Chương 283: Đại Thiết Môn
Trong quá trình này, hiển nhiên không tránh khỏi một hồi rối loạn khi mà đám đệ tử biết được Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan bắt buộc phải ở lại, trở thành con tin của Phá Thiên Tông để trói buộc lão tiên sinh.
Tuy nhiên với uy thế lãnh đạo của mình, cộng với niềm tin mãnh liệt vào sự cường đại của lão tiên sinh, không mất bao nhiêu hơi sức, Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan đã thành công bình ổn đám người bên dưới, để cho bọn họ an tâm rời đi.
Nhìn từng tên Võ Tướng của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động chật vật rời đi, Huỳnh Phong hơi híp lại mi mắt, khẽ hỏi nhỏ Ngọc Cổ Thanh
"Ngọc Cổ Thanh sư huynh, chúng ta cứ để cho chúng rời đi dễ dàng như thế sao?"
"Hai mươi Võ Tướng, cỗ lực lượng này đúng không là gì khi so với thực lực chúng ta hiện nay nhưng qua vài hôm nữa thì chưa chắc. Một là bọn hắn sẽ có thời gian bình phục thương thế, ổn định tu vi, đạt đến ngưỡng sức mạnh hoàn toàn vượt trội hơn bây giờ, hai là Trùng Ăn Thịt của chúng ta, không có thực phẩm là thịt tươi duy trì, bọn chúng không thể tồn tại quá ba ngày được!"
Nghe vậy, Ngọc Cổ Thanh không có trả lời mà lạnh nhạt hỏi ngược Huỳnh Phong
"Huỳnh Phong, từ khi ngươi biết ta đến nay, ngươi cảm thấy ta là một người nhân từ à?"
"Không!" Huỳnh Phong lập tức trả lời với không một chút do dự.
Cùng với Ngọc Vũ Quang, hắn là một trong số rất ít đệ tử có quan hệ tốt với Ngọc Cổ Thanh từ nhỏ đến lớn, và trong suốt khoản thời gian đó, kể từ khi hắn hiểu được nhận thức đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy sự nhân từ hiện diện bất cứ một lần nào trên người Ngọc Cổ Thanh cả, chỉ có sự tàn bạo, độc ác và khả năng tính toán khiến người ta kinh hãi mà thôi.
Tất nhiên, những điều này cũng không phải là hắn nói suông mà đều đã được minh chứng theo dòng lịch sử.
Tính cho đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ Nguyệt Yên Lan của Tam Sơn Môn và Thủy Linh Lung của Phiêu Miễu Động ra, không còn bất kỳ kẻ nào từng đối đầu với Ngọc Cổ Thanh còn sống trên đời, dù là trong tông hay ngoài tông, anh em ruột thịt hay người dưng nước lã, bằng cách này hay cách khác, trước mặt hoặc sau lưng, tất cả bọn chúng đều đã bị Ngọc Cổ Thanh cho đi làm bạn với đất hết rồi.
Dùng hai chữ ‘Nhân Từ’ để chỉ Ngọc Cổ Thanh, đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
"Biết vậy thì tốt!" Ngọc Cổ Thanh giấu kín sát khí lăng thiên vào sâu nơi đáy mắt, âm độc cười
Đúng lúc này, Hoàng Kỳ sau khi tự tay kiểm tra quá trình giải phóng tù binh đã trở lại, nét mặt vẫn còn vương sắc thái tức giận và không cam lòng, khó hiểu hỏi
"Ngọc sư huynh, Ngọc Vũ Quang vẫn chưa trở về à? Chỉ là một cuộc quyết chiến với đám võ giả tầm thường thôi mà, sao hắn lại mất nhiều thời gian như vậy chứ?"
Vừa nghe thế, mí mắt Ngọc Cổ Thanh liền giật mạnh, trong một khoảnh khắc không kìm lòng được, hắn đã bộc lộ ra luồng sát khí phô thiên tái địa của mình, nhất thời khiến cho hai người Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong chấn động tinh thần, khẽ a lên một tiếng đau đớn lùi lại phía sau, ngũ quan trắng bệch không chút huyết sắc.
Biết bản thân bị thất thố, Ngọc Cổ Thanh ngay lập tức thu liễm tinh thần, trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tựa như luồng sát khí phẫn nộ cuốn quanh người hắn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hoàng Kỳ có chút kinh hãi nói "Ngọc sư huynh, vừa rồi là..."
