Chương 116: Đấng sáng tạo nhân từ vĩ đại
Hiện ở đó đang có một nhóm hơn ba trăm người đang tập trung lại với nhau.
Những người này tụ tập đủ mọi thể loại khác nhau, đủ mọi độ tuổi, già trẻ lớn bé, nam nữ đủ cả. Điểm chung là họ đều đang quỳ xuống, chắp tay, hướng về giáo đường thành tâm cầu nguyện.
Bức tượng Chúa Giê Su và cây thánh giá ở giữa bục thánh đường đã bị phá nát quăng sang một bên. Ba người đang đứng ở đó.
Đứng chính giữa là một người đàn ông trung niên khoảng tầm 45 – 50 tuổi, mái tóc màu trắng bạc, râu dài và trắng, gương mặt hồng hào phúc hậu nhìn rất có vẻ tiên phong đạo cốt, mặc một bộ áo bào dài.
Bên trái là một chàng thanh niên trẻ tuổi, chỉ tầm 25 - 26 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây, nai nịt gọn gàng. Điều đặc biệt là phía sau lưng có một đôi cánh chim trắng muốt đang vươn lên trên đỉnh đầu, gương mặt điển trai, nhìn như một thiên sứ hạ phàm.
Bên phải là một cô gái trẻ, tuổi tầm 24 – 25, môi hồng da trắng, gương mặt xinh đẹp, vẻ đẹp thanh khiết thánh thiện, mặc một bộ đầm trắng tinh khôi. Gương mặt của cô gái như có một sức hút kỳ lạ khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy kinh diễm.
Nhìn vào đám đông phía dưới, người trung niên lớn tuổi, cất tiếng nói, giọng nói rất ấm áp truyền cảm:
"Các con của ta, ta là người truyền ngôn của Thần linh - Đấng sáng tạo vĩ đại"
"Thế giới này đã chìm đắm trong lửa tội ác của loài người quá lâu rồi, giết chóc, tội ác, thù hận, phản bội, chiến tranh lan ra khắp nơi trên trái đất. Ma quỷ từ địa ngục đã hàng lâm đến thế giới này để trừng phạt cho những tội lỗi mà các ngươi phạm phải"
Phía dưới một mảnh yên lặng, sợ hãi.
"Nhưng Đấng sáng tạo luôn nhân từ, Ngài đã cử ta đến để cứu rỗi các ngươi, cứu rỗi những linh hồn đang lầm đường lạc lối"
"Thần nhân từ" Chàng trai và cô gái đứng ở hai bên lên tiếng. Đám đông bên dưới cũng chắp tay cùng nói theo: "Thần nhân từ" Âm thanh thành kính vang vọng trong thánh đường.
"Những người tin tưởng vào Ngài sẽ được Ngài che chở vượt qua kiếp nạn này, được Ngài đưa về với Thiên Đàng, về với cõi yên vui vĩnh hằng"
Nói xong ông ta vung tay, một mảnh hào quang ngũ sắc xuất hiện giữa bục thánh đường. Một khung cảnh mờ ảo hiện ra, đó là một tòa thành cực kỳ to lớn, tường thành không phải làm bằng gạch đá, mà lấp lánh như bạch ngọc, mã não, cánh cổng to lớn làm bằng kim cương. Bên trong những căn nhà to lớn sang trọng có đầy đủ vật dụng tiện nghi, đồ ăn thức uống thừa mứa. những chàng trai, cô gái hình dáng xinh đẹp đứng bên cạnh đường, dưới chân là một thảm cỏ xanh ngút mắt chạy dài không nhìn thấy bờ bến.
Những người ở dưới nhìn khung cảnh ấy như say như mê, ánh mắt đầy ngưỡng vọng, so với cõi nhân gian đầy máu lửa, chết chóc và tuyệt vọng, đó quả là khung cảnh của thiên đường vĩnh hằng và yên bình.
"Nguyện đem trọn lòng thành kính tin tưởng đấng sáng tạo vĩ đại"
"Nguyện hết lòng tin tưởng vào đấng sáng tạo vĩ đại"
"Đấng sáng tạo vĩ đại nhân từ"
Không biết là ai bắt đầu trước, bên dưới tràn ngập những âm thanh tán dương, những cái dập đầu đầy thành kính, âm thanh những người lầm rầm mặc niệm.
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn xuống phía dưới, đảo qua nhìn hai người bên cạnh, vuốt cặp râu dài, mỉm cười đầy hài lòng, khuôn mặt hiền lành phúc hậu, ánh mắt ấm áp như tỏa nắng khiến người xung quanh nhìn vào đã có thiện cảm.
