Chương 19: Lên Đường

Hệ Game Tại Tu Tiên Giới

Chương 19: Lên Đường

- Ta có một thắc mắc, đây là nơi nào vậy,rời ra thế nào, ta có thể tiến vào lần nữa để gặp cô không??
Bạch Hạo đột nhiên hỏi, Linh Nhi thì cố lấy lại tinh thần giải thích cho hắn.
- Đây là một không gian đặc biệt của hệ thống, thiếu gia có thể dời ra tiến vào bằng suy nghĩ, thời gian trong này nhanh gấp 5 lần bên ngoài, ngoài ra linh khí đậm đặc cũng gấp đôi, thiếu gia có thể tu luyện ở đây, nhưng nô tì kiến nghị thiếu gia nếu tiến vào đây thì hãy tìm nơi vắng vẻ vì bản thể của ngài vẫn đang ở ngoài, không thể vào được trừ phi ngài cảnh giới cao hơn.
Hắn nghe thì ngạc nhiên nhưng có thể ra vào thoải mái thì hắn cảm thấy cực kì sung sướng, mĩ nữ a, sau này không được gặp thì không phải phí rồi à, hắn cáo từ rồi vội vàng ra ngoài, hắn không vì Linh Nhi gọi hắn là chủ nhân mà hắn phắn phải ra vẻ bề trên với nàng. Hắn đi ra quá vội vàng nàng cũng không kịp giữ hắn lại, cũng không dám giữ hắn lại, vì sao vì nàng thân phận chỉ là cái nô bộc thôi, còn lí do nàng muốn hắn ở lại vì nàng sợ cô đơn, ở giữa không gian đầy sao nhưng cô đơn vắng lặng đúng là cô đơn cực kì, nhưng ít ra nàng có thể trao đổi với hắn sau, còn nữa nàng là một người con gái rất nghịch ngợm nên tính hiếu kỳ, nhưng lại sợ không dám kêu người ta ở lại.
Bạch Hạo thoát ra ngoài, hắn vội vàng kiểm tra thân thể cùng kiểm tra tình hình xung quanh, thấy không có ai, hắn mới thở phào một hơi, nãy là hắn chạy về phòng thử nghiệm, nhưng do quá hồi hộp nên không có khóa kín cửa, nếu có ai vào thì chắc chắn sẽ rất dễ dàng, đóng cửa thật cẩn thận, quan sát tình hình, hắn bắt đầu thử nghiệm
- Linh Nhi, cô có nghe thấy ta gọi không!!
Hắn thử liên lạc với Linh Nhi bên ngoài, không để hắn phải đợi cô lập tức trả lời của hắn
- Dạ, thiếu gia, nô tì đây ạ!
Sau đó hắn làm thêm vài thử nghiệm nữa như gọi bảng skill, … Mải thử nghiệm nên hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, tạm gác lại sự tình hệ thống, hắn cùng đám người Tiểu Bàn Tử lên đường đến phủ thành chủ, lần này bọn họ đi ngựa nên nhanh hơn rất nhiều, lẽ ra cần nửa ngày nhưng giờ chỉ cần 2 tiếng thôi, mấy con ngựa này này là tiên nhân bảo bọn họ lấy với phủ thành chủ để tiện đi lại. thỉnh an buổi sáng tiên nhân sau khi, bọn họ bắt đầu lên đường.
Đoàn người cũng không đông lắm chỉ khoảng 40 người, đoàn người có hơn 30 tráng hán cao lớn, nội lực lượn lờ, vừa nhìn đã biết là cao thủ trong võ lâm, nhưng không ai ở đây dám đắc tội người ngồi trong chiếc xe ngựa sa hoa kia, chiếc xe màu vàng kim sáng bóng, cần dùn tới 5 con ngựa kéo, chiếc xe rất rộng, có thể gọi là một căn phòng nhỏ cũng không chém, chiếc xe vừa đi vừa rung, bên trong còn truyền ra những tiếng kêu la khiến cho nam nhân căng lên tinh thần, nhưng không ai nói gì vì đó là xe ủa tiên gia, ngoài hơn 30 tráng hán, trong đó còn có 6 thiếu niên, cái tên dự định được tiên nhân thu làm tạp dịch cũng đi theo mỗi người tự mình ngồi trên một con tuấn mã, càng là cả năm người đều ngũ quan sáng ngời, đôi mắt có thần, trông ai cũng anh tuấn tiêu sái, nhất là 3 người thanh niên đi đằng sau, 3 người họ trò truyện rôm rả, hiển nhiên 3 người quen biết nhau, hơn nữa còn rất thân, 3 người này tất nhiên là nhóm Bạch Hạo, có một thanh niên đi trước thì mặt hướng 45 độ lên trời, tay nắm vạt áo trước ngực, bên hông đeo kiếm, tay phe phẩy một cái quạt giấy, một thân thư sinh hiện ra nhưng không trông tao nhã mà là trông khí phách 10 phần, lộ dáng công tử ca, hắn chính là Bạch Khải, từ trên đường đến đây thì không biết bao cô gái đổ ánh mắt về phía hắn, Nhưng có một điều khiến hắn cực kỳ ức chế, nếu không phải tiên gia không cho phép đánh nhau thì hắn đã nhào vào giết người kia rồi, người kia chính là Bạch Hạo, hôm nay hắn cùng bọn bạn mặc trang phục bình thường không thể hơn, một thân áo màu đất, không có gì nổi bật nhưng kết hợp với khuôn tinh sảo, làn da trắng sáng, đôi mắt sáng như sao, một thân áo màu đất không hề làm giảm đi vẻ ngoài của hắn mà còn toát lên khí thái khác người, cực kì hấp dẫn ánh mắt. Mọi người bị vẻ ngoài của hắn làm chú ý nên tên Bạch Khải tuy là có nhiều cô nương ánh mắt hâm mộ nhìn hắn nhưng sau đó lại dời ánh mắt trên người thanh niên kia khiến cho Bạch Khải đang muốn nhân cơ hội ra dáng nhưng lại bị cướp mắt khiến Bạch Khải tức chết, người thanh niên kia chính là Bạch Hạo, mọi người nói gì, bàn tán cái gì, chỉ chỏ cái gì không liên quan đến hắn, bọn hắn đang trò truyện bàn bạc kế hoạch quậy tung Trường Sinh Tông lên, đương nhiên bọn hắn nói cực nhiều ẩn ý và kí hiệu riêng khiến cho mọi người xung quanh nghe mà rơi vào mộng bức, nếu có người Trường Sinh Tông biết được bọn họ đang muốn quậy tung Trường Sinh Tông lên thì không biết sẽ có biểu cảm gì.
Nhóm ba người bọn họ đi tới đâu là quẩy tưng bừng chỗ đó một trận sau đó mới tiếp tục lên đường khiến cho nhưng cao thủ võ lâm phiền phức không thôi, nhất là cái miệng liên tục của Bạch Vô Thường khiến người ta phiền phức vô cùng, tiên gia thì không quan tâm bọn họ mà tập trung vào việc phát triển dân số.
Sau 4 ngày đường rôm rả bàn tán cùng với làm đủ trò giải trí trên đường để giết thời gian, cuối cùng bọn họ cũng tới được Trường Sinh Tông.