"Ngọc Cổ Thanh sư huynh, huynh sao thế?" Ánh mắt Huỳnh Phong không giấu được sự khiếp sợ, tự hỏi trong lòng, là việc gì mà lại có thể khiến một con người bình tĩnh và lý trí như Ngọc Cổ Thanh trở nên điên cuồng đến vậy
Không để hai người đợi lâu, Ngọc Cổ Thanh đã bình tĩnh đáp, thanh âm không giận không vui, cực kỳ bình thản
"Chúng ta không cần chờ đợi nữa, Ngọc Vũ Quang, hắn đã chết rồi!"
…
Theo thời gian dần trôi, không đến mười phút sau, ngoại trừ hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ra, toàn bộ hai mươi đệ tử còn lại của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động đều đã rút lui an toàn khỏi khu vực Võ Chiến Đài, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đăng Dương cũng như Phá Thiên Tông.
"Lão già, đi được rồi chứ?" Ngọc Cổ Thanh lạnh lùng hỏi
Đăng Dương đưa tay cười đáp "Ngọc thiếu tông chủ, mời dẫn đường!"
Ngay sau đó, dưới chỉ thị của Ngọc Cổ Thanh, đoàn người đông nghịt bắt đầu lên đường.
Hơn bốn chục đệ tử Phá Thiên Tông chia làm hai đội ngũ, đội thứ nhất gồm mười người, tất cả đều là Võ Tướng sơ cấp, luôn luôn theo sau Ngọc Cổ Thanh như một đội thiếp thân cận vệ.
Đội thứ hai có ba mươi người, lấy Chu Lam, Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong dẫn đầu, kết hợp với hai trăm tên võ giả vô hồn, tạo thành một nhà giam không lối thoát, vây kín hai ngươi Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung bên trong. Chỉ cần làm ra bất một kỳ hành động bất thường nào, các nàng chắc chắn sẽ biết được, tại sao nước biển lại mặn.
Ba trăm tên võ giả vô hồn còn lại, được Ngọc Cổ Thanh chia làm sáu nhóm nhỏ, mỗi nhóm năm mươi người, phân biệt là bốn nhóm thủ vệ tứ phía trước-sau-trái-phải và hai nhóm trinh sát mở đường.
Bên cạnh đó, bầy Trùng Ăn Thịt hàng vạn con vẫn như một đám mây đen khổng lồ, bao phủ trên đầu đoàn người, bất cứ khi nào cũng có thể xà xuống tiếp ứng.
Đăng Dương di chuyển song song đoàn người với một khoảng cách an toàn nhất định, quan sát cách bài trí binh lực cả Ngọc Cổ Thanh mà không khỏi tặc lưỡi, thầm than một tiếng lợi hại
Phòng thủ chặt chẽ cỡ này, đến một con ruồi cũng không chui lọt nữa là, có khi, Sa Quái bậc 9 mà bổng nhiên xuất hiện, hết tám chín phần là sẽ ngay lập tức bị binh đoàn này ăn tươi nuốt sống đến xương cốt cũng không còn chứ chẳng đùa.
Và rồi, theo thời danh dần trôi, tất cả những đánh giá của Đăng Dương đều đã trở thành sự thật, khi mà suốt chặng đường đến mặt phía nam của bức tường thứ nhất, vị trí của Đại Thiết Môn, đoàn quân của Phá Thiên Tông đã làm gỏi nhanh gọn lẹ năm con Sa Quái bậc 9 và hàng tá con Sa Quái bậc 8.
Đặc biệt, trong lần bị cả hai con Sa Quái bậc 9 tập kích cùng một lúc, thời gian trận chiến diễn ra cũng không kéo dài quá 10 phút và chỉ có chưa đến 30 tên võ giả vô hồn phải bỏ mạng, chẳng thấm tháp vào đâu nếu so với số lượng hơn năm trăm người của bọn chúng.
Bất quá, buồn cười một điều là, mặc cho Phá Thiên Tông cật lực đánh đánh giết giết cực khổ một hồi, đòn kết liễu cuối cùng vẫn là do Đăng Dương tính toán thời cơ chuẩn xác mà ra tay, hoàn toàn là việc nhẹ lương cao, đơn giản thu lấy đại lượng điểm Sinh Mạng và điểm Tích Lũy, chỉ thiếu vài con số lẻ nữa là vừa đủ để hắn thăng cấp 21.
------*-*------
Bảy tiếng sau…
Đoàn người rốt cuộc cũng đã đến được nơi cần đến và trước mặt bọn hắn là một bước tường thành phi thường đồ sộ, trắng không tì vết, cao vài trăm mét xuyên thủng tầng mây, không khác gì một cột trụ kình thiên khổng lồ, nối liền giữa trời và đất.
