hắn cũng nhẫn nhịn sau đó hắn tính kế trả thù tên này trước toàn cái tòa thành " Ngọc Linh Thành " cho hắn thân bại danh liệt cho hắn vĩnh viễn nhớ rõ việc này. Hắn sau khi vào thành đã tính kế rất kỹ lưỡng " Hừ tên khốn kia nghĩ ta dễ chơi à. Ta từ khi sinh ra tới bây giờ ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta kiểu đó bất quá ngươi yên tâm đi ta sẽ " ban ân" cho ngươi được " sung sướng" đến nỗi sống không được mà chết lại càng không được nha. Hắc hắc ".
_Lôi Vân lập tức trà trộn vào thành, khi vào trong phong cảnh cũng thật đẹp làm hắn rất thoải mải và dễ chịu. Nhưng hắn cũng không quên được chuyện trả thù, hắn cũng rất nhanh tìm được cửa hiệu thuốc, hắn vào mua tốn khoảng 2 kim tệ xuân dược cùng thuốc làm cho cơ thể hồi xuân mỗi thứ 1 kim tệ cùng vài đồng mua bản đồ đi tới ma thú sơn mạch. Tuy chủ tiệm không hỏi gì bất quá miễn đủ tiền là được, sau khi mua xuân dược cùng hồi xuân lực hắn lập tức đi tới tiệm bán heo, hắn tốn 1 kim tệ mua một con heo cái. Sau khi mua xong đầy đủ hắn dùng chính linh hồn lực của mình tìm tên khốn đấy.
_Cũng không lâu hắn tìm được tên khốn đấy bất quá hắn đang ăn hiếp một đứa trẻ tóc màu trắng khuôn mặt này nếu lớn lên chắc chắn không kém gì hắn. Hắn nghe được đứa trẻ đó nói với tên khốn đấy " Khốn khiếp Vĩ Khanh ngươi dám giết hại gia đình ta ta phải giết ngươi báo thù cho bọn họ!" Nghe được đứa trẻ nói Vĩ Khanh lập tức nói lại " Giết ta? Dựa vào ngươi còn chưa vắt miệng hôi sữa đòi giết ta? Hảo ta đứng đây này ngươi đến giết ta a. Haha." Đứa trẻ nghe vậy tuy muốn lên nhưng e ngại một chút bất quá sau đó lập tức quyết định rút dao từ sau lưng ra dùng hết tốc độ đâm vào tim Vĩ Khanh.
_Lôi Vân thấy cảnh này cũng thầm nói " Hảo a không ngờ lại có màn kịch hay đến vậy đứa trẻ này tư chất thật tốt a." Bất quá đứa trẻ vẫn chưa kịp đâm thì Vĩ Khanh dùng đấu khí chặn lại tay hắn sau đó lập tức rút con dao từ tay đứa trẻ ấy sao đó cầm lên với nụ cười sản khoái " ha ha ha. Giết ta nữa đi nữa đi sao ngươi nằm im vậy nha? Hắc hắc." Đứa trẻ nằm trên đất nắm chặt tay giận dữ nói " Tên khốn! Ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi! Súc sinh " Vĩ Khanh nghe vậy càng cười lớn hơn bất quá đây là con hẻm vắng người nên không ai nghe cả.
_" Súc Sinh? Ha ha ha thế bây giờ súc sinh muốn giết ngươi đây ha ha ha." Vĩ Khanh lập tức xuất hiện sát khí muốn mạng đứa trẻ. Lúc này Lôi Vân lập tức đi ra mỉm cười chặn lại con dao đá bay Vĩ Khanh cùng đưa tay đỡ đứa bé dậy nói " Ngươi tên gì a? Sao không chạy?" Hắn mỉm cười nói. Đứa bé lập tức trả lời " Ta tên Vô Ngạo ta muốn giết hắn báo thù nhưng không đủ khả năng a híc híc " Vô Ngạo gào khóc nói với Lôi Vân thì Vĩ Khanh đã đứng dậy tức giận nói " Tiểu tử mau cút. Chuyện của lão tử chưa tới phiên ngươi nhúng tay có tin lão tử giết ngươi không."
_Lôi Vân nghe vậy nụ cười trên môi hắn càng nồng đậm thêm " Hảo a Vô Ngạo ngươi muốn báo thù bất quá báo thù thật sự chỉ là giết ư? Không còn là hành hạ,đau khổ, giài vò, thống khổ, cùng sự thống hận!" Lôi Vân lập tức nói với Vô Ngạo sau đó lấy ra 1 kim tệ xuân dược cùng hồi xuân lực bay tới người Vĩ Khanh nhét thẳng vào người hắn toàn bộ dược lực hắn, Vĩ Khanh muốn chống cự nhưng lực lượng của Lôi Vân quá mạnh làm hắn chỉ có thể nghe theo không thể phản kháng. Sau đó lấy ra 1 con heo cái dẫn dụ cái đã thấm xuân dược đầy đỏ mắt tìm con cái để giao hoan thì thấy Lôi Vân dẫn con heo đó ra đường lớn lập tức đuổi theo, Vô Ngạo lập tức theo sau.
_Khi bị dẫn ra đường lớn Lôi Vân kêu to " Bới người ta a có người muốn bắt heo tôi a " nói xong lập tức biến mất để con heo đó cùng Vĩ Khanh đang cởi đồ tàn bạo mà hãm hiếp con heo cái đó làm cho người dân xung quanh thấy màn cảnh này đã mắng lên " thật sự là súc sinh a. Ai lại đi làm chuyện đó với 1 con heo còn ngay giữa đường thế này." thì Lôi Vân đứng sau Vô Ngạo cả 2 nhìn nhau cười sảng khoái để lại Vĩ Khanh đang hãm hiếp con heo cái tàn bạo bị dân chúng phỉ nhổ. (Ta cảm thấy thật bi ai a ta dành 1 phút tưởng niệm hắn ^^.)
_Đi ra nơi hoang vắng Lôi Vân mỉm cười hỏi Vô Ngạo " Vô Ngạo ngươi sảng khoái chứ? Trả thù không nên giết chóc đâu phải hành hạ cho đến khi hắn muốn chết không được mà sống không được mới là trả thù. Vô Ngạo muốn bái ta làm thầy không? " Vô Ngạo hơi bất ngờ bất quá nghĩ " đi thà rằng theo hắn cũng tốt hơn nơi không nhà như mình với lại mình cũng không hiểu sao lại sùng bái hắn." Hắn lập tức quỳ xuống " Sư phụ xin nhận đồ nhi Vô Ngạo ba lạy."
_" Ha ha hảo a ngươi nên rõ tên sư phụ ngươi Tiêu Lôi Vân!" Lôi Vân hắn mỉm cười nói. Nói xong lập tức mang Vô Ngạo tới Ma thú sơn mạch.
_Aizz thật sự viết chương này ta rất cảm thông cho Vĩ Khanh ^^.