Một phụ nữ trung niên, ôm trên tay một đứa trẻ quấn trong một lớp vải, đứa trẻ có khuôn mặt xanh xao do đói kém và bệnh tật, hơi thở yếu ớt chạy đến quỳ trước bục thánh đường, nước mắt giàn dụa trên mặt, cất giọng cầu xin:
"Xin Ngài, xin Ngài hãy chữa trị cho nó"
Người đàn ông nhẹ nhàng bước xuống thánh đường, đưa tay lên sờ lên đầu đứa trẻ, nhìn sang người phụ nữ, cất giọng nói dịu dàng ấm áp:
"Yên tâm đi, đứa trẻ sẽ không sao đâu"
Ông ta vẫy tay cho cô gái trẻ bước xuống. Cô gái gật đầu, bước xuống dưới, từ hai tay cô ta tỏa ra một luồng ánh sáng trắng thánh khiết vào đứa trẻ. Nếu có Lan ở đây chắc hẳn sẽ cực kỳ ngạc nhiên, vì sự trùng hợp kỳ lạ của kỹ năng này.
Chỉ chốc lát sau, đứa trẻ đã nhanh chóng khỏe lại, mở đôi mắt to tròn ra nhìn ngó xung quanh.
Người phụ nữ trung niên mừng rỡ muốn phát khóc, vội vàng dập đầu cảm kích với hai người trước mặt: "Xin đội ơn Ngài"
Quay sang cô gái người phụ nữ cúi đầu: "Xin cảm ơn Thánh nữ"
Ông ta nhẹ nhàng mỉm cười hiền hậu đỡ cô ta dậy: "Hãy cảm ơn Đấng sáng tạo, ta chỉ là người phát ngôn của Ngài mà thôi"
"Được rồi, hãy cùng mọi người nhận phần Thánh thủy hôm nay để thanh tẩy linh hồn và thân thể đi, thanh tẩy bản thân để chuẩn bị nhận lễ Thần đón nhận về thiên đường"
Người thanh niên có đôi cánh thiên sứ lúc này đã mang ra ngoài một thùng nước lớn, màu xanh nhạt, rót ra từng ly nhỏ. Xem ra đó chính là "Thánh thủy" mà ông ta nhắc đến.
Mỗi người đi lễ đều tuần tự đi lên, nhận lấy phần "Thánh thủy" của mình, hai tay cung kính nâng ly uống cạn rồi đi xuống rất trật tự, văn hóa xếp hàng thật là hiếm thấy. Người phụ nữ trung niên này cũng cúi đầu gia nhập vào hàng người, đón nhận Thánh thủy cho bản thân và cả con trai của cô ta.
Người đàn ông trung niên đứng nhìn cảnh này vuốt râu mỉm cười hài lòng, nụ cười hiền từ nhưng trong đáy mắt khẽ lóe lên một tia kỳ dị rồi biến mất rất nhanh.
…………
"Rầm … rập"
Một con heo rừng biến dị đang lao tới rất nhanh. Nó to lớn gấp đôi heo rừng bình thường, nhìn như một con bò mộng, cặp răng nanh ở miệng to và dài, cong vút nhìn như một cặp sừng lớn, đôi mắt đỏ rực như lửa đang hung hăng phóng về phía trước.
Trước mặt nó lúc này là một thân ảnh nhỏ bé như một cô bé sáu bảy tuổi, mái tóc màu xanh lục, đôi mắt to tròn với tròng mắt cũng màu xanh nốt, đang hốt hoảng né tránh, chật vật nhảy qua một bên né được cú húc tới của nó.
Con heo rừng húc hụt, va thẳng vào một gốc cây ở phía sau vang lên một tiếng "ầm" lớn, cành cây rung rắc dữ dội như sắp đổ. Nó lập tức quay đầu lại nhắm tới cô bé con đó phóng tới.
"A … a" Con bé quay đầu về phía sau nhìn về thân ảnh một người ở gần đó lên tiếng cầu cứu.
Ở gần đó, Lan nóng ruột nhìn lại, quay đầu qua người thanh niên bên cạnh lên tiếng: "Anh Hai à, nó sẽ chết mất"
Đức quay đầu nhìn lại, ánh mắt bình thản nhưng nghiêm khắc: "Nếu em thực sự yêu thương nó, thì phải cho nó học được kỹ năng sinh tồn, thế giới này khắc nghiệt lắm, em nghĩ em có thể che chở cho nó cả đời được hay sao"
Lan im lặng cắn môi không trả lời, quay đầu nhìn qua phía cô bé con đầy lo lắng.
Thấy bên kia không có động tĩnh gì cả, con heo rừng biến dị lại tiếp tục lao tới, cô bé con kêu lên "a" "a" sợ hãi, từ trên tay phóng ra những hạt mầm màu xanh trúng vào con heo rừng.
Những hạt mầm mọc nhanh chóng mọc ra thành những cộng dây leo trói con heo xuống dưới đất, trong chớp mắt người con heo rừng như biến thành một mảng màu xanh lục, dây leo quấn nhan nhản khắp nơi.
Con heo biến dị tức giận rống to một tiếng, nó dậm chân xoay người một vòng khiến mấy sợi dây leo đứt phựt. Đôi mắt đỏ vằn nhắm về phía cô bé húc tới.