‘Lớn thật!’ Đăng Dương ngước đầu nhìn lên bức tường thành bạch sắc như một con kiến nhìn lên trần nhà, linh hồn rung động không thôi.
Thật ra, với kích thước quá mức khủng bố của mình, từ đằng xa hàng chục, thậm chí hàng trăm cây số, Đăng Dương cũng đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của tường thành, thế nhưng khi đã đến ngay dưới chân tường thành rồi, hắn mới thực sực cảm nhận được, thế nào mới là khổng lồ và vĩ đại, so với nó, kim tự tháp ở Võ Chiến Đài chỉ là muỗi mà thôi.
Tuy nhiên, sự khủng bố ngoài sức tưởng tượng của bức tường thành còn không mang lại kinh ngạc bằng một thứ tiếp sau đây…
Ngay dưới chân bạch tường cự đại, Đại Thiết Môn cũng to lớn không kém với chiều cao và chiều rộng lần lượt là ba mươi mét và hai mươi mét, bên trên bề mặt lại được khắc họa một bức tranh vô cùng sinh động, khiến cho người nhìn đắm chìm vào trong đó, tận mắt chứng kiến mọi chuyện diễn ra.
Chỉ thấy, bầu trời trong bức tranh nhuộm đỏ một màu huyết sắc ghê rợn, khói lửa bốc lên khắp nơi, cả không gian bị nhấn chìm trong một cỗ ý chí sát phạt không gì sánh nổi, cảnh tượng y hệt như địa ngục chốn trần gian
Bên dưới mặt đất, một đội quân giáp đen đông đảo như kiến đang ầm ầm giẫm mạnh những bước chân rung chuyển đất trời, thần tốc bày binh bố trận, tầng tầng lớp lớp vây chặt đại thành Cổ Loa như nêm cối.
Đứng đầu vạn quân là một tên Ma Thần cưỡi trên lưng một con Rồng cánh chim phi thường phi thường hung ác (Long Điểu), trên tay hắn là một thanh chiến kích ba lưỡi, mũi kích sắc lạnh chỉ thẳng thương khung, tựa như đang hạ lệnh tấn công.
Trong khi đó, đối diện với thế tấn công mãnh liệt của đại quân khổng lồ là một Chiến Thần khoát trên người hoàng kim chiến vũ chói sáng, chân đạp Tiên Hạc tám cánh chín màu (Cửu Thải Tiên Hạc), hai tay nâng lên một thanh thần nỏ còn lớn hơn cả cơ thể đến mấy lần, nhắm thẳng vào biển người bên dưới mà bắn ra một mũi tên ánh sáng tràn đầy hơi thở hủy diệt.
Và rồi, BÙM, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, tên Ma Thần và cả đại quân hàng chục vạn người của hắn đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian, trở về với cát bụi.
Tràng cảnh đó, quả thực chấn động nhân tâm, khiếp sợ quỷ thần.
Dù là Đăng Dương đã có thể đoán ra được vị Chiến Thần trong bức tranh này là ai, hay Ngọc Cổ Thanh ngu ngơ mù mịt, hoặc bất kỳ người nào còn tĩnh táo có mặt ở nơi đây, tất cả đều không ngoại lệ, cùng nuốt xuống một ngụm nước bọt tham lam, kích động đến rung người.
Không cần nói đâu xa, hình ảnh đang diễn ra trước mắt chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho một thời đại huy hoàng của phế khu Cổ Loa.
Rồng cánh chim hung ác, Tiên Hạc tám cánh chín màu, những con thần thú trong truyền thuyết này, đứng nói chi là nhìn thấy, đến cả nghe tên, bọn hắn còn chưa từng nghe qua.
Còn đại quân đông nghịt hàng vạn cường giả đó là gì? Trong thập quốc, làm gì có quốc gia nào sở hữu được cỗ sức mạnh quân sự khổng lồ như vậy!
Đó là còn chưa kể đến, chiếc thần nõ to lớn mà vị Chiến Thần kia đang cầm trên tay, thứ vũ khí có thể dễ dàng hủy diệt cả đại quân khủng bố trên trong một nốt nhạc. Uy lực bá đạo như thế này, dù có là cường giả Độn Thiên cũng phải cuối đầu gọi bằng cụ.
Sức mạnh luôn đi cùng với quyền lực, mà quyền lực là thứ sinh ra tiền tài, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, đằng sau cánh cửa khổng lồ này là cả một đại kho tàng khổng lồ, nhiều đến nổi bọn hắn không cách nào tưởng tượng được.
