Chương 1: Tình cờ gặp mặt

Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 1: Tình cờ gặp mặt

7:15 phút sáng... Một thời gian mà bầu trời trong lành nhất cùng với những đám mây trắng nhẹ nhàng bay lơ lửng trên bầu trời trong xanh... Nhưng tại căn biệt thự nằm giữa lòng thành phố Sài Gòn thì không trong lành như thế...



_Trần Ngọc Phương Linh... Tại sao mày không gọi tao dậy vậy hả? Tao đã dặn mày là gọi tao dậy lúc 7h mà- Một cậu thanh niên nhỏ người vừa xách cái balô, vừa mang giày và vừa... mắng. Vâng đó chính là Trần Phong Hào siêu cường thụ nhà ta đấy ạ, và cũng là một người đạt kỉ lục Việt Nam là gần 50 lần phỏng vấn xin việc



_Tao lỡ quên thôi mà, có cần phải dữ dằn thế không? Đừng quên là mi đang ở nhà bố đấy nhé. - một cô nàng khá xinh đẹp đang đứng đằng sau trả lời



_Thì... Thôi không nói chuyện với mi nữa, ta đi đây, trễ rồi- Cậu đứng dậy và chạy ra khỏi nhà mặc cho người kia gọi í ới đằng sau

.

.

.

Sau 15 phút... Phong Hào nhà ta cuối cũng đến trạm xe buýt và chuẩn bị lên xe thì lại bị một tên nhóc đẩy ra và leo lên... Với sự đột ngột này, ai cũng phải đơ ra đúng không? Và cậu cũng không ngoại lệ. Sau khi hết đơ thì một trận ồn ào nổi lên trên chuyến xe buýt, nếu như bác tài không ngăn cản chắc là sẽ có đánh nhau và chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh được.



Nhưng... hai người này lại không yên lặng được và cãi nhau đợt hai, tất cả chỉ vì nguyên do rất nhỏ hơn con kiến là... Chỗ ngồi...


_Này, ra khỏi chỗ ấy cho tôi nhanh, cái tên oắt con kia



_What? Anh là gì mà đòi ngồi chỗ này? Ai giành trước thì ngồi thôi. Đứng đi chú hai à, lớn rồi mà còn chấp nhặt với con nít- Hắn không thèm nhìn mặt cậu mà nói



_Hả? Chú hai, cậu nói cho rõ ràng nhé, tôi chỉ mới 28 tuổi thôi nhé, nhìn cậu cũng chẳng trẻ hơn tôi bao nhiêu đâu chứ, chắc tầm 26, 27tuổi thôi



_Chú hai à, chú mà 28 tuổi chắc tôi 40 tuổi quá, với lại tôi chỉ mới 25 tuổi thôi, chú già quá không nhìn thấy cái thẻ sinh viên này à? có đui thì cũng thấy mờ mờ chứ? Đẹp trai thế này cơ mà.



_Cậu.../_ Hai người im lặng được chứ? Đây là xe buýt công cộng chứ không phải cái chợ, cậu kia đứng dậy cho bà này ngồi đi, khỏi phân bì, còn cãi nhau nữa thì bước xuống xe ngay cho tôi.- Đang định cãi lại thì bác tài cắt ngang với giọng nói thật giận dữ.



Lần này thì chiếc xe buýt mới trả lại sự yên tĩnh ban đầu của nó nhưng lại rất ngột ngạt vì sát khí tràn ngập của hai con người ồn ào này, chỉ khi hai người này bước khỏi xe buýt thì bầu không khí mới trong lành như thuở ban đầu.



"Võ Trần Thái Trung, sinh viên trường quản trị kinh doanh. Ta sẽ nhớ mãi cái tên này, đừng để ta gặp lại mi, nếu không ta sẽ thả chó cắn mi..."- bước xuống xe với tâm trạng đầy buồn bực, Phong Hào nhà ta liếc về phía tên nhóc ấy và chửi thầm



"Ông chú hai này, tôi sẽ nhớ mặt anh đấy nhá, đừng để tôi gặp lại anh lần nữa đấy"- Hắn ta cũng liếc về phía cậu mà mắng



Người đời bảo ấn tượng đầu tiên sẽ quyết định đến một phán xét về tính cách của người này dành cho người khác... Nhưng với ấn tượng đầu tiên khá trớ trêu này thì sẽ khiến họ ra sao? Đón xem những chương sau để tìm ra kết cục nhé...





End chương 1.

Chương mới hơn