Cô bé sợ hãi nhảy qua một bên, nhưng không tránh kịp hết, bả vai trái trúng cú húc hất người nó xoay mấy vòng rồi mới ngã xuống đất "phịch" một cái. Từ vai trái, "máu" màu xanh lục đã chảy ra ròng ròng từ vết thương.
Con heo rừng được thế không tha người quay đầu lại tiếp tục lao đến, hai cặp răng nanh nhọn hoắt nhắm vào giữa người con bé húc tới.
Cô bé chỉ kịp vung tay một cái, một mảnh dây leo đã hiện ra trước người chặn lấy phần lớn lực từ cú húc nhưng vẫn đánh bay nó ra sau một khoảng, con heo rừng xoay đầu lắc mạnh đám dây leo bị cắt đứt một mảng lớn, hưng phấn tiếp tục lao tới, hai cái răng nanh nhọn hoắt đã đâm tới giữa ngực con bé, khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.
Đúng lúc này, một tiếng rít lên xé gió.
Từ phía sau, một mũi thương sấm sét bay tới như điện chớp xuyên thủng đầu con heo rừng biến dị đang lao tới, thân hình nó đang trên đà lao tới khựng lại, lung lay một lát rồi đổ ập xuống.
Lan đã từ xa chạy tới, ôm con bé lên tay, thương cảm xoa xoa mấy vết thương của nó, con bé thấy Lan thì nhào vào lòng con bé, oa oa khóc lớn.
"Thảo à, ngoan nào, ngoan nào, không sao rồi" Lan vỗ đầu nó, tay phải phát động Thánh quang thuật chữa thương cho con bé, những vết thương nhanh chóng hồi phục trở lại. Đây là tên Lan đặt cho con bé con Thụ Yêu, họ tên đầy đủ của nó lúc này là Lê Minh Thảo, Lan lấy tên đó cho dễ gọi, cũng coi như con bé là một thành phần trong gia đình. Con bé Thụ yêu cũng rất thích cái tên này.
"Ngày mai lại tiếp tục" Đức đi qua nhìn nó lạnh nhạt nói một câu khiến khuôn mặt Thảo lụng phụng như chực khóc tiếp.
Đức cắt lấy bốn cặp chân của con heo biến dị này để làm bữa tối, còn lại thì bán cho cửa hàng giao dịch. Con heo rừng biến dị này tính ra cũng chỉ mới cấp D mà thôi, cũng không có dị năng gì đặc biệt.
Thảo thì lúc này cũng là cấp D, do nó là sinh vật bên ngoài nên cường hóa từ M.T.C không có tác dụng gì cả, sau khi nuốt viên tinh thể của mẹ nó để lại thì có vẻ đã mạnh hơn trước một chút nhưng còn cách đột phá cấp C khá xa. Hơn nữa nó có vẻ không thông thạo chiến đấu nên trước mặt các sinh vật cùng cấp lúc nào cũng có cảm giác yếu hơn một khoảng.
Từ đó khiến Đức mới nảy ra ý định huấn luyện chiến đấu cho con bé. Không phải hắn có thú vui ngược đãi trẻ em gì, suy nghĩ của hắn đơn giản là, nếu đã chấp nhận nó là một thành viên của đội thì hãy cho nó có cơ hội cống hiến thể hiện sự có ích của mình, tự mình giành được một chỗ đứng trong nhóm. Nếu chỉ là một kẻ ăn bám trước sau gì cũng sẽ cảm thấy lạc lõng, là gánh nặng cho người khác.
Đây chính là tôn chỉ huấn luyện của sếp Trung, sếp của hắn từ hồi còn trong quân đội. Trong một đội ngũ không thể tồn tại kẻ kéo lại chân của những người khác được. Mỗi người sinh ra đều có tiềm năng rất lớn, chỉ là lười biếng hoặc chưa nhận ra được tiềm năng của mình thôi. Huấn luyện khắc nghiệt là một cách để bộc lộ nó, cũng là để rèn dũa nên tinh thần kiên cường của một chiến binh không bỏ cuộc trước nghịch cảnh.
"Thương cho roi cho vọt" Đó chính là điều mà Đức luôn tâm niệm. Nuông chiều dung dưỡng đôi khi chính là thứ dễ đẩy con cái, em út của mình vào con đường xấu. Hơn nữa lại vô tình tước mất khả năng tự lập của nó khi nó bước chân vào đời, cuộc đời khắc nghiệt sẽ không nhẹ nhàng với nó như chúng ta làm đâu.
Ít ra khi nghiêm khắc với nó như thế này, còn có đám Đức ở phía sau, sẵn sàng cho tất cả những tình huống xấu có thể xảy ra.
Thu dọn khu vực nơi này một lát, mọi người lại tiếp tục tiến lên tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Đi một đoạn đường dài, trời cũng đã sắp chập tối thì đã thấy một thị trấn nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.