Chỉ nghĩ đến việc một lát nữa thôi, bọn hắn sẽ được cầm trên tay những báu vật giá trị liên thành, cơ thể liền không nhịn được mà rùng mình từng cơn sung sướng.
Không thể kìm nén được cảm xúc đang ba đào hãi lãng trong lòng, Ngọc Cổ Thanh khẽ liếm khóe môi như con sói vừa thấy được mồi, nhìn thẳng qua Đăng Dương vẫn đang giữ một khoảng cách an toàn, hối thúc nói
"Lão già, lão còn đợi gì nữa, chúng ta bắt đầu mở ra Đại Thiết Môn thôi!"
Đi cùng với lời nói, hắn cũng lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa có hình dạng giống như một thanh tiểu hắc kiếm sắc lạnh quang mang, chính là chìa khóa Thần Binh
Đăng Dương bị câu nói của Ngọc Cổ Thanh kéo ra khỏi dòng hồi tưởng, khi mà hắn lần đầu tiên nghe được Thần Rùa kể về cố sự thành Cổ Loa, nghĩ đến mối thù diệt quốc giữa An Dương Vương và Triệu Đà, lại nhớ đến mối tình trái ngang giữa Mị Châu và Trọng Thủy, và đặc biệt, hắn không thể quên được mục đích của mình khi tiến vào Nội Thành, đoạt lấy truyền thừa Cổ Loa, tiếp nhận Kim Quy Diệt Thần Nỏ.
Mất chưa đến một giây thời gian để bình tâm lại, Đăng Dương chăm chú nhìn chiếc chìa khóa Thần Binh trên tay Ngọc Cổ Thanh một chút rồi cười nói
"Ngọc Cổ Thanh, trước khi bắt đầu mở công, lão phu có một điều muốn thú thật với ngươi"
"Chuyện gì?" Ngọc Cổ Thanh giống như đã nhận thấy mùi vị bất thường trong lời nói của Đăng Dương, đôi mắt diều hâu sắc lạnh ngay lập tức khóa chặt lấy thân hình của hắn, tựa như có thể xuất thủ bất cứ lúc nào
"Lão già khốn nạn, muốn lật lọng sao?" Hoàng Kỳ rút ra hai thanh chủy thủ tẩm đầy độc dược, nhanh chóng vòng qua mạng sườn Đăng Dương
Huỳnh Phong không nói lời nào nhưng cũng ngay lập tức động thân, di chuyển đến sau lưng Đăng Dương
Chu Lam vẫn đứng yên tại chỗ, cánh tay bốc lên bạo hỏa hắc sắc, chĩa thẳng vào hai người Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan đang đứng giữa vòng vây, lạnh lùng nói
"Lão già, tốt nhất là đừng nên làm điều ngu ngốc, nên nhớ, mạng sống của các nàng vẫn đang nằm trong tay chúng ta"
Bổng nhiên chưa gì hết đã bị bao vây tứ phía rồi đe dọa đủ điều, Đăng Dương liền phì cười ha hả
"Lão cười cái gì? Giỡn mặt phải không?" Hoàng Kỳ trợn trừng mắt, quát lớn
"Được rồi, được rồi, ha ha… các ngươi đây là đang bị cái gì thế, ha ha ha ha… phản ứng mạnh dữ!"
Đăng Dương cười dài một hồi thì mới miễn cưỡng ngừng lại, khúc khích nói
"Bình tĩnh tí đi, lão phu cũng đâu phải là muốn chạy trốn nha!"
Ngọc Cổ Thanh vung tay ra hiệu cho hai người Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong lùi lại, tuy nhiên ánh mắt vẫn khóa chặt lấy Đăng Dương, âm trầm hỏi
"Lão muốn thú thật chuyện gì?"
Đăng Dương đưa ra ra bốn ngón tay, tỉnh bơ nói "Nói để các ngươi biết, trong tay lão phu không phải chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa kia đâu, mà thật ra, lão phu có đến tận bốn chiếc khác nhau cơ"
Lời nói vừa dứt, còn không để đám người Ngọc Cổ Thanh kịp thời phản ứng thì Đăng Dương đã đưa ra bàn tay quấn đầy băng gạc còn lại của mình, và bên trên nó, Lưu Thủy, Thần Dược, Lông Ngỗng, Vô Địch, từng chiếc chìa khóa huyền thoại của phế khu Cổ Loa lần lược xuất hiện.
Cả không gian trong thoáng chốc đã bị bao phủ bởi một tầng khí tức thần bí và cổ xưa.
------*-*------